Chương 7-3
Thật tuyệt! Hơn nữa.... Thật là mạnh mẽ. Điền Tấn trợn mắt há hốc mồm, nhưng vẫn gật đầu theo bản năng.
Chu Trần Thiệu có thể làm gì? Chỉ có thể nhìn phần cơm này, hai gò má phình ra, tròng mắt đen ẩn ẩn lửa giận nhìn nàng chằm chằm.
Mặc dù Điền Tấn còn muốn xem tiếp kịch hay, nhưng nhận thấy người nào đó vẫn luôn cảm thấy chướng mắt mình, hắn cũng chỉ có thể cười trừ, đứng dậy: "Được rồi, hai vợ chồng các ngươi, một từ từ ép, một từ từ ăn, người cô đơn như ta mà phải đối mặt với màn tình cảm này, thật là thương tâm, nên rời đi thôi."
Mặt nàng đỏ lên: "Hành động của Hi Ân không được thỏa đáng, mong Điền phó tướng tha lỗi."
- Hành động gì? Ép phu quân bị thương ăn sao? Cái này gọi là tài năng, hành vi này rất đáng khen, làm càng nhiều càng tốt.
Điền Tấn cười ha hả rời đi.
Thật là một nam tử dí dỏm, Điền Tấn là một người rất dễ gần gũi, nàng khẽ mỉm cười, quay đầu lại, ánh mắt rốt cuộc dừng ở cái miệng đầy thức ăn, mặt lại đang muốn bạo phát của trượng phu.
Chu Trần Thiệu thấy nàng không sợ chết, múc một muỗng cơm khác, sắc mặt càng thêm u ám: "Nàng đủ rồi."
- Vậy xin phu quân bỏ sách vở trên tay xuống, chuyên tâm ăn cơm.
- Nếu ta không muốn?
- Vậy ta chỉ có thể ép chàng ăn tiếp.
Hắn âm trầm nhìn nàng, hơi thở nguy hiểm tràn ra toàn thân, thê tử của hắn lại dám uy hϊếp hắn? Mặc dù nàng lẳng lặng đứng nghiêm, cũng không có hành động gì nhiều, nhưng trên người lại tản ra cố chấp, trái ngược với vẻ đẹp như thiên tiên động lòng người, sự xung đột này lại khiến nàng trông vô cùng xinh đẹp.
Nàng giờ phút này, không còn dịu dàng tinh tế, mà là dùng bộ dạng: "Mỏi mắt chờ mong, nàng cũng sẽ không hèn nhát" nhìn hắn, như thế lại càng hấp dẫn hơn, cặp mắt đen trong suốt kia như rực sáng, đôi môi phấn nộn như dụ dỗ hắn âu yếm, mà hắn vẫn nhớ rất rõ cảm giác mềm mại kia...
Khó có thể tưởng tượng được, một người không trầm luân trong du͙© vọиɠ, nháy mắt lại có khát vọng mãnh liệt, hay đây chỉ là cơn thịnh nộ.... Không! Nhất định là hắn giận đến mức đầu óc rối loạn.
Hắn khẽ cắn răng, quyết định khiến nàng trong khoảng thời gian ngắn biến mất khỏi tầm mắt của hắn!
Hắn vứt sách lên bàn, tay trái lấy chén cơm trên tay nàng, bỏ lên bàn, cũng lấy tay trái cầm thìa múc từng miếng từng miếng cơm ăn, không bao lâu---
- Nàng có thể đi.
Chén trên bàn đã sạch cơm, hắn lạnh nhạt trừng mắt nhìn nàng.
Không nghĩ tới, nàng lại ngồi xuống bên cạnh hắn: "Ta còn lời muốn nói."
- Ta muốn nàng không phải chỉ hai, ba ngày.
Hắn tức giận, ý là không cần thiết phải gấp gáp như vậy! Nàng không khỏi cười một tiếng, nụ cười kia rất đẹp, làm cho tim hắn đập thình thịch.
- Đúng vậy, ít nhất trước khi thương thế của chàng tốt lên, ta sẽ không rời đi.
Nàng thản nhiên cười một tiếng.
Hắn mím môi, đây là uy hϊếp? Quả nhiên không hổ là người một nhà, nàng và mẫu hậu thật giống nhau, còn là tự mẫu hậu hạ lệnh?
- Ta hi vọng chàng có thể đáp ứng ta, trước dưỡng thương thật tốt, cũng nghe theo ta.
- Nàng không đừng được voi đòi tiên, nàng là thê tử của ta, không phải là mẹ ta, cũng không phải là hoàng thượng.
- Ta còn hơn là người nhà của chàng, cho nên rất để ý đến vết thương của chàng, mẫu hậu cũng rất lo lắng....
- Thân thể ta, ta rõ hơn ai hết, không có gì đáng ngại.
- Vết thương bị nhiễm trùng chính là nguy hiểm, lỡ như tình huống nghiêm trọng một chút thì phải cắt bỏ....
- Thôi! Ta cũng không phải là bị thương lần đầu, nơi này cũng không phải là không có đại phu.
- Nhưng ta nhất định nói cho chàng biết tính nghiêm trọng của vết thương này.
Nàng thật lòng nói.
Mắt hắn âm trầm nhìn nàng: "Sao nàng không nói thẳng ra, là mẫu hậu muốn nàng tới đây, không đơn thuần chỉ là trị thương cho ta, tốt nhất là còn có thể làm cho nàng mang thai, đây cũng là một giao phó khác cho nàng đi."
Thất mặt nàng hơi đỏ lên, hiển nhiên hắn đoán đúng.
- Mẫu hậu quả thật vội vã muốn ta trở thành cha, nhưng ta không đồng ý, nếu như nàng muốn nghe theo lời của mẫu hậu, ta khuyên nàng nên trở về kinh thành, nơi này quá lạnh, nàng lại quá mảnh mai như vậy....
- Ta mặc dù nhìn yếu đuối mảnh mai, nhưng ta luyện võ lại học y, thân thể có chịu được khí hậu lạnh rét hay không, có thích hợp mang thai hay không, ta rõ hơn ai hết, ngược lại phu quân...
Nàng thở dài: "Không biết quý trọng mình, điểm này, đáng giận cực kỳ."
Hắn kinh ngạc nhìn nàng, nàng thật sự xem thường tính khí của hắn, còn cho là hắn sẽ không nổi giận?
- Bất kể tin đồn ma quỷ kia là thật hay giả, hai thê tử đã chết kia của phu quân cũng là thật, cho nên quốc sư tìm ra nữ nhân có thể vì phu quân phá mệnh sát thê, mẫu hậu cũng vì vậy mới quyết tâm để cho ta trở thành thê tử thứ ba.
Nàng trầm tĩnh, thật lòng nói: "Tin phu quân thắng trận đã truyền về kinh, vua dân vui mừng khôn xiết, nhưng đồng thời chuyện phu quân trọng thương cũng truyền ra." Những điều này đều là người của Thái hậu nói cho nàng biết, dọc đường đi đến Diên An thành, bọn họ lần lượt mang tin tức đến cho nàng.
- Ta trở thành chuyện đàm luận cho nhân dân ở các quán trà, rất nhiều người cũng đang nhìn vào thế cục này mà đoán, chuyện quốc sư nói như vậy, chẳng lẽ phu quân lại để mặc cho thê tử mình chết, cũng tự mình bỏ mình?
- Đơn giản là nói hưu nói vượn.
Hắn nghe xong, nổi giận nói.
- Là nói hưu nói vượn, bởi vì ta sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra.
Vẻ mặt nàng kiên định nhìn hắn.
Hắn thừa nhận mình kinh ngạc, ánh mắt và khẩu khí của nàng đều giống như cam kết với hắn, nàng tuyệt đối sẽ không để cho hắn chết!
Nàng hít một hơi thật sâu: "Ta sẽ thường xuyên đến thăm phu quân, ta cũng không muốn mình trở thành quả phụ, xin phu quân vì ta, vì mình, mình người yêu thương mà dưỡng thương thật tốt, chờ thương lành, phu quân muốn làm gì, ta cũng sẽ không can thiệp, có được hay không?"
Những lời này nói xong đều là chí tình chí nghĩa, trong lòng Chu Trần Thiệu càng thêm ấm áp dễ chịu, hắn đã thành thân ba lần, nhưng đây là lần đầu tiên thê tử của hắn kiên định nói cho hắn biết đáy lòng của nàng.
Ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng gõ cửa, tiếp theo là âm thanh của gã sai vặt: "Vương gia, nước tắm đã chuẩn bị xong."
- Vào đi.
Hai tên sai vặt lập tức bưng hai bồn tắm vào rồi tức khắc lui ra ngoài.
Ô Hi Ân nhịn không được muốn bọn họ chuyển bồn tắm qua phòng ngủ, nhưng dù sao nàng cũng mới đến ngày thứ nhất, không nên can thiệp quá nhiều, nghĩ đến phần lớn hắn đều ngủ ở chỗ này, trong lòng thật không chịu nổi.
- Giờ nàng có thể đi.
Hắn thấy nàng ngồi bất động, là muốn giúp hắn tắm rửa sao? Mới vừa nghĩ tới, nữ nhân này đã đi về phía hắn, hắn híp mắt, thấy hai má nàng cũng đã đỏ bừng, cũng trong lúc đó, nàng giúp hắn cởϊ áσ---
Hắn giữ tay nàng lại: "Ta không cần nàng giúp."
Nàng khẽ cắn môi dưới, do dự nhìn hắn, nhưng vẫn là lấy dũng khí nói: "Ta là vợ của chàng, đây cũng là lý do ta tới đây, huống chi lát nữa tắm xong cần bôi thuốc lần nữa."
Hắn nheo mắt lại nhìn nàng, nàng cũng bình tĩnh nhìn hắn, không tính thỏa hiệp.
Xem ra hắn phải từ từ làm quen với dáng vẻ khuynh thành nhưng cố chấp kia.
Hắn buông tay nàng ta, lẳng lặng nhìn nàng cởi đồ cho hắn.
Đúng vậy, bọn họ cũng đã động phòng, cái gì nên nhìn, cái gì không nên cũng đã thấy hết rồi, huống chi hắn còn là một nam nhân, làm sao có thể cùng một nữ nhân so đo.
Chẳng qua là, sau khi nữ nhân này lột từng món y phục của hắn ra, dũng khí ban đầu coi bộ đã biến mất phân nửa, lúc cái quần cuối cùng của hắn trút xuống, mắt nàng đều nhìn chằm chằm l*иg ngực của hắn, hoàn toàn không dám nhìn xuống. ( =)) )
Có dũng khí muốn phục vụ hắn tắm, nhưng mặt lại đỏ ửng và ánh mắt lại tiết lộ nàng đang hoảng sợ, điều này không khỏi làm hắn nhớ đến đêm tân hôn, nàng giả bộ mạnh mẽ nhưng kì thực lại sợ đến mức chân mềm nhũn, khóe miệng hắn hơi cong lên, không hỏi thả lỏng mình,
Thật ra mực nước trong bồn tắm không cao lắm, có thể khiến hắn ngâm nửa người dưới trong nước, cũng không có đυ.ng đến vết thương, mực nước này canh thật chuẩn xác, có thể thấy được từ lúc hắn bị thương tới nay, hắn đều tắm như thế này.
Cũng may lò sửi ở bốn phía, nếu không sẽ rất lạnh.
Nàng vắt khăn lôиɠ ʍυốn lau lên người hắn, nhưng vừa mới đυ.ng đến hắn liền cảm giác được thân thể của hắn cũng đang căng thẳng, nàng không khỏi cứng đờ, không khí này quá mức thân mật, thật không thua đêm động phòng.
Nhìn l*иg ngực cứng rắn trong nước của hắn, toàn thân nàng nóng lên, cổ họng khô khốc, không thể tin được, thân thể của nàng thế nhưng lại có cảm giác, điều này làm cho nàng cảm thấy rất xấu hỗ....
Nhưng nàng cảm ơn hắn, ít nhất với chuyện nam nữ này, hắn đã làm cho vết dơ đã từng trải qua trong trí nhớ của nàng biến mất, tất cả lưu lại chỉ đều là yêu thương và dịu dàng của hắn đối với nàng,
Nghĩ tới đây, nàng lấy lại tinh thần, dịu dàng lau cho hắn.
Tay của hắn rất lớn, rất thô, vết chai thật dày, nhưng sờ tới cũng không khó chịu, bắp thịt ở l*иg ngực rắn chắc, làn da màu đồng mê người, có thể tưởng tượng hắn cởi trần thao binh luyện võ dưới ánh mặt trời mới có màu da như vậy.
Chỉ là vết sẹo cũ của hắn cũng không ít, tay nàng không tự chủ được dừng lại ở mấy vết sẹo trên vai, lại nghĩ tới gương mặt của hắn, lông mày nàng nhíu một cái, người đàn ông này thật không sợ đau?
Nhìn những vết sẹo này có thể thấy, vết thương cũng rất nghiêm trọng, khó trách hắn đối với lời nàng nói về vết thương kia rất khinh thường, hoặc là hắn đã nhiều lần vào sinh ra tử, sinh mạng bị nguy hiểm trong mắt nàng, đối với hắn đã không còn cảm giác.