Chương 12: Côn ŧᏂịŧ khát khao đã lâu

Khí lực Ngô Thắng Vũ không nhỏ, Dương Uấn Chi bị đánh một cái hai mắt liền rưng rưng nhưng phía dưới lại càng cứng hơn, thoạt nhìn như tiểu tình nhân đang giận dỗi người yêu, lên án những bất mãn của mình.

Không nghĩ tới người luôn lạnh nhạt lãnh đạm nằm dưới thân nam nhân lại có bộ dáng này, Ngô Thắng Vũ chỉ cảm thấy có một loại kɧoáı ©ảʍ chinh phục.

“Lại còn mang thứ này đến lớp, Dương Uấn Chi cậu thật dâʍ đãиɠ nha.” Ngữ khí Ngô Thắng Vũ ác liệt, hai tay đem hạt châu trên quần chữ T tình thú trượt lên trượt xuống hai tao động, ma sát bên ngoài đã làm cậu sảng khoái đến cong người, chỉ có thể vô lực dựa vào bồn rửa tay phía sau, hai cánh môi đỏ mọng khẽ cắn nỗ lực không gọi thành tiếng. Ngô Thắng Vũ như cố ý đàn áp cậu, một bên khẽ trêu đùa dái tai, một bên dùng thanh âm trầm thấp nói, “Đã ướt như thế, không phải nghe giảng bài cũng cao trào đi.”

Bị hắn nhìn thấu, cậu lập tức đỏ mặt, mím chặt môi không nói gì. Hắn vốn chỉ là muốn nhục nhã Dương Uấn Chi một chút không nghĩ lại đoán đúng chân tướng, bên dưới nở lớn thêm vài vòng như muốn xé rách cả đồng phục. Ngô Thắng Vũ phát hiện cậu bình thường rất ít khi nói chuyện, chỉ có bị kí©h thí©ɧ mới rêи ɾỉ hai tiếng, nhớ tới ngày đó cậu tự an ủi lại ngân lên da^ʍ ngôn lãng ngữ, hắn không nhịn được muốn lột xuống lớp mặt nạ lãnh đạm như nước này.

“Phía dưới ướt thành như vậy chỉ có hai hạt châu thì không đủ thỏa mãn đi, có muốn được thịt heo bổng nam nhân chậm rãi từng tấc từng tấc tiến vào không?” Nói xong còn ác liệt đem hai hạt châu đẩy vào bên trong nhưng còn chưa đợi Dương Uấn Chỉ nếm được kɧoáı ©ảʍ liền kéo ra ngoài, hai tấm miệng nhỏ phía dưới chẹp chẹp như là dục cầu bất mãn. Cậu đâu chỉ muốn được thịt heo bổng đâm, cậu là hi vọng Ngô Thắng Vũ ngay lập tức vọt mạnh vào, gϊếŧ chết cậu. Dương Uấn Chi ngày thường dám nói những điều dâʍ ɭσạи bất kham nhưng hôm nay mới chân chính đối mặt với người mình thích tận xương tủy bỗng dưng cái gì cũng không nói ra được. Quá thẹn thùng, cũng quá lúng túng, càng sợ làm cho đối phương thấy mình thật dâʍ ɭσạи cho nên cậu vẫn cố gắng làm như bình thường mà lại không biết hắn vì thần sắc này của cậu càng thấy hưng phấn hơn, càng ma sát hạt châu mạnh mẽ hơn.

“A… Ân ha… Được rồi…” Hoa hạt phía trước bị đối phương mạnh mẽ ép, hắn còn nắm lấy trụ thịt của cậu tuốt động. Dương Uấn Chi bị đàn áp như vậy rốt cuộc nhịn không được rêи ɾỉ thành tiếng.

Nghe tiếng rên của cậu,, Ngô Thắng Vũ càng giống như bị kí©h thí©ɧ, muốn kéo mặt nạ cậu xuống, làm cho cậu giống như ngày đó động dục không ngừng rêи ɾỉ cầu xin. Hắn theo bản năng đem tất cả kĩ xảo học được phơi bày, một bên trực tiếp dùng ngón trỏ quấn lấy hạt châu đã ẩm ướt cùng nhau đâm vào hoa huy*t, một bên dùng ngón giữa lúc thì cắm vào hậu huyệt, lúc thì trêu chọc âm hạch, tay kia khẽ ve vuốt.

“A a a… Không muốn… Ngô Thắng Vũ!” Chỗ đó ngoại trừ cậu và hai cái đạo cụ chạm qua, căn bản chưa từng bị kí©h thí©ɧ như vậy, ngón tay thon dài của hắn bên trong cậu, Dương Uấn Chi không trụ được tay nắm chặt tay Ngô Thắng Vũ lãng kêu.

“Nhỏ tiếng thôi, nơi này là trường học, cậu muốn toàn trường đều đến nghe cậu da^ʍ kêu sao.” Nhìn phía dưới Dương Uấn Chi bị mình đùa bỡn đến d*m thủy chảy ròng, Ngô Thắng Vũ chỉ thấy mình sắp phát điên. Nghe hắn nói, tia lý trí cuối cùng mới yếu đuối trụ lại, tuy bên ngoài đã có tiếng chuông tập

thể dục buổi sáng, phần lớn mọi người đều đã xuống sân nhưng

cậu vẫn là nghe lời hắn liều mạng giảm nhẹ thanh âm của mình, bộ dáng thoạt nhìn như tiểu miêu nghẹn ngào chọc người thương yêu.

“Chỉ mới dùng ngón tay cậu đã chịu không nổi, cậu đã khát khao rất lâu rồi sao tiểu lãng hóa.” Ngô Thắng Vũ ôm eo Dương Uấn Chi, bàn tay đang đùa bỡn chỗ đó đã sớm bị d*m thủy thấm ướt rộp lên, một ít còn chảy xuống àn nhà. côn th*t phấn nộn đứng thẳng phía trước bắt đầu rỉ ra bạch trọc, chỉ vuốt ve vài cái cũng có thể sảng khoái thành như vậy, hắn khẽ tặc lưỡi, thật sự là cực phẩm tao hóa.

Kỳ thực Ngô Thắng Vũ đến bây giờ vẫn là một xử nam, trước đây ngoại trừ xem AV tɧẩʍ ɖυ một chút, không hề có kinh nghiệm thực chiến, hắn cũng không hề bất cần đời như những gì mọi người thấy, trêu hoa ghẹo nguyệt, nếm trái cấm hay nói chuyện luyến ái hắn đều chưa từng cho nên hắn chỉ thấy cậu thật tốt. Mặt ngoài thanh cao nhưng nội tâm lại từ lâu đã dâʍ đãиɠ bất kham khiến xử nam là hắn bị mê hoặc cũng là chuyện bình thường. Hơn nữa hắn thẳng thắn, không nhịn được liền không nhịn, không ngại phơi bày du͙© vọиɠ của mình, chỉ dựa vào bản năng lại có thể làm người dưới thân nổi lên dục hỏa, không ngừng dựa vào l*иg ngực mình vặn vẹo rêи ɾỉ, tâm lý tràn đầy kɧoáı ©ảʍ chinh phục, hỏa khí lúc trước dần tiêu tán đi.

“Ân… A ân… Đừng lấy…” Một chúc khıêυ khí©h liền làm cậu thấy sắp hỏng, phía dưới bắt đầu ngứa xót.

“Ngô Thắng Vũ… Ân… Tiến vào…” Âm thanh cậu nghẹn ngào nức nở, phía dưới bị chơi đã sắp đến cao trào, cậu muốn hắn, muốn phát điên, chỉ có ngón tay là không đủ. Từ cấp hai cậu đã mỗi ngày tưởng tượng bị hắn làm bắn. Bao nhiêu dâʍ đãиɠ bị cậu mạnh mẽ đè ép đều như cuồng thú hung hăng bộc phát, không quản nơi đây là đâu, chỉ biết dùng ánh mắt câu nhân nhìn hắn, chạm tay đến côn th*t mình khát vọng đã lâu, cách một lớp quần áo cũng có thể cảm giác được nơi đó đã sớm nhất trụ kình thiên*, nóng rực làm cậu phấn khởi.

*GG dịch là một cây chống trời:)))

Thân là xử nam, cho tới bây giờ Ngô Thắng Vũ vẫn chưa nếm kí©h thí©ɧ như vậy, có thể nhịn đến bây giờ đã là cực hạn, lại bị Dương Uấn Chi dùng ánh mắt như vậy nhìn, chỉ thấy hồn đều bị cậu câu lên, rút ra ngón tay vùi trong suối mật trắng bạch, nhanh chóng cởϊ qυầи.

Nhìn thấy Ngô Thắng Vũ bắn ra côn th*t trong nháy mắt, Dương Uấn Chi chỉ cảm thấy được chính mình mặt đều bị thiêu đỏ, người kia cương bộ dáng rất thẳng rất dễ nhìn, hơn nữa không có cái khác xấu xí màu sắc, ngoại trừ mặt trên sung huyết nổi lên gân xanh nhìn qua có chút dữ tợn, mặt trên khổng lồ qυყ đầυ có thể so sánh với một cái trứng gà, cán vừa to vừa dài, liếc mắt nhìn Dương Uấn Chi liền cảm thấy được chính mình có thể bị giết chết, nhất định có thể đâm đến tử ©υиɠ…