Ta cố tình kéo dài giọng: "Là con hoang à?"
"Ngươi..." Ánh mắt Hứa Mộc từ kinh ngạc dần chuyển sang tàn nhẫn, "Như vậy ta cũng không thể giữ ngươi lại nữa, Quan Trình. Kiếp sau nhớ chôn chặt những điều này trong lòng, có thể sống thêm được vài ngày đấy."
Nói xong, hắn vung đao chém về phía ta.
Ta nhanh chóng lấy ra một túi vải ném về phía hắn.
Trong túi vải là vôi sống ta đã chuẩn bị sẵn, đã biết rõ dã tâm của hắn, sao có thể không có phòng bị? Đao của Hứa Mộc còn chưa kịp chạm vào ta, hắn đã ôm mặt kêu thảm thiết rồi ngã xuống đất.
Có lẽ là vì chột dạ, Hứa Mộc đã hẹn ta đến một khu vườn cực kỳ hẻo lánh ở phía tây nam của phủ. Ta nhìn quanh bốn phía, không có ai.
Ta nhặt thanh đao của Hứa Mộc, khẽ vuốt ve khuôn mặt hắn: "Hứa Mộc, đời sau nhớ kỹ, hãy chôn giấu tâm tư của mình, như vậy mới mong sống thêm được vài ngày."
Nói đoạn, ta giơ cao lưỡi đao, vung mạnh xuống tứ chi của Hứa Mộc. Tiếng kêu thảm thiết của hắn vang lên, máu thịt văng tung tóe.
Ta ném thanh đao xuống vũng máu, Hứa Mộc quằn quại trong đau đớn, thều thào: "Không, ngươi không phải... Quan Trình..."
Ta ngồi xuống, ghé sát vào tai hắn: "Chính là ta, ta đến để ngươi trả nợ máu, Hứa Mộc. Ngươi nên cảm thấy may mắn vì với những gì ngươi đã nợ ta, đáng lẽ ta phải móc mắt, khoét mũi ngươi mới phải."
Ta chống cằm nói: "Hứa Mộc, đây là nơi ngươi chọn, hãy an phận ở lại đây đi."
Ta đứng dậy, chợt nghe thấy có tiếng động trên tường.
Ngẩng đầu nhìn lên, một nữ tử đang nằm nhoài trên đó.
Bởi vì tất cả nam nhân trưởng thành nhà họ Tô đều bị bắt đi, trong phủ chỉ còn lại nữ nhân, hài tử và lão nhân, cho nên quan binh bao vây tối qua cũng đã rút hết. Ta lập tức chạy ra ngoài, vốn định ngăn nàng nói những lời không nên nói, nhưng vừa ra đã thấy một chiếc xe ngựa mười hai linh vũ phượng hoàng dừng trước mặt. Ta trầm mặc một lát rồi quỳ xuống: "Tham kiến công chúa."
“Ngươi về đi, ta đều nghe thấy rồi. Hắn muốn ép ngươi đi báo ân. Ta vốn cũng là thấy hắn cầm đao dài mới đi theo xem. Ngươi có ý thức tự bảo vệ mình, rất tốt." Giọng nàng có chút an ủi.
Công chúa xoay người muốn đi, ta quỳ gối bò hai bước, gọi nàng lại:
"Công chúa, xin cho phép ta nói hai lời?"
Gặp Vệ Dương công chúa thật sự là chuyện ngoài ý muốn.
Nếu không có chuyện này, ta có lẽ sẽ đến chùa Hương Sơn sau ba ngày nữa. Kiếp trước, từ miệng cai ngục ta được biết, hoàng đế đi đạo quán, còn gặp thích khách. Người nổi giận, ngay cả việc thẩm vấn nhà họ Tô cũng bị trì hoãn.