Đọc truyện Vương Quốc Màu Xám bạn đọc sẽ không cầm được tiếng oán than cho số phận của cô ái trong truyện, cuộc đời nàng là cả một đoạn trường tân thanh, những oan ức tủi nhục để rồi: “Tôi vẫn là một …
Đọc truyện Vương Quốc Màu Xám bạn đọc sẽ không cầm được tiếng oán than cho số phận của cô ái trong truyện, cuộc đời nàng là cả một đoạn trường tân thanh, những oan ức tủi nhục để rồi: “Tôi vẫn là một trinh nữ, tôi không dụ dỗ đàn ông của các người! Cha dượng tôi cũng chưa từng làm những chuyện cầm thú kia, tại sao các người lại vu oan giá họa như vậy?! Tại sao lại vu oan giá họa như vậy?! Một truyện ngôn tình làm rung động lòng người với câu hỏi hoài khôn nguôi.
Năm đó, Hoàng Tiểu Liên hai mươi lăm tuổi, cô đứng trên một tảng đá cao hơn mét, cởi từng lớp từng lớp quần áo trên người mình. Những người trong thôn đứng vây chặt xung quanh, kẻ nhìn, người mắng chửi, kẻ lại cười nhạo, người rì rầm bàn tán. Làn da của Hoàng Tiểu Liên trắng muốt không giống như da của những cô gái ở nông thôn, dáng người cao dáo, eo thon. Cô cứ thế cởi sạch không còn tấc vải che thân, vẻ mặt cô như đang khóc mà cũng giống đang cười: “Tôi cho các người xem.” Cô thò tay vào nơi tư mật nhất của người con gái, khi cô rút tay ra, trên ngón tay thon dài đó có dính máu tươi.
Màu sắc ấy quá sức chói, dưới ánh nắng mặt trời nhìn mà nhức nhối. Nhưng cô vẫn chỉ cười: “Các người nhìn đi, các người nhìn đi! Tại sao các người lại vu oan cho tôi, tại sao?” Đám người kia dần trở nên yên lặng, từ đó về sau, Hoàng Tiểu Liên bị điên. Cô chỉ nói duy nhất một câu: Tại sao các người lại vu oan?
Năm Hoàng Tiểu Liên lên ba, cha cô qua đời, mẹ cải giá mang theo cô đến thôn Chu Dương. Không ngờ mấy năm sau, mẹ cô cũng bỏ cô mà đi, chỉ còn cô và cha dượng nương tựa vào nhau để sống. Một người đàn ông hơn bốn mươi tuổi, sống cùng một cô bé càng lớn càng sinh đẹp. Không biết từ bao giờ, những lời đồn thổi nổi lên khắp trấn Chu Dương. Những người đàn bà hay buôn chuyện làm xong việc nhà là tụ tập lại một chỗ, nhúc họ ngồi khâu đế giày, đan áo len đều mang chuyện ‘gian tình’ của hai cha con ra kể cứ như chính mắt họ nhìn thấy vậy.
“Lần trước đi đưa cơm cho ông nhà tôi, thì thấy hai người ấy đang làm trò mờ ám dưới ruộng, con bé đó thật không biết xấu hổ, còn lau mồ hôi cho lão già, đánh mắt đưa mày rất tình nữa…. khiến tôi nhìn mà còn ngại…..” Những lời đồn đại cứ lưu truyền mãi lưu truyền mãi liền thành sự thật, Hoàng Tiểu Liên đến tuổi cập kê cũng chẳng ai đến đánh tiếng làm mai. Cha dượng của Hoàng Tiểu Liên thăm dò hết người này tới người khác, cuối cùng cũng biết chuyện đồn đại vu khống kia qua một bà mối.
Ông ta đờ đẫn quay về nhà, cả ngày không ăn không uống. Buổi tối khi Hoàng Tiểu Liên đẩy cửa bước vào, phát hiện cha dượng nằm trên giường cơ thể lạnh cứng, mặt xám xanh, bên cạnh là bình thuốc sâu trống không. Có lẽ ông ta nghĩ rằng, ông ta chết rồi thì sẽ mang lại bình yên cho cô gái mà ông ta coi như con đẻ, nhưng trong nhà mất đi trụ cột, đám đàn ông lang sói xấu xa xung quanh bỗng trở thành một cơn ác mộng khác của Hoàng Tiểu Liên.
Hoàng Tiểu Liên ẩn mình trong một cái hầm bị bỏ hoang, bệnh của cô lúc tốt lúc xấu, lúc tốt cô sẽ lặng lẽ sống trong hầm, một con chuột chạy qua cũng khiến cô run bần bật. Lúc xấu cô sẽ ra ngoài mắng người, nói năng không rõ ràng, cũng chẳng nghe rõ nội dung cô mắng là gì. Nhưng câu cô nói nhiều nhất vẫn là: Tại sao các người lại vu oan cho tôi? Câu trả lời nằm trong chính truyện mời bạn tìm lời giải đáp.