Editor: ZUY
“Đúng vậy.” Vương Hà khẽ xoay người, giới thiệu với Trần Phong nhóm thanh niên nhân tài mặc vest đi giày da phía sau.
"Những người này cùng con xe phía sau ta đều là cha ngươi Trần Tử Hoa tặng cho anh, ta đúng lúc nhìn thấy nên được nhờ vả dẫn họ qua đây giới thiệu với anh." Vương Hà vỗ tay, nhẹ nhàng nói: "Nào, lại đây. Tự giới thiệu với ông chủ mới của các người. ”
Một người ưu tú đứng trước xách cặp tiến lên một bước, đẩy đẩy mắt kính rồi nói.
"Xin chào anh Trần, tôi là trợ lý mới của ngài, Châu Tín. Tôi năm nay 29 tuổi từng nhận học bổng toàn phần của Đại học Yale. Tôi sử dụng thành thạo tiếng Anh, Nhật, Hàn, Đức và Pháp… cùng 9 loại ngôn ngữ khac"
"Xin chào anh Trần, tôi là chuyên gia phân tích chiến lược đầu tư của ngài Trương Long Long, năm nay 27 tuổi, tốt nghiệp Đại học Harvard, từng vinh dự được chọn là “Tài năng trẻ toàn cầu” của Diễn đàn kinh tế thế giới”
Vì cái gì mà những vị nhân tài xuất chúng của xã hội này lại đến làm cho một tên từng là công nhân phụ hồ, thất học, hôn nhân thì thảm hại như hắn chứ?
Nói thẳng ra là vì có tiền mua tiên cũng được.
Trần Phong xấu hổ vô cùng.
"Các người cũng nhìn thấy toàn bộ câu chuyện của anh Trần đây rồi. Chuyện tiền lương của anh Trần đây không được chi trả, các người tính giải quyết thế nào?", Vương Hà lên tiếng.
Tất cả đều nhiệt tình trả lời.
"Tôi nghĩ chúng ta nên đi theo luật pháp. Tôi sẽ nộp đơn ra tòa phán xử quyền lợi người càng nhanh càng tốt, đảm bảo rằng vụ kiện sẽ thành công", Luật sư đã có mười năm kinh nghiệm cho biết.
"Trong lúc rảnh rỗi tôi vừa kiểm tra thông tin của công ty xây dựng này, phát hiện ông chủ của công ty xây dựng này và ông Trần Tử Hoa có mối quan hệ hợp tác thương mại quan trọng. Anh Trần có thể gọi điện thẳng cho ông chủ Trần để giải quyết.", Thư ký toàn diện nói.
"Tôi nghe nói anh Trần đang có ý định mua nhà, mua đứt luôn bất động sản này thì sao? Bất động sản này có vị trí địa lý, cơ sở hạ tầng và môi trường giao thông tốt, lại gần khu thương mại, tương lai phát triển trong hai hoặc ba năm tới. Đầu tư vào đây không lo lỗ vốn.", Cố vấn phân tích tài chính gợi ý.
“Tôi nghĩ tốt hơn là nên mua công ty xây dựng này luôn. Dù gì thì đây cũng chỉ là một công ty xây dựng quy mô nhỏ, anh Trần cũng chưa có kế hoạch đầu tư nào khác vào lúc này. Tìm đâu cho xa, vừa khéo công ty này điều kiện khá ổn, kinh nghiệm làm việc của anh Trần trong lĩnh vực xây dựng nhiều năm sẽ giúp ích rất nhiều cho sự phát triển của công ty trong tương lai. Đây là bản đề án triển vọng phát triển của công ty và thành phần đội ngũ nhân sự chính. Anh Trần có thể cân nhắc. " .
“Anh Trần, tôi nghĩ chúng ta cần có một cuộc thảo luận riêng với ông chủ không chịu trả lương này với tinh thần hòa đồng và thân ái hợp tác cùng phát triển.”Đội trưởng đội vệ sĩ cao hai mét thân hình vạm vỡ nắm chặt tay, còn cố tình nhấn mạnh mấy từ cuối.
Vương Tử biết rất ít về thế giới loài người, nói thật là ngoại trừ vệ sĩ xoa xoay tay hầm hố đe dọa, nãy giờ cậu chẳng hiểu mấy người kia nói cái gì, nhưng điều này cũng không làm cậu thu lại tư thế ta đây ở trên tất cả các ngươi, cực kỳ yên tĩnh nhưng đậm mùi nguy hiểm: “Tôi nghĩ có thể lần lượt thực hiện, Trần Phong, ngươi nghĩ thế nào?”
Trần Phong đỡ trán: “… Một số đề nghị có phải hơi thái quá không?”
Chỉ là tiền lương hơn bốn nghìn tệ mà mua hết cả bất động sản, mua luôn cả công ty sao?
Đâu chỉ thái quá, làm nhiều cái riết thật không thể tưởng nổi.
“Cái kia…” Ông chủ lau mồ hôi trên mặt, cẩn thận chìa ra 5000 đồng tiền mặt, “Cậu Trần, đây là lương của cậu.”
“A? Ồ, cảm ơn.”
Trần Phong cầm lấy tiền lương, đếm đếm. Đếm qua hai lần mới lấy ví của mình ra, thối lại 240 đồng cho chủ thầu.
Chủ thầu liếc nhìn gã vệ sĩ vạm vỡ phía sau Trần Phong, trợn mắt tức giận nhưng vẫn lễ phép nói: “Vậy thì tạm biệt, lúc nào thích thì đến chơi… nha.”
“Tạm biệt.”
Trần Phong quay đầu quay đầu lại. Vừa đi vừa đếm đi đếm lại số tiền mồ hôi nước mắt kiếm được, bỏ vào ví, trong lòng thậm chí còn rất mãn nguyện.
Đội trưởng đội vệ sĩ mở cửa xe cho Trần Phong và Vương Hà.
Trần Phong liếc nhìn thoáng qua xe rồi cùng Vương Hà chui vào.
“Chỉ thế thôi à?” Vương Hà bĩu môi, như thể không cam lòng “Chẳng có phong cách gì cả, mất công tôi mang một đống người đến đây.”
Trần Phong quay lại nhìn Vương Hà, mỉm cười: "Cậu còn muốn phong cách như nào?"
Vương Hà quay đầu nhìn ra ngoài xe, đột nhiên nghĩ tới cái gì, quay đầu lại, nhướng mày nói với Trần Phong: "Tí nữa đừng có xen vô, để tôi cho anh xem thế nào là phong cách."
"Được." Trần Phong đáy mắt tràn đầy ý cười.
Vương Hà ngay lập tức nói tài xế dừng xe.
Trần Phong quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, vẻ mặt có chút giật mình.
Họ dừng lại trước một nhà hàng.
Một nhà hàng không quá xa lạ.
Trần Phong đến đây nửa tháng trước để ăn một tô mì ramen chay, chủ nhà hàng không dưng vu khống hắn tội ăn cắp 200 đồng ở quầy thu ngân, sau đó chủ nhà hàng và bốn nhân viên đã kéo hắn ra một góc đánh cho một trận, sau đó ném vào thùng rác.
Trần Phong nhìn Vương Hà.
Vương Hà không xuống xe, một tay vươn ra cửa sổ, gọi đội trưởng đội vệ sĩ, nói nhỏ với hắn vài câu, lại đóng cửa sổ lại.
Ngay sau đó, đội trưởng đội vệ sĩ dẫn theo tám chín vệ sĩ phía sau đi vào nhà hàng.
3 phút sau, khách hàng trong quán lần lượt ra về.
5 phút tiếp, đội trưởng đội vệ sĩ cùng vệ sĩ xách chủ nhà hàng cùng với bốn nhân viên đi vào con hẻm bên cạnh .
10 phút nữa, Vương Hà mời Trần Phong cùng xuống xe.
Xe đậu cách hẻm không xa, cửa xe vừa mở, tiếng hét thảm thiết liền lọt vào tai.
Theo sau Vương Hà, Trần Phong không chút do dự từ từ đi về phía con hẻm, hẻm nhỏ vừa hẹp vừa sâu, làm âm thanh trở nên phóng đại.
Khi Trần Phong bước vào hẻm, chủ nhà hàng đã bị đá gãy xương sườn, tiếng hét the thé bén nhọn chói cả tai.
Vương Hà khó chịu che một bên tai.
Vệ sĩ đang cưỡi trên người chủ nhà hàng đánh túi bụi ngay lập tức bịt miệng hắn lại.
“Dừng đi.” Trần Phong nói.
Hành động của các vệ sĩ như thể nhấn nút tạm dừng, đồng thời dừng lại.
Năm người trên mặt đất bị đánh bầm dập, mặt mũi sưng vù, đau đớn rêи ɾỉ, đứng dậy cũng khó khăn.
Vệ sĩ đứng dậy chỉnh lại vest đen, cúi đầu chào Trần Phong, sau đó hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng của mình.
——Đưa cả năm người họ ném vào xe rác gần đó.