Chương 93: Tôn tử

Tạ Cảnh ôm hắn nói: “Cẩn thận chạy được thuyền vạn năm! Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất. Nếu khó chịu ngàn vạn lần đừng chịu đựng, biết không?"

Trong bụng Dung Nguyễn là một đôi long phượng thai, ca ca là một Hỗn Thế Ma Vương, muội muội là một tiếu công chúa nhu thuận.

Rất lâu sau này, Hỗn Thế Ma Vương này kế thừa vương vị, trở thành hoàng đế nổi danh trong lịch sử. Khi biên soạn tiểu sử của ông, sử gia thường xuyên viết đến đủ loại chuyện lạ khi ông còn ở trong bụng cha dùng để chứng minh ông trời sinh bất phàm.

Thỉnh thoảng đánh vào bụng phụ thân, cử động khiến cho Dung Nguyễn ăn không nổi. Thật vất vả mới ăn được chút gì đó, lại ngay lập tức cảm thấy dạ dày khó chịu.

Ngủ cũng không an phận, ngủ một canh giờ mới vừa tỉnh dậy, vừa tỉnh liền bắt đầu cử động. Dung Nguyễn bị chúng làm cho ngủ cũng ngủ không ngon, thật vất vả mới an ổn một chút, vừa nhắm mắt lại, cố gắng ngủ, lại ngay lập tức ôm bụng khó chịu.

Tạ Cảnh đứng ngồi không yên, đêm hôm khuya khoắt nâng bảo bối dậy ôm vào trong ngực, nhẹ nhàng xoa bụng: “Nếu ngươi còn khi dễ phụ thân ngươi, đợi đến khi ngươi ra ngoài, nhất định ta sẽ phạt ngươi.”

Nhưng lão nhị này, tính cách có vẻ không sợ trời không sợ đất, sau khi ra ngoài tính tình so với Thạch Đầu còn cứng rắn hơn, vừa nghe lời này, nhất thời làm loạn càng hung, khiến cho Dung Nguyễn ôm bụng liên tục kêu đau.

Tạ Cảnh đành phải mềm nhũn, nói với bụng: “Được được được, đừng làm cho phụ thân ngươi khó chịu nữa.” Lúc này thai nhi mới an ổn lại!

Mà Dung Nguyễn cũng rất khó chịu, mơ màng muốn ngủ.

Tạ Cảnh lầm tưởng Dung Nguyễn lúc nào cũng như vậy, đau lòng đôi mắt đỏ lên.

Cuối cùng cũng đến ngày sinh.

Đã lâu không có mưa, thời tiết âm u, rất oi bức. Khiến cho tâm tình người ta cũng không tốt.

Dung Nguyễn lệnh cho Tiểu Đào Tử mở cửa sổ ra, nhìn trời: “Chắc sắp mưa to rồi.”

“Đúng vậy.”

Dung Nguyễn thở dài một hơi.

"Đang yên đang lành đột nhiên thở dài."

Hôm nay Tạ Cảnh đi thượng triều, tới chăm sóc Dung Nguyễn là Dung chủ phu. Ông không đành lòng nghe Dung Nguyễn bỗng nhiên thở dài.

Thời tiết quá ngột ngạt, trong lòng luôn cảm thấy nặng trịch. Không thoải mái lắm. Dung Nguyễn chống lưng, chậm rãi đứng dậy, Tiểu Đào Tử vội vàng ở một bên đỡ hắn.

Dung chủ phu nói: “Xem thời tiết này, tối nay trời sẽ mưa. Đợi đến khi trời mưa, không khí sẽ nhẹ nhàng khoan khoái hơn rất nhiều, ngươi cũng sẽ không cảm thấy khó chịu nữa.”

Mấy ngày nay thật sự rất buồn bực, Dung Nguyễn vừa đứng dậy, bỗng nhiên cảm giác trước mắt tối sầm, ngã về phía trước.

“Vương phu!"

"Nguyễn Nguyễn!”

Ngay khi bọn họ lớn tiếng kêu la như thế, Dung Nguyễn cuối cùng cũng đỡ bàn đứng dậy được, nhưng rất không đúng lúc chính là, thai nhi trong bụng hắn vào lúc này lại dần đau lên.

Dung Nguyễn đỡ bụng, nhíu mày.

“Làm sao vậy?” Dung chủ phu cẩn thận hỏi.

Dung Nguyễn nghĩ nghĩ nói: “Hơi đau.”

Khi mọi người ba chân bốn cẳng đem hắn đỡ lên giường, trong bụng cũng đã động như sông cuộn biển gầm.

Tâm trạng Tạ Cảnh hôm nay không tệ. Ở trên triều đình, chính kiến của y được các vị đại thần tán thành, mà sau khi hạ triều, y cũng xin Hoàng đế nghỉ, trước khi Dung Nguyễn sinh y cũng phải ở bên cạnh hắn.

Hoàng đế nhìn chằm chằm y hồi lâu, cuối cùng nói: “Trẫm xem ngươi thật sự là một kẻ si tình!”

Tạ Cảnh không trả lời.

Hoàng đế nói tiếp: “Phải biết rằng, muốn làm một hoàng đế tốt thì không thể bị tình cảm khống chế.”

Tạ Cảnh ngẩng đầu, nhìn về phía phụ hoàng của mình, rốt cục bật thốt lên: “Nhưng nhi thần bất luận như thế nào đi nữa cũng không thể buông bỏ người con yêu được.”

Hoàng đế nhìn y chằm chằm. Trong ánh mắt là trách cứ là phẫn nộ. Nhưng Tạ Cảnh cũng sẵn sàng đón nhận ánh mắt hoàng đế. Không nhẫn nhịn chút nào.

Cuối cùng Hoàng đế thở dài một hơi nói: “Hoàng nhi, ngươi trở về đi!”

Tạ Cảnh nhìn bộ dáng đã già đi của phụ hoàng, có chút không đành lòng, nhưng nghĩ đến Dung Nguyễn, vẫn lấy lại bình tĩnh nói: “Nhi thần đi trước một bước.”

Dứt lời, liền xoay người rời đi.

Hoàng đế vẫn nhìn bóng lưng rời đi của y , thoáng suy nghĩ một lát, rồi đứng lên. Đại thái giám hỏi: “Bệ hạ người muốn đi đâu, là đi tới chỗ nương nương nào trong cung?”

Giọng nói Hoàng đế quả thật có chút già nua: “Đi tới cung Hiền phi đi.”

Hiền phi giờ phút này đang thắp hương bái Phật. Khi còn trẻ, nàng một lòng một dạ nghĩ như thế nào để tranh sủng, như thế nào mưu cầu càng nhiều lợi ích càng tốt, Hoàng đế đã chán ngán thái độ tranh quyền đoạt thế của hiền phi. Hôm nay tới cung Hiền phi, liền nghe thấy tiếng thiền nhẹ nhàng trầm thấp, lại có chút mất mát.

Vào trong phòng, Hiền phi đi ra đón: “Bệ hạ.”

Hoàng đế nhìn nàng nói: “Đứng lên đi.”

Hiền phi đứng dậy, nhẹ nhàng dâng một chén trà cho Hoàng đế.

“Mấy ngày nay tính cách của ngươi cũng thay đổi không ít.”

Hoàng đế tiếp nhận, dùng nắp chén nhẹ nhàng đẩy lá trà nổi trên mặt nước ra nói: “Trẫm đến nơi ở của ngươi, là vì tính tình Cảnh nhi thật sự là chống đỡ không nổi. Muốn nói trẫm trong phủ nhiều nhi tử như vậy, tài hoa cao nhất, phẩm tính tốt nhất, chính là nó. Nhưng nó lại là một kẻ si tình, làm một vương gia nhàn tản còn được, nhưng nếu làm hoàng đế, vương phu kia nhất định sẽ liên lụy đến nó.”

“Bệ hạ, người còn nhớ rõ, năm đó người từng khuyên thần thϊếp, nếu muốn giữ lại nhi tử, thì không nên xen vào quá nhiều chuyện. Tính tình Cảnh nhi, thần thϊếp rất rõ, đối với nó mà nói, nó có thể bỏ qua ngôi vị hoàng đế, bỏ qua tính mạng, cũng tuyệt không chịu buông bỏ Dung Nguyễn.”

“Nhưng mà...... Trẫm không thể không vì thiên hạ vạn dân, vì ngôi vị hoàng đế này mà tính toán!”

Hiền phi nói: “Bệ hạ, người xuân thu chính thịnh, không cần vội vã vào giờ khắc này. Hơn nữa, thần thϊếp nhớ rõ một điển cố. Nhi tử không biết cố gắng, tôn tử tranh đua, hoàng đế liền để nhi tử này làm thái tử, trên thực tế là muốn tôn tử đăng cơ! Có lẽ trong tôn tử của bệ hạ, có người thích hợp hơn.”