Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Quốc Huyết Mạch

Chương 47: Dòng máu vĩnh trị (Long reins the blood)

« Chương TrướcChương Tiếp »
Dưới ánh trăng chiếu lên bãi đất trống của trang viên Vine, tất cả mọi người sững sờ nhìn hai đứa trẻ ngã lăn ra đất, nhất thời không khí lặng ngắt như tờ.

Thales nằm trên đất, thở hồng hộc. Ngoại trừ mảnh vải băng lại vết thương thì phần thân trên của cậu chẳng có gì. Cái lạnh và sự đau đớn ập đến.

Còn loli tóc bạc đang nằm trên ngực Thales kia thì lạnh lùng ấn vào bả vai cậu để đứng dậy. Nàng nhìn thấy băng vải ở ngay trước ngực Thales – thứ đang quấn lại vết bỏng to cỡ một đồng bạc kia – nơi đang toả ra mùi máu quyến rũ và lộ ra một vẻ mặt mê say, chờ mong.

Biểu cảm này khiến Thales sợ tới mức ngồi bật dậy. Dưới hoàn cảnh hiểm nguy, Thales đã sớm gán cho nàng hình tượng quái vật lúc nào cũng có thể biến thành cỗ xác ướp thích hút máu, kể cả là cô bé ma cà rồng này còn chưa để lộ răng nanh ra.

Yodel và Chris đồng thời xuất hiện ở trước mặt hai đứa bé ngay tức khắc.

“Tôi không sao, Yodel, đừng lo lắng.” Thales nhìn thấy miệng vết thương trên ngực của người hộ vệ bí mật và nở một nụ cười mệt mỏi. Người sau cởi chiếc áo choàng ra rồi phủ lên người Thales.

Thales gật gật đầu: “Trước tiên, có một việc gấp cần phải xử lý.”

Cậu quay đầu sang một hướng khác. Nơi đó là một cái hố to, ở giữa có một người mất đi hai chân, sống dở chết dở, đang nằm bất tỉnh.

Con Quỷ Trong Gió, Midira Ralf, người đã đấu tranh và thoát khỏi đống gông xiềng trói buộc mình.

Một người chỉ còn cách chết để có thể giảm bớt nỗi thống khổ.

“Ngài Gilbert, làm ơn hãy cứu lấy anh ấy.” Ánh mắt Thales lộ vẻ buồn bã, nhưng lại vô cùng kiên định. Cậu nói với Gilbert ở đằng xa kia: “Nếu không có anh ấy, thì có lẽ tôi đã không thể trụ vững đến khi mọi người tới.”

‘Còn nữa.’ Người Xuyên Việt nói thầm. ‘Anh ấy còn là người đầu tiên mình thực sự cứu vớt được một cách đúng nghĩa ở cái thế giới chết tiệt này.’

Gilbert gật gật đầu, chỉ huy các Kiếm Sĩ Chung Kết đứng bên cạnh cứu chữa Ralf.

“Điện hạ!” Biểu cảm kích động hiện rõ trên khuôn mặt tĩnh mịch của Chris. Ông ta quỳ một gối xuống trước mặt loli tóc bạc, rồi dùng chiếc chăn lông trên tay để phủ lên người nàng.

Chiếc áo sơ mi của Thales không những ngắn mà còn bị rách nhiều chỗ, nó chỉ có thể bao trùm đến đầu gối bé gái khiến hai cẳng chân trắng tinh của nàng lộ ra ngoài. Chris nghĩ đến việc này liền hung dữ quay sang nhìn Thales.

Mặc dù thân phận của điện hạ vô cùng cao quý, hoàn toàn không cần phải để ý đến cái nhìn của mấy con sâu, cái kiến, nhưng với tư cách là một người quản gia trung thành của gia tộc Corleone hơn sáu trăm năm, hiển nhiên là Chris phải suy xét mọi bề cho nữ chủ nhân.

“Điện hạ, cuối cùng thì ngài đã tỉnh!”

Cô bé đáng yêu có đôi mắt đỏ, khuôn mặt lạnh lùng, gật gật đầu. Như một thói quen, nàng vịn vào cánh tay Chris chìa ra, và dùng giọng điệu đặc trưng của những người nắm quyền để nói từng chữ một: “Chris, các người làm không tệ.”

Chỉ thấy loli phiên bản trẻ con có khuôn mặt hình bánh bao này bập bẹ nói với một giọng non nớt mà vô cùng đáng yêu:

“Trung thành tất có phì báo.”

Thales đứng bên cạnh phải mất đến hai giây mới có thể hiểu được nghĩa của câu nói này.

‘Trung thành tất có hồi báo.’

Sau đó, cậu bật cười.

‘Một câu nói trang trọng như vậy lại phát ra từ miệng một loli răng còn chưa mọc đủ, đúng là một hình ảnh thảm hoạ.’

Bên kia, Chris còn đang gật đầu cảm kích bỗng trợn mắt lên, tức giận lườm Thales.

“Ngài là … điện hạ?” Rolana và Istrone đồng thời xuất hiện trước mặt loli tóc bạc với vẻ mặt kinh ngạc. Người trước nhìn vào vóc dáng nhỏ bé của nàng ta và hỏi một cách cẩn thận: “Ngoại hình của ngài, sao lại biến thành thế này?”

Đôi mắt đỏ đậm của loli bé nhỏ nhìn sang Thales với một biểu cảm phức tạp. Sau đó, nàng tỏ vẻ thờ ơ:

“Chỉ cần phi phục đủ, ta sẽ phì trở về hình dáng ban đầu.”

(“Chỉ cần hút đủ máu, ta sẽ biến trở về hình dáng ban đầu.”) (1)

Nói xong, tiểu loli nhìn khuôn mặt đang phải cố nhịn cười của Thales, tựa hồ như nàng không nhận ra việc phát âm của mình có vấn đề.

Vì thế, với khuôn mặt lạnh như băng, xen lẫn chút nghi hoặc, loli tóc bạc hỏi:

“Chuyện gì tốt như vậy tú?”

(“Có chuyện gì mà buồn cười thế?”)

Thales không nhịn được nữa mà cười toáng lên.

Lúc này, ba vị ma cà rồng đều nhìn chằm chằm vào cậu với ánh mắt bất thiện. Riêng Istrone thì có thêm chút cảnh giác và kính sợ.

“Không, ha ha … Khụ” Người Xuyên Việt nhanh chóng dùng động tác ho khan để che lấp đi tiếng cười của mình vô cùng chuyên nghiệp: “Không có gì buồn cười cả … Ha ha … Khụ khụ … Rất xin lỗi.”

Sau khi ra lệnh cho các Kiếm Sĩ Chung Kết dừng tay, Gilbert và Jenny cùng tiến lên trước. Người trên chống cây gậy chống, kính cẩn ngả mũ hành lễ, nói: “Ngài Thales tôn kính, và cả nữ sĩ ma cà rồng đáng yêu này nữa. Có lẽ hai người sẽ không phiền khi giải thích tình hình hiện tại cho tôi chứ?”

Thales thu hồi điệu bộ vui vẻ của mình, sau đó quay sang nhìn Gilbert với ánh mắt cảm kích:

“Ngài Gilbert, cám ơn cuộc giải cứu và sự hy sinh của mọi người.”

Nhưng đột nhiên cậu nhìn thấy có một vị nữ sĩ tầm bốn mươi tuổi, rất quyến rũ, đang đứng sau lưng Gilbert và nhìn cậu với một biểu cảm phức tạp, cộng với một ánh mắt sâu thẳm, khó dò.

‘Đây là đứa trẻ kia sao?’

‘Con trai của hắn … và người kia.’

Ánh mắt Jenny trở nên buồn bã.



Thales cũng không nghĩ nhiều. Cậu quay đầu lại và tiếp tục nói: “Phần giới thiệu bản thân để lúc nữa đi. Đêm nay máu đã đổ quá nhiều, vì thế, tôi và …” Nói tới đây, Thales nhìn sang bé gái loli có dáng vẻ ngây thơ, đáng yêu, nhưng lại sở hữu một khuôn mặt lạnh tanh đang đứng bên cạnh. Cậu ngừng lại một chút rồi nói:

“… cô bé … ừm, nữ sĩ … Serena Corleone!” Nhìn biểu cảm không tốt hiện lên trên mặt loli mắt đỏ, cậu nhanh chóng thay đổi cách xưng hô.

“Sau một cuộc thảo luận thân thiện và vui vẻ …”

Bé loli Serena đột nhiên cảm giác cổ hơi ngưa ngứa, thầm bĩu môi.

“Chúng ta đã quyết định buông bỏ hận thù, chấm dứt thù địch, ký kết hiệp ước đồng minh. Tôi sẽ cung cấp máu cho điện hạ Serena theo định kỳ, còn điện hạ Serena và cấp dưới của nàng sẽ phục vụ cho tôi trong thời gian …”

Thales còn chưa nói xong thì đã thấy bàn tay Yodel đang nắm lấy tay mình bỗng hơi siết lại. Sau đó, hai người khác đột ngột xen ngang vào lời cậu:

“Vì cái gì mà chúng tôi phải phục vụ cho nhóc? Chúng ta hoàn toàn có thể dùng những lợi ích khác để trao đổi, cùng lắm thì bỏ đi …” Đây là ma cà rồng tóc đỏ, Rolana, với vẻ mặt tức giận.

“Ngài Thales! Máu của ngài? Quá nguy hiểm. Sao có thể chứ …” Đây là Gilbert, người đang sốt ruột vì muốn bảo vệ chủ nhân của mình.

Thế nhưng Thales đột ngột giơ tay phải lên và nắm tay lại.

Đây là động tác mà kiếp trước cậu hay làm trong các cuộc thảo luận trên lớp học với mục đích làm lắng xuống bầu không khí ngày càng trở nên sôi nổi nhưng nội dung thì lại chẳng liên quan đến mục đích thảo luận.

Hai người đồng thời sững lại, không tiếp tục nói.

Người Xuyên Việt hít sâu.

Thales rời khỏi cánh tay đang nâng đỡ của Yodel và bước tới chỗ đám ma cà rồng đang đứng mà không màng tới sự ngăn cản của Gilbert. Cậu nhẹ giọng nói: “Các người phục vụ cho ta. Đổi lại, ta sẽ che chở cho các người.”

“Ta sẽ vì các người – một nhóm tị nạn chính trị vô gia cư, chỉ có thể dùng lá cờ Corleone để lừa dối để kiếm thức ăn, nước uống dưới sự bảo hộ của gia tộc Hoa Diên Vĩ. Sự che chở mà vương quốc Star có thể cung cấp chắc chắn sẽ tốt hơn rất nhiều so với chủ nhân của trang viên này.”

Chris, Rolana và Istrone đồng thời biến sắc và quay sang nhìn Serena.

Thế nhưng loli tóc bạc, mắt đỏ, chỉ lạnh lùng nói: “Ta không nói cho hắn bất cứ chuyện gì. Chính hắn gỡ ra được.” (“Chính hắn ngỡ – đoán ra được.)

‘Đoán được?’

‘Có mối quan hệ bất hoà với bang Bình Máu, không đồng lòng với chủ nhân trang viên, câu nói kia của Istrone, cộng với chiếc quan tài trông giống như một cái bể bơi nhưng thực ra lại là một phòng bệnh an dưỡng cỡ lớn kia.’

Người Xuyên Việt nghĩ thầm. ‘Tổng hợp tất cả các nhân tố trên rồi quy nạp lại. Chẳng phải là kết quả sẽ hiện rõ ra hay sao?’

Cậu biết rằng đám ma ca rồng ngay trước mặt đang cực kỳ cảnh giác với mình, nhưng không quan trọng, ít nhất thì vấn đề gấp rút sẽ được giải quyết ngay lúc này.

Thales quay đầu lại, nhìn Gilbert và Yodel bằng tất cả sự chân thành:

“Gilbert, Yodel, xin hãy tin tưởng tôi. Tôi sẽ chỉ cung cấp máu trong một trạng thái khoẻ mạnh, không gây ảnh hưởng gì đến sức khoẻ của bản thân để giúp điện hạ Serena đây phi phục … khụ khụ … khôi phục.”

“Khi nãy, tôi đã dùng lời hứa này để đổi lấy sự an toàn và tình hữu nghị của điện hạ Serana.”

Gilbert nhìn chằm chằm vào Thales trong một lúc lâu.

Thế nhưng Jenny, người đang đứng sau lưng ông ta, tiến lên một bước, nhẹ giọng nói với một ánh mắt phức tạp: “Gilbert, đây là lời hứa của cậu ấy – cũng là lời hứa của gia tộc bọn họ.”

‘Giống y như hắn năm đó.’

Nàng âm thầm bổ sung thêm một câu.

Gilbert thở dài, nhìn Thales, gật đầu và nói: “Đương nhiên là chúng tôi tin tưởng ngài. Thế nhưng, tôi sẽ báo cáo lại với …”

Thales cười nhẹ.

Cậu xoay người, đặt tất cả đám ma cà rồng vào tầm mắt của mình, rồi nói:

“Vậy thì, cho phép tôi chính thức giới thiệu một chút về …”

Nhưng cậu còn chưa nói hết câu thì Chris, người đang đứng bên cạnh, đã kính cẩn bước tới và dùng một giọng điệu nghiêm trang để nói:

“Không nhờ cậu.”

“Ở trước mặt các vị …” Ông ta nhẹ nhàng đỡ lấy cánh tay loli tóc bạc trong khi người sau loạng choạng tiến lên phía trước.

“Là người thừa kế thực sự của gia tộc Corleone – gia tộc đứng đầu bảy đại gia tộc của vương quốc Bóng Đêm nằm ở đại lục phía Đông (True Heir), người cai trị hợp pháp và chính thống của Ngọn Đồi Thống Khổ (Rightful and Legal Ruler), nữ đại công tước, điện hạ Serena LA Corleone (Her Royal Highness).”

Nói xong, Chris nhìn vài nhân loại đang đứng trước mặt mình với ánh mắt cao ngạo. Phía sau ông ta, Rolana và Istrone thì lộ ra biểu cảm đầy tự hào.

Với vẻ bề ngoài loli của mình, Serena hơi cúi đầu, khẽ nâng hai bên mép của chiếc váy không tồn tại lên để thi lễ, rồi ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn xung quanh.

Thales bĩu môi thầm trong lòng – ‘trông có vẻ rất là lợi hại đấy’.

Gilbert và Jenny liếc nhìn nhau, cả hai đều thấy được sự khϊếp sợ hiện lên trong mắt đối phương.

Hơn 600 năm trước, sau khi Trận chiến Chung Kết long trời lở đất kết thúc, giống như nhiều chủng tộc có lịch sử lâu đời khác, mười ba thị tộc cao quý nhất của tộc ma cà rồng đã phân liệt thành hai chi – Đông và Tây. Hai phe phái đã di chuyển về hai bờ đại lục ngăn cách với nhau bởi đại dương Chung Kết.

Năm thị tộc ở đại lục phía Tây đã thành lập Liên minh Thị Tộc và Hội đồng Đêm Tối, chiếm cứ lãnh địa Tiệc Lớn (nói chính xác hơn thì họ chiếm cứ một vùng đất rồi gọi nó là lãnh địa Tiệc Lớn). Tám đại thị tộc ở đại lục phía Đông thì thành lập một vương quốc theo chế độ quân chủ và cắm rễ ở bờ Đông của đại dương Chung Kết với cái tên: “vương quốc Bóng Đêm”.

Trong khoảng thời gian 600 năm này, so với đồng loại chia bè kết phái trong lãnh địa Tiệc Lớn ở đại lục phía Tây, thậm chí còn bị ép ký kết “Công ước giữa các vương quốc loài người và giống loài trường sinh”; ma cà rồng trong vương quốc Bóng Đêm dưới sự cai trị hùng mạnh của “Quân vương Đôi Cánh Bóng Đêm” Laurie Corleone khét tiếng hung dữ ngày càng trở nên đoàn kết và mạnh mẽ hơn. Thậm chí họ còn thường xuyên tham gia vào các việc lớn xảy ra trên đại lục – trong cuộc chiến đại lục lần thứ hai và thứ ba, bọn họ đều phái ra những ma cà rồng tinh nhuệ tạo thành “binh đoàn Máu Thánh” để tham chiến. Không những thế, có một lần Quân vương Đôi Cánh Bóng Đêm còn đích thân dẫn quân xuất chiến, tấn công thẳng vào thành Mây Rồng, thủ đô vương quốc Aixenter – “Lưỡi kiếm của đại lục phía Tây”.

Tuy nhiên, hai trăm năm trước, chính trị ở vương quốc Bóng Đêm đã bất ngờ xảy ra những biến cố lớn. Quân vương Laurie Corleone biến mất một cách bí ẩn, nguyên khí của tám đại gia tộc bị hao tổn nặng nề. Thậm chí, gia tộc Hollier còn phản bội, vượt qua đại dương để gia nhập vào hội đồng Đêm Tối ở lãnh địa Tiệc Lớn.



Kể từ đó, vương quốc Bóng Đêm không chỉ mất đi một thị tộc thống trị, mà còn mất đi cao thủ duy nhất có cơ hội đột phá cấp bậc “Chân Giới”. Sau đó, dưới sự tấn công của giáo hội Ánh Dương, sự thống trị của họ dần dần sụp đổ.

Bên này giảm, bên kia tăng. Đối với hội đồng Đêm Tối ở lãnh địa Tiệc Lớn trên đại lục phía Tây, sáu đại thị tộc hết lòng chăm lo việc nước, cải cách chế độ chế độ mục nát và lỗi thời của mình, triển khai ngoại giao khắp nơi, thậm chí còn trở thành một trong những thành viên của “Hiệp ước Pháo Đài” với cái tên: “Sáu trụ cột lớn của tộc ma cà rồng”.

Mà bé gái đang đứng trước mặt họ này lại tự xưng là chủ nhân của vương quốc Bóng Đêm, kẻ cai trị của Ngọn đồi Thống Khổ – hang ổ của thị tộc Corleone – nơi mà quân vương Đôi Cánh Bóng Đêm được sinh ra.

Gilbert ngẩng đầu, tỏ vẻ cung kính rồi nói:

“Thứ lỗi cho sự mạo phạm của tôi, nhưng theo những gì mà tôi được biết thì chủ nhân hiện tại của gia tộc Corleone, người cai trị hợp pháp và chính thống của Ngọn đồi Thống Khổ, cũng như vương quốc Bóng Đêm phải là nữ vương Màn Đêm, “Người Hay Khóc” (The Weeper), bệ hạ Katerina LA Corleone (Her Majesty) .”

Gilbert còn cố ý nhấn mạnh vào cách xưng hô “nữ vương Màn Đêm” cũng như “bệ hạ” để làm nổi bật sự khác biệt với cách xưng hô “điện hạ” trong lời nói của Chris.

Thales ngáp một cái khiến cho Chris vốn đã khó chịu trợn trừng mắt lên nhìn cậu.

Đôi mắt đỏ của Serena hơi nheo lại. Nàng bĩu môi và tiến lên trước một bước: “Em gái thích khóc của ngẫu (ta), Katerina, đã chiếm đoạt tài sản hợp pháp mà ngẫu (ta) thừa kế từ cha, thuyền (quyền) lợi của bệ hạ Đôi Cánh Bóng Đêm, chính là ngai vàng Biển Máu. Nhưng cuối cùng sẽ có một ngày mà ngẫu (ta) sẽ cướp lại thứ thuộc về mình.”

Nàng khẽ nghiêng khuôn mặt trẻ con và hai má béo phì của mình, nắm chặt bàn tay nho nhỏ trước ngực, nhắm hai mắt lại và đọc lên châm ngôn của gia tộc: “Dòng máu vĩnh trị (Long reins the blood).”

Sắc mặt của Rolana và Istrone ngay lập tức trở nên nghiêm túc. Cả hai khiêm tốn cúi người, đặt tay lên trước trái tim rồi nắm chặt lại. Sau đó, họ và Chris đồng thời lùi về phía sau một bước, hô vang:

“Dòng máu vĩnh trị.”

‘Này này này …’ Thales nhăn mặt.

‘Sao các người không kêu “nhất thống giang hồ” luôn đi.’

“Sự trợ giúp và ủng hộ của các người tất sẽ được ngẫu (ta) phì (hồi) báo.” Serena mở to mắt, lặng lẽ nhìn Thales và liếʍ liếʍ môi theo bản năng.

‘Ví như cắn vào cổ ta?’

Thales đảo mắt qua một vòng và lờ đi ánh mắt nóng bỏng của bé gái loli. Sau đó cậu nói một cách qua loa: “Ôi, đây đúng là thứ mà tôi mơ cũng chẳng được. Thật là vinh dự.”

Serena hơi phồng má, tựa hồ như khá bất mãn với thái độ của Thales.

Nhìn vào thái độ kỳ lạ này của Thales, Istrone chợt nhớ lại rằng, đây chính là thái độ lúc mà Thales sai khiến bản thân nên đã cảm thấy rất khó chịu.

Sau khi thấy biểu cảm của điện hạ, hắn nở một nụ cười lạnh lùng và nói với Thales:

“Nhóc con, e rằng nhóc không hiểu rõ về vương quốc Bóng Đêm nằm ở bờ bên kia đại dương rồi.”

“Ta sẽ nói đơn giản như này.”

“Cho dù kẻ địch của nhóc có là quốc vương tối cao của Star, thì dưới sự che chở của binh đoàn Máu Thánh thuộc vương quốc Bóng Đêm, ông ta cũng sẽ không dám làm khó nhóc.”

Istrone vừa mới nói xong câu này, Rolana đã ngay lập tức thấy có điều gì đó không đúng.

Phản ứng của những người đứng đối diện hết sức kỳ quái – đặc biệt là quý tộc trung niên và người phụ nữ tóc đen có vẻ mặt khó chịu kia.

Chris nhíu mày, ông ta chưa kịp ngăn Istrone lại.

Dù sao thì ông ta đã giao tranh với đối phương và biết người đeo mặt nạ kia là một cao thủ đỉnh cao ở cấp Cực.

Da mặt Thales hơi co giật một chút.

‘Đắc chí là bệnh, phải trị!’

“Như vậy, nên đến lượt tôi tự giới thiệu về mình.” Thales gãi đầu, nhìn bé gái loli và nói: “Ừm, tôi là Thales, năm nay khoảng 7 tuổi. Trước kia thì …”

Đúng lúc này, Jenny nhanh chóng tiến lên phía trước với vẻ mặt khó chịu, thế nhưng Gilbert đã ngăn nàng lại ngay trước khi nàng định nói.

Quý tộc có mái tóc xám trắng thở dài: “Ta đoán quan hệ đồng minh của chúng ta sẽ không quá ngắn, mà điện hạ Serena đây cũng sẽ cần thời gian chuẩn bị để quay lại vị trí cũ. Vậy nên, chẳng bằng chúng ta đối đãi với nhau bằng sự chân thành nhỉ?”

Chỉ thấy bá tước Gilbert Caso ngẩng cao đầu, ánh mắt nghiêm túc, nói ra vài lời ngắn gọn:

“Đây là Thales.”

“Vương quốc Star.”

“Quốc vương tối cao đời kế tiếp.”

Rất lâu sau.

Rất lâu sau.

Ngay khi Thales cảm thấy không khí sắp đông thành đá thì cuối cùng cũng có một cơn gió thổi qua.

“He he, ừm.”

Cậu nở một nụ cười ngây ngô, pha lẫn chút xấu hổ, rồi nhìn bốn vị ma cà rồng đứng đối diện đã hoá thành bức tượng điêu khắc, vẫy vẫy tay và nói:

“Chân thành cảm ơn ừm … sự ủng hộ và che chở của binh đoàn Máu Thánh của các người.”

Phía sau Thales, Jenny phì cười.

(1): bé loli này bị ngọng, nói chưa rõ, mình không biết dịch sang tiếng Việt như nào nên để nguyên mấy từ đấy y như convert, phần trong ngoặc đơn là sub thêm vào cho mn dễ hiểu.
« Chương TrướcChương Tiếp »