Chương 40: Đàm phán

Tất cả mọi người đứng xung quanh đều không kịp phản ứng gì, ngây hết cả người trước hành động của cậu bé.

“Mày …” Trong cơn sốc, Nikolay chợt nhận ra Thales đang gọi chính mình.

‘Chó hoang???’

Biểu cảm của Rắn Độc Đỏ chuyển dần từ nghi hoặc thành giật mình, cuối cùng thì biến thành xấu hổ, bực bội và phẫn nộ.

“Mày nói cái gì? Thằng oắt con chó chết này!”

Một thành viên của bang Bình Máu khẽ chọc đồng bọn đứng bên cạnh và ra dấu rằng: “có chuyện lớn rồi”.

Istrone đẹp trai cũng tỉnh lại khỏi cơn sốc. Biểu cảm trên mặt hắn thì vô cùng phong phú, vừa xấu hổ, vừa lúng túng, da mặt thì hơi co thắt và run run.

‘Diễn xuất của thằng oắt con này … Chẳng nhẽ nó là diễn viên kịch nói của Thần điện Đêm Sáng à?’

Nikolay siết chặt nắm đấm. Hắn cảm nhận được đám người đứng đằng sau mình đang trao đổi với nhau bằng ánh mắt rằng: “Ông chủ của bọn họ vừa bị một con quỷ hút máu sai một thằng nhóc chửi thẳng vào mặt!”

‘Thằng chó chết này!’

‘Làm sao … nó dám … ngay cả Ma Năng Sư Máu nổi tiếng tàn nhẫn, hung bạo cũng chưa bao giờ chửi thẳng vào mặt mình một cách nhục nhã như vậy!’

Ngọn lửa giận dữ đốt cháy lý trí của Nikolay. Hắn nhìn chằm chằm vào Istrone cứ như thể muốn xé rách một miếng thịt từ trên khuôn mặt đó xuống vậy.

Theo cái nhìn của Nikolay, hắn chỉ thực hiện đúng chức trách của mình, đó là hỏi tiến độ của nhiệm vụ mà đại công tước đã giao cho con quỷ hút máu kia.

‘Thế nhưng, thế nhưng thằng mặt trắng ấy đã làm cái gì?’

‘Con quỷ hút máu chó chết này quay đầu ra hiệu cho thằng nhóc tuỳ tùng của nó. Sau đó, thằng oắt con kia hiểu ý nên đã tiến lên phía trước và, … và chửi mình là, con chó hoang bẩn thỉu kia cút ra xa một chút?’

‘Mà sau khi nghe thằng oắt đó nói xong, con quỷ hút máu kia lại còn nở một nụ cười vui sướиɠ.’

‘Nó đang tận hưởng niềm vui khi làm nhục mình!’

‘Bị thằng cảnh sát trưởng uy hϊếp, bị Hoa Diên Vĩ từ chối, bị lũ quỷ hút máu chết tiệt bức ép, và bây giờ thì bị thằng oắt này …’

Thales nhìn thấy biểu cảm của người đàn ông đứng trước mình đang dần biến đổi. Trong lúc cậu còn đang suy xét xem có nên đổ thêm dầu vào lửa không thì bỗng thấy hoa hết cả mắt!

Rắn Độc Đỏ đã dùng một tốc độ sét đánh để tóm lấy cổ Thales và nhấc bổng lên.

Ngay lập tức cậu cảm thấy khó thở.

Cho dù đây cũng không phải là lần đầu tiên cậu bị người khác bóp cổ.

Khuôn mặt Thales bắt đầu nhăn nhó. Giống như lần trước, cậu định đưa tay ra nắm lấy tay kẻ đang bóp cổ mình. Thế nhưng lần này, thứ mà cậu sờ được chỉ là một làn da cứng như thép.

Rắn Độc Đỏ nhìn chằm chằm vào con quỷ hút máu đang đứng đối diện mình.

“Thằng mặt trắng! Con thú cưng bé nhỏ này của mày …”

Nhưng Nikolay còn chưa kịp nói hết câu thì một bàn tay đã đột ngột xuất hiện ở trước mặt hắn.

Rắn Độc Đỏ không thể không buông Thales ra để lùi về phía sau!

*Bốp*

Hai người đứng yên.

Với một vẻ mặt u ám, Nikolay đón đỡ đòn tay nhanh như chớp của Istrone tấn công vào phần đầu của hắn!

“Nếu biết đây là thú cưng của ta thì đừng có động vào!” Istrone tóc vàng nói với giọng điệu chán ghét: “Loài đoản sinh.”

Thales ngã văng xuống mặt đất và bắt đầu ho khan theo thói quen (?).

Cậu bí mật thề với bản thân rằng sẽ không để bất cứ kẻ nào bóp cổ mình thêm một lần nào nữa.

Cảm giác đó quá thống khổ.

Bầu không khí trở nên vô cùng căng thẳng. Có không ít người của bang Bình Máu đã sờ vào vũ khí bên hông với vẻ mặt bất thiện.

“Thằng mặt trắng!” Lúc này, khuôn mặt của Nikolay trông rất vô cảm, thế nhưng đến cả Thales cũng cảm nhận được cơn thịnh nộ của hắn đang trào dâng lên. Rắn Độc Đỏ buông tay của ma cà rồng ra và gằn lên từng chữ một:

“Mày thử gọi tao một lần nữa như vậy xem?”

‘Hừ, mặc dù tốc độ của tên đoản sinh này không nhanh, thế nhưng bản năng và kinh nghiệm chiến đấu đều không hề kém chút nào. Thế mà hắn lại tóm được tay phải của mình.’

‘Đối phó với người như này, kể cả mình có thể áp chế hắn về mặt tốc độ thì vẫn phải cực kì cẩn thận. Không ngờ rằng lại gặp phải cao thủ gần đạt cấp Cực.’ Cảm xúc của Istrone khẽ chùng xuống khi hắn suy tư, cân nhắc xem nên ra chiêu tiếp theo như thế nào.

“Dáng vẻ khó chịu kia là làm sao vậy?” Ánh mắt Istrone trở nên dữ tợn.

“Chẳng nhẽ ta nói sai rồi sao? Hả cái thằng …”

Giây tiếp theo, quý tộc tóc vàng đột ngột quát lớn:

“… Loài đoản sinh này!”

Lời còn chưa kịp dứt, nắm đấm của Nikolay và bàn tay của Istrone đã va vào nhau ở trên không trung.

Vào khoảng khắc ấy, cả thế giới như dừng lại trong mắt Thales. Nhưng ngay sau đó, dường như âm thanh và không khí tản ra xung quanh từ cái chạm kia đã tạo thành một đợt gợn sóng mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

*Bùm*

Khi thời gian lại một lần nữa trôi, cơn cuồng phong do cuộc chiến của họ tạo ra đột ngột thổi mạnh qua mặt Thales khiến cậu phải nhắm tịt hai mắt lại.

*Bùm* *Bang*

Lại hai cơn gió nữa lướt qua, Thales nhắm chặt hai mắt, quay cuồng. Cậu phải dịch về sau mấy mét mới thoát khỏi ảnh hưởng từ cuộc chiến của Nikolay và Istrone.

“Tốc độ như này mà cũng dám khiêu chiến ta?” Quý tộc tóc vàng bật cười một cách quỷ dị, thân hình hắn chợt loé lên.

Nikolay tự biết mình quá chậm so với Istrone nên chỉ đành cắn răng, liên tục tung ra những cú đấm!

Giống như một bóng ma, thân hình Istrone hiện ra trong nháy mắt, rồi biến mất, rồi lại xuất hiện.

Còn Nikolay thì giống hệt một chiếc máy đang vận hành với công suất cực cao, mỗi đòn đánh của hắn càng ngày càng mãnh liệt.

Cả hai đều mang vẻ mặt điên cuồng và giao thủ với nhau sáu chiêu chỉ trong nháy mắt.

Cơn cuồng phong đi kèm với những cú đấm khiến cho đám người bang Bình Máu đứng xung quanh không thể không dùng cánh tay để che chắn cho bản thân, cũng như xen ngang vào trận chiến.

Thales nhớ lại cuộc chiến giữa Ralf và Jala, đó là cuộc chiến của tốc độ và sự linh hoạt. Còn đối với hai người trước mặt, thì nó giống một cuộc chiến của sức mạnh và sự bùng nổ hơn.

Thân hình Istrone thoáng hiện lên, chân trái Nikolay lùi về phía sau một bước. Hai người nhìn chăm chú vào nhau với vẻ hung hăng.

‘Không đúng! Tại sao tốc độ của tên đoản sinh này càng ngày càng nhanh như vậy? Vậy mà sắp bắt kịp tốc độ của mình rồi!’ Istrone nhíu mày.

‘Hừ! Đúng là “trơn như bôi mỡ” quỷ hút máu! Thế nhưng chiêu tiếp theo của tao sẽ khiến mày nằm xuống!’ Vẻ mặt Nikolay dữ tợn.

Sắc mặt của cả hai đều vô cùng nghiêm trọng. Họ đều cảm nhận được độ khó chịu và sự dẻo dai của đối thủ.

Cuộc giao tranh lại tiếp tục nổ ra mà không hề báo trước.

“Quỷ hút máu!”



Nikolay giận dữ gào lên. Chiếc áo khoác màu đỏ rơi xuống đất. Cả người hắn chuyển động. Những mạch máu ở cách tay phải căng phồng lên. Hắn tung một cú đấm đầy uy lực vào l*иg ngực quý tộc ma cà rồng với một tốc độ kinh người.

“Loài đoản sinh!”

Istrone xì một tiếng, tỏ vẻ khinh thường và nhe răng nanh của mình ra ngay lập tức. Một màn sương máu hiện lên, bao quanh người hắn. Hình bóng Istrone lúc ẩn, lúc hiện. Các ngón tay phải hoá thành những chiếc móng vuốt nhọn hoắt. Lòng bàn tay hắn mở rộng ra, xé rách không khí và chộp về phía cổ họng Nikolay.

Thales rùng mình. Cậu ngay lập tức bắt chước hành động của đám người xung quanh, đó là giơ hai tay lên che ở trước người để bảo vệ bản thân trước cơn cuồng phong với uy lực có lẽ là mạnh nhất từ nãy đến giờ chuẩn bị thổi tới.

Lực lượng mà hai bên tích luỹ từ nãy đến giờ va vào nhau ở giữa không trung.

Thales nhắm chặt hai mắt lại.

Thế nhưng không có bất kỳ cơn gió hay tiếng nổ mạnh nào truyền tới như đã dự kiến.

“Nếu đã chào hỏi nhau rồi.” Một giọng nói già nua vang lên. “Thì giải tán đi.”

Thales từ từ mở to hai mắt.

Chỉ thấy móng vuốt sắc nhọn của Istrone và nắm đấm đầy uy lực của Nikolay bị một vị quý tộc cao tuổi đột ngột xuất hiện ở giữa sân dùng hai tay giữ chặt lại. Ông ta có một khuôn mặt nhợt nhạt, âm u như một người chết.

Sức mạnh và kình khí lúc trước cứ như vậy mà lặng lẽ biến mất trong lòng bàn tay của ông già kia.

‘Không thể nào? Ngay cả khi ông ta chặn lại được động tác của hai người đó thì cũng phải có lực quán tính và ma sát chứ? Vì sao sức mạnh ở cấp độ đó va vào nhau mà lại không gây ra bất cứ tiếng động hay âm thanh nào?’

Thales sợ hãi nghĩ.

Lão già kia quay đầu sang bên trái, rồi lại quay đầu sang bên phải nhìn hai người. Vẻ không cam lòng hiện lên trên mặt Istrone trong khi Nikolay thì là kiêng kỵ xen lẫn chút kinh ngạc.

‘Cấp Cực.’ Rắn Độc Đỏ nói thầm trong lòng. ‘Hơn nữa còn là một cao thủ cấp Cực! Chỉ có một bá tước ma cà rồng, thậm chí là một hầu tước mới sở hữu sức mạnh như thế này! Ngay cả ở lãnh địa Tiệc Lớn của “Sáu Trụ Cột” thì cũng không có nhiều người có sức mạnh như vậy!’

Lão già nở một nụ cười xấu xí rồi buông hai tay ra. Hai người đang đánh nhau cũng hiểu ý, cùng lùi về phía sau một bước.

“Mong quý ngài Nikolay đây không cần chấp nhặt với một người trẻ tuổi. Mời ngài rời khỏi đây.” Đôi môi khô khốc của ông ta lúc đóng, lúc mở, trông chẳng khác nào một con rối gỗ.

Nikolay nhìn đám người đứng xung quanh. Chỉ thấy vẻ sợ hãi và căng thẳng đang hiện hữu trên khuôn mặt của bọn họ.

‘M* kiếp. Một ngày đen đủi đến tột cùng!’

Hắn chợt nhận ra, chừng nào Ma Năng Sư Máu còn chưa trở lại, thì chừng đấy Bang Bình Máu còn vấp phải khó khăn.

‘Xem ra mình phải đích thân đến thành phố Thép để mời ngài ấy quay trở lại bằng mọi giá.’

Nikolay dữ dằn *Hừ* một tiếng. Hắn ta nhìn lão già, rồi lại quay ra nhìn Istrone, người vẫn đang dùng ánh mắt để khıêυ khí©h Nikolay, và nói:

“Tốt, tốt, tốt.”

“Mong rằng ngài công tước và đội Kỵ sĩ Chung Kết của ngài ấy cũng sẽ dễ tính như tôi.”

Mặc dù màu ửng hồng trên mặt còn chưa tan hết, nhưng Nikolay không nói thêm bất cứ câu nào nữa. Hắn vung mạnh tay lên, dẫn theo đám cấp dưới rời đi.

“Thằng oắt con, lúc mà bọn chúng hút khô máu trong người mày.”

Trước khi rời khỏi trang viên, Nikolay quay đầu lại lườm Thales và nói với giọng độc ác: “Nhớ đừng hét thảm quá.”

Thales thở ra một hơi ở dưới tận đáy lòng.

Cậu đã vượt qua.

Sự cố ở sảnh Mindis, cậu đã vượt qua.

Cậu đã tạm thời vượt qua.

Thế nhưng câu nói tiếp theo của ông già quỷ dị kia khiến cho trái tim vừa mới ổn định của Thales lại đập loạn lên.

“Cho nên, người bạn nhỏ này … Tôi đoán là cậu có quan hệ với nhiệm vụ của bọn họ ở sảnh Mindis … Có đúng không?”

Chris Corleone quay đầu lại y như một con rối gỗ. Với một đôi môi đầy nếp nhăn, ông ta nở một nụ cười và nói: “Dường như cả Hoa Diên Vĩ ba màu và bang Bình Máu … đều có hứng thú với cậu?”

………

“Cho nên ông nói là, vào ngày hôm sau hôm ông mang cậu bé ấy về. Ông, quan thị tòng mà bệ hạ tín nhiệm nhất, cựu đại thần ngoại giao, người chủ đạo và đồng thời cũng là người ký tên “Hiệp ước pháo đài”, bá tước Gilbert Caso, và cả cậu nữa, hộ vệ bí mật đáng tin cậy nhất của bệ hạ, người mà ngay cả tôi cũng không thể biết được lai lịch, “Người vô danh” Yodel Cato …”

Đó là giọng của một người phụ nữ trưởng thành vang lên trong sảnh Mindis vào lúc mặt trời đã xuống núi.

“… cứ thế mà đánh mất đứa con trai, đồng thời cũng là người thừa kế duy nhất của bệ hạ?”

Đây là một người phụ nữ xinh đẹp, khoảng 40 tuổi. Bộ trang phục tiêu chuẩn màu xanh lam của nữ quan cung đình cấp cao nhất tôn lên vẻ thành thục và đoan trang của nàng. Dưới ánh mắt của người phụ nữ ấy, cả Gilbert và Yodel đều hơi cúi đầu.

‘Mặc dù đã chuẩn bị tâm lý cho cuộc gặp mặt này từ sớm.’ Gilbert nghĩ thầm, ‘Nhưng chẳng ngờ tới lại gặp đối phương trong tình huống như thế này.’

Nghĩ đến thân phận đặc biệt và xấu hổ của đối phương, Gilbert lại cảm thấy đau đầu.

Y hệt như Yodel đang đứng bên cạnh vậy.

“Đúng vậy, thưa nữ sĩ Jenny.” Gilbert nói nhỏ. Giọng của ông ta tràn đầy hối hận và đau khổ.

Mặc dù Yodel không nói lời nào, nhưng lòng bàn tay của anh ta đã nắm chặt lại.

“Hai người tìm kiếm manh mối xung quanh đây trong một giờ, và chẳng thu được gì?”

“Đúng vậy, thưa nữ sĩ Jenny.” Gilbert xấu hổ nói.

“Sau đó, thứ duy nhất mà chúng ta có thể dựa vào …” Nữ sĩ Jenny chỉ chỉ vào ngọn đèn trong tay mình, rồi dùng một ngữ điệu châm chọc, xen lẫn chút tức giận để nói: “Là cái đèn này và cái mồi lửa bé tí cất trong ngực Yodel kia?”

“Đúng vậy, thưa nữ sĩ Jenny.” Vẫn như cũ là Gilbert đáng thương trả lời.

Jenny không tiếp tục nói nữa. Nàng nhìn chằm chằm vào hai người với biểu cảm không vui trong một khoảng thời gian dài.

Tâm trạng Gilbert càng ngày càng chìm xuống.

Một lúc lâu sâu, Jenny mới phát ra âm thanh từ mũi:

“Hừ!”

Nàng nhắm hai mắt lại, nói với tốc độ cực kì chậm rãi:

“Sinh nhật 48 tuổi của bệ hạ sắp tới. Tôi dám khẳng định rằng sáu đại gia tộc sẽ hoạt động hết mức. Bọn họ sẽ ép buộc bệ hạ đồng ý với việc nhận con nuôi cũng tốt, hay là nuôi từ bé cũng được để lập ra một Thái tử dự trữ từ trong giới quý tộc.”

“Mà đứa bé kia, lại chính là hy vọng duy nhất của chúng ta trong bóng đêm đen kịt.”

Jenny hít một hơi thật sâu, mở to mắt, gằn lên từng chữ:

“Và kết quả là, các người để nó bị … BẮT! MẤT!”

Đầu của Gilbert và Yodel càng ngày càng thấp.

“Đàn ông thật đúng là không đáng tin cậy.”

Jenny đặt ngọn đèn trên tay xuống và thở ra một cách khinh bỉ: “Đến đây. Điều động tất cả nhân lực. Chúng ta sẽ bắt đầu tìm kiếm từ hiện trường nơi đứa bé kia mất tích.”

“Cho dù đứa bé đó thông minh đúng như lời hai người nói … Thì chúng ta cũng không thể trông chờ vào mỗi chiếc đèn này được. Điều đó chỉ có thể minh chứng cho sự vô dụng và hèn nhát của chúng ta!”



Dưới bầu trời đêm, nữ quan xinh đẹp và thành thục bỗng quay đầu và dùng một giọng điệu răn dạy cấp dưới để đột ngột quát lên:

“Còn đứng ngây ra đó làm gì!”

Lúc này, Gilbert và Yodel mới đột nhiên bừng tỉnh, cứ như thể họ vừa mới thoát khỏi trạng thái hoá đá. Rồi, cả hai người đi về phía trước.

“Các người. Hai tên đàn ông vô dụng này. Tốt nhất là để … tâm … vào công việc cho tôi!”

………

Thales bị Istrone ấn xuống chiếc ghế dựa đặt ở trong đại sảnh của toà trang viên.

Cậu nuốt ực một phát, rồi hơi dịch mông sang bên cạnh một chút để tránh một mảng chất lỏng sền sệt màu đỏ.

Nếu như bỏ qua một đống thây khô nằm lăn lóc trong đại sảnh, hay vết máu vương vãi khắp trên bàn ăn và mặt đất, cộng với ba kẻ vừa nhìn đã biết là không phải người bình thường, thì nơi này trông vẫn khá ổn.

Người Xuyên Việt nhìn một nam, một nữ và một ông già đang đứng trước mặt mình, rồi cố nặn ra một nụ cười hở răng đầy thân thiện, xen lẫn chút xấu hổ.

“Chất lượng máu thật là tuyệt vời! Mùi hương này. Trời ơi, Istrone, xem ra trước đây chị đã xem thường em rồi … Chị còn tưởng rằng em chỉ đơn giản là đi ra ngoài để tản bộ với đám nhân loại kia cơ.”

Đôi mắt của người phụ nữ gợi cảm có mái tóc đuôi ngực màu đỏ sáng rực lên. Cô ta cúi đầu xuống, xem xét Thales một cách kỹ càng và cẩn thận.

Thales chỉ nở một nụ cười khúc khích.

Trực giác nói cho cậu, ngoại trừ bày tỏ tình hữu nghị và sự phối hợp thì làm bất cứ hành động gì khác đều sẽ không phù hợp với hoàn cảnh hiện tại.

Cậu cũng đã nghĩ đến việc bí mật cắt đứt tay mình.

Thế nhưng Thales dám khẳng định, độ nhạy cảm với mùi máu của ba cái tên này còn lớn hơn gấp vạn lần so với mấy con chó điên của Morris kia.

Nghe người chị họ của mình nói xong, Istrone hơi sững sờ. Cũng may, với thân phận là một con ma cà rồng, hắn sẽ không đỏ mặt. Thế nhưng hắn vẫn rụt rè vươn tay ra để kéo Rolana, người sắp chảy nước miếng vì Thales, lùi lại một chút.

Trong thâm tâm, hắn đã nâng mức độ khả nghi và nguy hiểm của đứa bé này lên ngang với Người Cá Mập ở thành phố Crystal Wall và các thầy tế của thần điện Mặt Trời.

“Rolana, để ý một chút. Đứa nhóc này có vấn đề … Tốt nhất là đừng nói gì nhiều với nó. Theo ý kiến của tôi thì nên trực tiếp lắp dụng cụ lấy máu và ống dinh dưỡng cho nó rồi nhét thẳng vào quan tài là được.” Ma cà rồng tóc vàng lúng túng nói.

“Đây là mục tiêu mà công tước Hoa Diên Vĩ muốn tìm kiếm, cho dù là nó được đặt trong sản nghiệp được canh giữ nghiêm ngặt của vương thất. Thậm chí hắn còn sai khiến cả Kỵ Sĩ Máu hạng nhất của gia tộc Corleone chạy lòng vòng mà nó chẳng hay biết gì.” Lão già có khuôn mặt của người chết bỗng mở miệng nói chuyện. Phía bên kia, Istrone xấu hổ quay mặt đi. “Cho nên, hiển nhiên đứa bé này có vấn đề! Ít nhất thì chúng ta cũng phải moi ra được bí mật mà nó đang che giấu.”

“Tôi rất am hiểu chuyện này.” Rolana bò lên chiếc bàn ăn nằm bên trái Thales. Cô ta nhìn cậu rồi liếʍ liếʍ miệng. “Chọc một cái lỗ nhỏ trên cổ tay rồi treo ngược lên. Vừa thẩm vấn, vừa có thể chấm mυ"ŧ cho đỡ thèm. Không lãng phí dù chỉ một giọt. Nghe mẹ tôi kể rằng nhà Lauriloria toàn làm như vậy.”

Istrone hơi do dự. Trong quá trình trưởng thành, quản gia Chris đã để lại cho hắn một nỗi ám ảnh không thể xoá nhoà. Mà những lời răn dạy vừa rồi của lão cũng càng khiến sự tự tin của Istrone bị sụt giảm nghiêm trọng. Thế nhưng Istrone vẫn lẩm bẩm nói: “Tôi vẫn cảm thấy nên trực tiếp xử lý thì hơn. Với tình hình hiện tại của chúng ta, tôi nghi ngờ rằng thằng nhãi này sẽ mang đến một phiền toái lớn …”

“Câm mồm! Ngu xuẩn!” Chris cắt ngang Istrone một cách thô bạo.

‘Người thanh niên này. Nếu không phải bởi cái tính cách này thì cớ làm sao mà 300 năm rồi, nó vẫn chỉ là một kỵ sĩ ma cà rồng của gia tộc Corleone với đống kỹ năng và trình độ ấy? Nếu nó có được trí tuệ như Rolana thì đã sớm là nam tước ma cà rồng từ lâu rồi!’

Sức ảnh hưởng đã được xây dựng từ lâu của lão già khiến quý tộc tóc vàng sợ hãi và lùi về phía sau một bước.

Thế nhưng đã quá muộn.

Thales đã nhanh nhạy nắm bắt được một thông tin.

“Với tình hình hiện tại của chúng ta …”

‘Nói như vậy là tình hình hiện tại của bọn họ không được tốt cho lắm?’

‘Thứ nhất, nếu bọn họ là đồng minh hoặc lính đánh thuê của vị công tước kia, thì ít nhất, sau khi hoàn thành nhiệm vụ cũng sẽ được trả tiền thuê và tiền thưởng chứ? Cớ làm sao mà tình hình hiện tại lại không được tốt cho lắm?’

‘Thứ hai, bọn họ không giao mình cho bang Bình Máu ngay lập tức. Việc này cũng có thể lý giải là bọn họ cùng bang Bình Máu đều muốn tranh công trước mặt vị công tước kia.’

‘Thế nhưng, dựa trên những lời nói của Istrone, thì dường như bọn họ không có ý định giao mình cho vị công tước đó.’

‘Cho nên, họ định moi bí mât từ trong miệng mình ra và tự sử dụng?’

‘Vậy thì, sẽ không còn nhiều lời giải thích khả thi khác.’

‘Ngoài, bọn họ không phải là đồng minh hay lính đánh thuê của vị công tước kia mà là một thế lực độc lập.’

‘Có lẽ đây là cơ hội sống sót của mình.’

Sau khi quát lớn Istrone, lão già giữ im lặng và nhìn chằm chằm vào Thales. Việc này tạo cho cậu một áp lực tâm lý cực lớn.

Người Xuyên Việt hiểu rằng mình không thể tiếp tục giữ im lặng thêm được nữa.

‘Đã như vậy thì dựa vào những thứ đã do thám được từ nãy đến giờ để thử một lần đi!’

“Tôi nói.” Thales cười *hắc hắc*. “Có lẽ chúng ta có thể ngồi xuống và nói chuyện?”

“Sau đó cùng nhau trao đổi một số thông tin tình báo. Nhỡ đâu lại phát hiện ra kỳ thật chúng ta là đồng minh thì sao?”

Sắc mặt Chris ngày càng thâm trầm. Hai mắt ông ta loé lên như ống kính máy ảnh, rồi Chris đột ngột xuất hiện ở ngay trước mặt Thales.

Thậm chí còn không có cả gió đi kèm.

Tim Thales đập mạnh.

‘Coi như đang xem phim ma là được.’

‘Lại còn là 4D nữa.’

“Đó là một lời đề nghị tốt, người bạn nhỏ. Chúng ta cùng nhau trao đổi tình báo nào.” Chris lại nở một nụ cười xấu xí.

Cách xưng hô của ông ta khiến Thales nhớ tới Gilbert, còn lời nói thì khiến cậu cảm thấy nhẹ nhõm.

Cho tới khi câu nói tiếp theo của ông ta vang lên:

“Tình báo của chúng ta chính là: mạng nhỏ của bạn đang nằm ở trong tay chúng ta.”

Thales than thầm trong lòng.

‘Xui xẻo thật. Gặp ngay tên diễn xuất không theo kịch bản.’

Ánh mắt tịch mịch của Chris dần đi lên.

“Vậy thì, xin hỏi, tình báo của bạn là gì?”

Trong lúc Thales đang điên cuồng suy tính bước tiếp theo nên làm gì, thì bỗng có sự cố phát sinh.

*Thùng* *Thùng*

Đột nhiên, một tiếng va đập nặng nề vang lên từ trên đỉnh của đại sảnh.

Sắc mặt của ba vị ma cà rồng đột ngột thay đổi! Ngay cả lão già Chris cũng không ngoại lệ!

*Thùng* *Thùng* *Rầm*

Những âm thanh ầm ĩ lại tiếp tục truyền đến!

Ba vị ma cà rồng liếc mắt nhìn nhau. Trong ánh mắt của họ chứa đựng sự kinh ngạc, và cũng có cả hưng phấn.

Cứ như thể điều họ mong chờ từ rất lâu rồi cuối cùng cũng xảy ra.

Thales đã nhìn thấy tất cả những gì vừa xảy ra.