Chương 2

【 Ngươi lại thất bại. 】

Địa phương an tĩnh đến phảng phất như ngay cả thời gian cũng dừng lại đột nhiên vang lên một thanh âm, ngữ khí kia cực kỳ đạm mạc, không chút phập phồng, trong đó nghe không ra chút cảm tình nào.

Thanh âm kia cũng không phải truyền từ một phía tới, mà là vang lên từ bốn phương tám hướng ở nơi này, từ trong không trung, từ trên mặt đất, nơi nơi đều có, làm người ta phân không rõ phương vị.

Gallan tách chân ra ngồi ở trên thềm đá nứt vỡ đôi tay ôm đầu ngẩng lên, một đầu tóc ngắn màu vàng kim nhạt mềm mại đã bị mười ngón tay cắm trên tóc vò đến lộn xộn, hỗn độn mà rơi rụng trên trán cậu.

Nghe được thanh âm này cậu thở dài một hơi thật là dài, đầy mặt đều là bất đắc dĩ.

Đúng vậy, cậu lại thất bại.

Chỉ là những lời này, hơn nữa vào thời điểm thế này, cậu đã nghe lặp đi lặp lại ước chừng bốn lần rồi. Nhớ tới lần đầu tiên bản thân còn tràn đầy tự tin mà vỗ ngực bảo đảm, cậu chỉ hận không thể xuyên trở về hồi đó tự quăng cho mình một bạt tai —— rốt cuộc là ai cho mi tự tin vậy —— cậu rất muốn chỉ vào bản thân ngay lúc đó mà đau mắng như thế.

Gallan đứng dậy, cậu xoay người, ánh mắt đảo qua dàn tế màu xám trắng ở phía sau, trái tim đột nhiên nhảy dựng. Vẫn là cái dàn tế quen thuộc kia, nhưng bộ dạng so với lần đầu tiên cậu nhìn thấy thì đã có một sự khác biệt không nhỏ. Tuy rằng ngay từ đầu trên cái dàn tế này đã có không ít vết rạn thật nhỏ rồi, nhưng cũng không nghiêm trọng lắm, ngược lại còn khiến dàn tế càng có vẻ cổ xưa tang thương hơn, có một loại mỹ cảm thời gian lắng đọng lại khác.

Chỉ là giờ phút này, bốn đạo vết nứt thật sâu bổ lên mặt trên, đặc biệt là vết nứt vừa mới xuất hiện cơ hồ đã bổ nó nứt thành hai nửa, lại làm nó thoạt nhìn như là chỉ ngay giây tiếp theo thôi liền sẽ chia năm xẻ bảy, trở thành một tảng đá vụn không chút tác dụng nào.

—— Cậu có năm lần cơ hội làm lại ——

Lời thanh âm kia đã từng nói qua lại một lần nữa vang lên ở bên tai thiếu niên, cậu theo bản năng nắm chặt quyền.

Năm lần.

Chỉ có năm lần.

Hiện tại, chỉ còn lại một lần cuối cùng.

Nếu như lần này lại thất bại, như vậy......

Gallan hít sâu một hơi, xua tan đi cái hậu quả đáng sợ kia ra khỏi đầu, để chính mình bình tĩnh lại. Ngay từ đầu, cậu chẳng qua cũng chỉ coi cái gọi là nhiệm vụ hoàn thành thiên mệnh này như là một hồi trò chơi có thể không ngừng chơi lại mà thôi, nhưng sau khi chết hai lần, cậu mới bắt đầu trở nên khẩn trương. Chính là, lần thứ ba, lần thứ tư, cậu đã rất nỗ lực, thậm chí có thể nói là rất liều mạng mà đi làm, cuối cùng vẫn như cũ thua ở dưới tay người kia.

Người kia...... Quá đáng sợ, cơ hồ là không chút sơ hở.

Mặc kệ là nói từ phương diện nào đi nữa, người kia đối với cậu cũng đều là nghiền áp tuyệt đối.

Cho dù tới tận hiện tại, Gallan vẫn hoàn toàn không nghĩ ra được, bản thân rốt cuộc phải làm như thế nào mới có thể thắng được kẻ đáng sợ kia.

Tên kia xuống tay thật đúng là không lưu tình chút nào.

Chẳng qua đối với điểm này Gallan cũng không có gì để mà oán giận cả.

Dù sao cho dù là anh em ruột đi nữa thì vì tranh đoạt vương vị cũng sẽ trở mặt, huống chi cậu và Heymos dù có lật lên tám đời tổ tông trước thì cũng chẳng có quan hệ gì chứ?

Bản thân được lập làm vương đệ, tuy không phải huyết mạch vương thất trực hệ, lại có được quyền kế thừa vương tọa trên danh nghĩa.

Mà tuy rằng Heymos vẫn chưa được lập làm vương đệ, nhưng bà ngoại hắn lại có được huyết mạch vương thất trực hệ, bởi vậy, hắn cũng có quyền kế thừa vương tọa.

Chỉ là quyền kế thừa của Heymos thấp hơn cậu có được danh nghĩa vương đệ thôi.

Cho nên, chỉ có gϊếŧ chết cậu, Heymos mới có thể ngồi lên vương tọa.

"Cái ngươi gọi là chúng thần thật sự không có tính sai đấy chứ?"

Cậu nhịn không được mà dò hỏi.

"Đứa con mệnh trời thật sự là ta, mà không phải là Heymos tên kia sao?"

【 thần sẽ không có lỗi. 】

Thanh âm không chút cảm tình kia trả lời.

Vậy vì cái gì người làm thiên mệnh lại sẽ bị gϊếŧ chết hả?

Gallan theo bản năng phun tào một câu ở trong lòng.

Nhưng mà, tại địa phương này, chẳng sợ cậu không có nói ra, đối phương dường như cũng có thể nghe được tiếng nói trong lòng cậu, thanh âm kia lập tức lạnh như băng mà dỗi cậu một câu.

【 cho dù thân chịu thiên mệnh, cũng không thể thay đổi bản chất ngu dốt, cùng hết thuốc chữa. 】

Gallan: "............"

Ngươi làm sứ giả của thần hẳn phải vô tình vô dục tứ đại giai không bất động như núi mới đúng chứ nhỉ, cái loại khẩu khí trào phúng này rốt cuộc là thế nào hả?

Bị dỗi đến nghẹn khuất thiếu niên nhịn không được mà mở miệng oán giận.

"Vậy cũng không thể toàn bộ đều trách ta được mà, mỗi lần ta đều chỉ có thể quay về thời gian hơn một năm, có thể làm được cái gì chứ?"

Cậu cảm thấy thời gian cậu trở về thật không tốt, lúc ấy, cậu mười lăm mười sáu tuổi, đối phương còn lớn hơn cậu vài tuổi, hai bên thế lực hầu như đều đã thành hình rồi. Cũng không biết nguyên thân là làm như thế nào, dù sao thế lực của cậu cũng yếu hơn của Heymos rất nhiều, chỉ có một năm thời gian căn bản là không đủ để cậu thay đổi sự đối lập giữa hai bên thế lực—— đặc biệt là dưới tiền đề đối phương căn bản là không có bất cứ một sai lầm hay sơ hở gì, cậu hoàn toàn không thể nào xuống tay được.

Mỗi lần cậu đều chẳng sống được bao lâu liền đã bị gϊếŧ chết, lần này đây tốt xấu gì cũng kiên trì được một năm rưỡi, so với lần đầu tiên ngay cả một năm cũng không kiên trì được thì cũng đã tiến bộ hơn rất nhiều rồi có được không?

Cậu tự an ủi chính mình dưới đáy lòng như thế.

Hiển nhiên cái thanh âm kia cũng nghe được tiếng lòng tự mình an ủi của cậu, sau đó lại lần nữa đưa ra đáp trả.

【 a. 】

Gallan: "............"

Ta sai rồi, cầu đừng trào phúng.

Trong đầu suy nghĩ một chút, trong lòng thiếu niên lộp bộp một cái, không xong, những lời này phỏng chừng lại bị đối phương nghe được rồi, chỉ sợ còn phải bị trào phúng một trận nữa.

Nhưng mà, lần này đây đối phương giống như là không nghe được tiếng lòng của cậu vậy, cái thanh âm kia sau một lúc lâu vẫn không có xuất hiện.

Gallan có chút thấp thỏm, cậu không biết đối phương đang suy nghĩ cái gì, chậm chạp không nói lời nào, có phải là cảm thấy cậu quá phế vật hay không, không muốn lại lãng phí thời gian trên người cậu nữa, cho nên ngay cả một lần cơ hội cuối cùng cũng không định cho cậu.

Cái thanh âm kia không nói lời nào, cậu cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ngơ ngác mà đứng, nhìn chằm chằm dàn tế màu xám trắng cổ xưa mắt thấy đã sắp phải chia năm xẻ bảy kia mà phát ngốc. Gió nhẹ xẹt qua tán cây cây cối xanh biếc cao lớn, cành lá lắc lư, phát ra tiếng sàn sạt rất nhỏ. Những tấm bia đá nhọn bị tàn phá tứ tung ngang dọc vờn quanh cậu, vô số hàng bóng thật lớn dừng ở trên người cậu, tuy rằng toàn là dấu vết phong hoá, lại không thấy một mảnh đá vụn thật nhỏ nào lăn xuống.

Thật lâu sau đó, cái thanh âm kia rốt cuộc lại một lần nữa vang lên.

【 chuẩn bị bắt đầu một lần nữa. 】

Âm cuối vừa mới chấm dứt, Gallan chỉ cảm thấy trong đầu ong một tiếng, như là bị vật nặng hung hăng đυ.ng phải, trước mắt nháy mắt tối sầm.

Phía trên tế đàn bị tàn phá, thân ảnh thiếu niên đột nhiên biến mất.

Cùng với một tiếng vang phịch lớn, dàn tế màu xám trắng thình lình đột nhiên vỡ toang, giây tiếp theo, toàn bộ bị nứt hẳn ra, đá vụn vẩy ra đầy đất khắp nơi. Mà vô số tấm bia đá góc nhọn cao lớn khí thế bàng bạc vờn quanh bốn phía kia cũng theo sát đó mà sụp đổ, vỡ vụn, từng tòa sập ầm ầm, nện ở trên mặt đất, đập đến mảnh đại địa từng chút từng chút một kịch liệt mà run rẩy.

Theo tiếng sụp đổ rầm rập, rất nhanh, cái tế đàn vốn dĩ cực kỳ to lớn đồ sộ kia cũng hoàn toàn trở thành phế tích, chỉ còn cự thạch vỡ vụn đầy đất.

【...... Một lần cuối cùng. 】

Cái thanh âm kia cũng theo tế đàn sụp đổ mà cùng nhau mai một.

【 Ngươi tự giải quyết cho tốt. 】

............

..............................

Sau khi có lại ý thức, Gallan một tay ấn đầu, chậm rãi mở mắt ra. Dựa theo ký ức của mình, lúc cậu trợn mắt lên nhìn thấy hẳn phải là tẩm cung hoa mỹ của cậu, màn giường nhung tơ tuyết trắng, còn có mỹ nhân thị nữ dáng người quyến rũ quỳ gối bên cạnh giơ quạt lông thêu tơ vàng thành khổng tước xanh biếc đang nhẹ nhàng quạt gió giúp cậu.

Gió thổi qua bên má cậu, thổi bay tóc mái cậu. Không phải gió mềm nhẹ do quạt ra, mà là gió ở bên ngoài gào thét mà qua, mang theo hơi thở của nước. Mơ hồ có thể nghe được tiếng vang sàn sạt khi lá cây to lớn của cây cọ lay động mà phát ra, còn có mùi thanh hương của hoa sen như có như không truyền đến.

Gallan cảm thấy không thích hợp liền ngẩng đầu, tức khắc ngơ ngẩn.

Xuất hiện ở trước mắt cậu chính là một địa phương cực kì quen thuộc, tường thành đồ sộ cổ xưa màu trắng thật lớn dựng đứng, từng hàng cây cọ màu xanh lục sắp hàng trên mặt đất, đá cuội màu sắc khác nhau phủ thành con đường sỏi đá xinh đẹp hoa văn uốn lượn mà đến, cậu đứng ở bên cạnh bức tượng đá kỳ thạch dựng bên cạnh con ao gần tường thành trắng, ánh mắt đăm đăm mà nhìn hoa sen màu lam nhạt dựng đứng trên lá sen xanh biếc, hơi hơi đong đưa.

Cậu sẽ không phải là trở lại đúng một khắc trước khi chết đấy chứ!

Vừa bắt đầu đã chết, kiểu này biết chơi thế nào hả?!

Bị dọa đến mức lông tơ cả người đều dựng thẳng lên Gallan lại liếc nhìn, liền cảm thấy không đúng, mặt trời lửa nóng trên bầu trời chiếu rọi đất đai, làm mảnh hậu hoa viên này sáng ngời tới cực điểm.

Trước khi cậu chết rõ ràng đang mưa to tầm tã, hạt mưa lớn như hạt đậu nện ở trên người sinh đau, suýt chút đã đập cậu ngã sập xuống.

Lại một trận gió xẹt qua, trên đùi lạnh căm căm, Gallan lại càng cảm thấy có chút không thích hợp. Nhưng trong lúc nhất thời cậu không thể hiểu được rốt cuộc là không đúng chỗ nào, chỉ có thể một tay đỡ bức tượng đá kỳ thạch còn cao hơn cả cậu ở bên cạnh, mê mang đi về phía trước vài bước.

Từ từ.

Cao hơn cậu?

Cậu nhớ rõ ràng bức tượng đá này trước kia chỉ tới phần eo của cậu thôi mà, làm sao lại cao hơn cậu được?

Gallan theo bản năng vừa chuyển đầu, liền tự nhiên nhìn thấy được bàn tay đang đáp lên tượng đá của mình. Bàn tay kia nho nhỏ, trắng trắng nộn nộn, bị ánh mặt trời sáng ngời chiếu tới, da thịt trên mu bàn tay kia trông trắng đến cơ hồ như là đang sáng lên.

Không không không, tay cậu không phải như thế, cậu nhớ rõ ràng không phải như thế, màu da cậu hẳn là thiên về đen, hơn nữa tay cậu cũng không có khả năng nhỏ như vậy được.

Nhỏ đến loại trình độ này, quả thực giống như là của một đứa nhỏ ——

Gallan đột nhiên bước về phía trước vài bước, một chân dẫm lên trên ao nước.

Vừa cúi đầu, cậu nhìn ảnh ngược thanh triệt trên mặt nước hơi hơi đong đưa, đột nhiên mở to mắt.

Ảnh ngược trên mặt nước chính là một đứa nhỏ thoạt nhìn chỉ khoảng bảy tám tuổi.

Một đầu mái tóc màu vàng kim nhạt, mềm mại, lông xù xù, bọc lấy khuôn mặt nhỏ mộng bức chỉ chừng bàn tay người lớn. Bộ dạng tay nhỏ chân nhỏ, giống như là củ sen, tròn vo, nôn mềm mềm.

Không, từ từ, đây là chuyện gì thế?

Có phải lầm không vậy? Khiến cậu không cẩn thận trọng sinh lên trên thân thể người khác?

Đứa nhỏ nhìn chằm chằm mặt nước trong lúc nhất thời cảm thấy mắt choáng váng.

Nhưng, chính là, tuy rằng tuổi rất không đúng, nhưng gương mặt này, tướng mạo này, hơi lớn lên thêm một chút nữa, hình như, đích xác, thật sự chính là bản thân size nhỏ không sai nha.

Gallan bỗng nhiên nhớ tới bản thân đã từng oán giận với thanh âm kia, rằng mỗi lần chỉ có hơn một năm thời gian căn bản là không đủ để cậu làm cái gì.

Chẳng lẽ là bởi vì như vậy, cho nên sứ giả của thần kia mới cố ý cho cậu thêm một ít thời gian nữa, để cậu trọng sinh đến khi còn nhỏ?

Lại một trận gió thổi qua mặt nước, nhấc lên gợn sóng, đứa bé nhỏ con run lên, chỉ cảm thấy thân dưới bị thổi đến lạnh căm căm.

......

Gallan rốt cuộc cũng hiểu được vì cái gì mà cả người cậu đều cảm thấy không thích hợp!

Cậu nhanh chóng khép hai đầu gối lại với nhau, cơ hồ là dùng động tác vô cùng chật vật một phen kẹp chặt đùi.

Trên đùi bị gió thổi đến lạnh căm căm.

Trước kia mỗi một lần đều trọng sinh tới thời điểm đã mười lăm mười sáu tuổi, cho nên vừa rồi cậu mới không lập tức nhớ tới điểm này. Hiện tại, phần đùi bị gió thổi đến lạnh căm căm, còn có bộ vị không thể miêu tả cũng đồng dạng bị lạnh căm căm đã khiến cậu nhớ ra.

Ở chỗ này

Ở cái vương triều này

Dựa theo tập tục nơi này

Trẻ con...... Là, không, mặc, quần, trong!!!

Gallan lấy một tư thế biệt nữu mà kẹp chặt đùi, dùng hai tay nhỏ che lại vạt quần áo chỉ có thể che được một nửa đùi, ân oán tình thù cái gì tuổi lớn tuổi nhỏ cái gì chỉ còn lại một cái mạng cái gì toàn bộ đều ném ra sau đầu hết, đầy đầu óc đều là bất kể có như thế nào thì cũng phải tìm một cái qυầи ɭóŧ để mặc vào trước đã.

Ngay tại thời điểm cậu đang vận chuyển đầu óc nỗ lực tự hỏi vấn đề phải đi đâu mới kiếm được qυầи ɭóŧ, đột nhiên một bàn tay từ bên cạnh duỗi tới, vỗ một cái lên vai cậu.

Cậu theo bản năng quay đầu, liếc mắt một cái liền đối diện với một đôi mắt màu kim hồng vô cùng quen thuộc.

Trong nháy mắt, sự tình vừa mới xảy ra không lâu trước đây, ngay tại chính địa phương này, đột nhiên hiện lên ở trong đầu cậu.

Cậu phảng phất như lại một lần nữa xuyên trở về một khắc không lâu trước đây khi chủ nhân của đôi mắt này dùng lợi kiếm hung hăng xỏ xuyên qua trái tim của cậu, đóng đinh cả người cậu ở trên bức tường kia.

Trái tim run rẩy kịch liệt, đầu óc ong lên một chút, bóng ma cùng ký ức tử vong trong nháy mắt bao phủ lấy toàn bộ ý thức cậu.

Thân thể cậu theo bản năng muốn tránh thoát khỏi người này, cơ hồ là giống như lảo đảo mà lui về phía sau một bước. Chỉ là cậu đã quên mất bên bờ ao đều là đá tảng gập ghềnh, kinh hoảng thất thố lui về phía sau một bước, làm một chân cậu dẫm lên một tảng đá lớn.

Bị vướng.

Gallan lập tức mất đi cân bằng, cả người ngã xuống về phía sau, chổng vó té lăn trên mặt đất. Mà cố tình là ngay tại thời điểm cậu té ngã về phía sau, cũng vừa lúc một trận gió thổi tới, thổi tung vạt áo chỉ có thể che được một nửa đùi cậu lên, xốc bay hướng về phía trước.

Vì thế, khi cậu ngã chổng vó trên mặt đất, ngã xuống trước mặt người kia...... Cậu cơ hồ là theo bản năng dùng tốc độ nhanh nhất bình sinh từ trước tới nay của cậu mà vươn tay, đè nhấn vạt áo bị gió thổi bay lên một cái.

Vì thế, thời điểm cậu té lăn trên đất, liền bày ra một tư thế đôi tay ấn trên vạt áo ngăn cản bộ vị mấu chốt vừa quỷ dị mà lại vừa buồn cười.

Bày ra tư thế ngã xuống đất quỷ dị Gallan: "............"

Thiếu niên mắt màu kim hồng: ".................."

Trường hợp mười phần xấu hổ.