Kẻ sắp bị gϊếŧ đó chạy đi như thú hoang, dòng máu sinh tồn trỗi dậy, anh đuổi theo phía sau..
Mồ hôi, máu, oán hận. Tại sao tất cả lại xuất hiện vào lúc mưa? Trái tim anh rỉ máu từng giọt, từng giọt, khi nhìn bầu trời đen kịt, khi hạt mưa đầu tiên rơi xuống, mây che lấp mặt trăng, khuất sau bóng tối.
- Dừng lại, Lang!
Mạnh Hy gào lên trong sự bất lực, nỗi đau thể xác khiến anh không thể đứng dậy. Quá muộn để ngăn cản, Lang nhảy vọt trước mặt những người đó. Một cái nháy mắt đủ làm cho nước mưa hóa thành máu..
- Tại sao?
Mạnh Hy cố chống thanh kiếm đứng dậy nhìn Lang. Đôi mắt anh ướt đẫm như hòn than dưới mưa. Lang đứng đấy, trái tim Mạnh Hy sắp vỡ vụn ra, anh lao tới nắm cổ áo Lang.
- Nói đi!
Mạnh Hy nghẹn ngào. Trời vẫn đang mưa, máu đỏ ngấm dần xuống đất. Mắt Lang buồn như ánh tà dương tắt lịm, anh không nói lời nào cả, nhìn Mạnh Hy im lặng..
Xiết chặt lấy Lang, thanh kiếm trên tay Mạnh Hy run rẩy, anh không thể gϊếŧ hắn. Ngọn lửa lòng bừng lên, anh đau đớn đến mức có thể chết ngay. Thanh kiếm rơi xuống đất..
Lang quay bước đi, máu trên cánh tay anh rỉ rả theo làn mưa lạnh giá..