Tạ Cảnh nào còn có thể bình tĩnh được, hai bước lao tới chỗ Hoa Thanh, đem ái thê chịu kinh hãi bế lên ôm vào giường trong phòng vuốt lưng vỗ về, rồi tức giận nói: “Là ai nuôi chó trong phủ, nhanh chóng đem con chó đó đi ngay.”
Người nuôi chó là một trong những thê thϊếp của Tạ Cảnh, khi nhìn thấy có người đến lôi con chó của mình đi, nàng đã khóc đến mức trôi đi cả lớp trang điểm: “Thϊếp từ lúc vào vương phủ giống như đi vào hầm băng, người bên ngoài nhìn không thấy, người bên trong cũng nhìn không thấy. Mỗi ngày chỉ có thể đếm xem trên tường có bao nhiêu vết nứt, dưới đất có bao nhiêu viên gạch. Thϊếp là do phụ thân đưa đến nhằm làm thân với vương gia, dù sao đời này của ta cũng coi như là xong rồi, ta cũng nhận rồi, nhưng bây giờ thϊếp chỉ muốn nuôi một con chó để giải sầu, đến cửa viện ta cũng không cho nó ra lẽ nào cũng là sai sao?”
Hoa Thanh nằm trên giường, dựa vào trong ngực Tạ Cảnh, hắn đã bình thường lại, nhưng nghe thấy tiếng van xin lòng lại khó chịu như bị hàng ngàn kim đâm.
Tạ Cảnh thấy hắn cau mày, sắc mặt tái nhợt, giống như một con quỷ ẩn hiện trong màn đêm, chỉ cần nhìn một cái cũng có thể khiến lòng người sợ hãi, liền vội ôm lấy hắn nói: "Sao vậy? Ca ca có chỗ nào khó chịu?"
"Ca ca không thấy khó chịu, chỉ là cảm thấy bọn họ... thật sự rất đáng thương..."
Hắn yêu Tạ Cảnh cùng cực, trong suốt gần bảy tháng Tạ Cảnh xuất chinh hắn một mình lẻ loi hiu quạnh không ngủ được. Từ sau khi xuất chinh trở về Tạ Cảnh vẫn luôn ở bên hắn, chưa từng gặp ai khác, mà vương phủ đối với những người khác mà nói thực sự là giống như một nhà giam vậy...
"Sao vậy, ca ca muốn ta đi ở cùng bọn họ?"
Hoa Thanh đem đầu tựa lên vai y: "A Cảnh, ta không có ý đó, ta... một khắc cũng không muốn xa ngươi..."
Tạ Cảnh vô cùng cẩn thận ôm lão bà nhà mình càng chặt hơn, cách lớp y phục cũng có thể cảm nhận được tấm lưng đơn bạc, cánh tay mềm mại cùng với cái bụng bầu tròn trịa, Tạ Cảnh cảm thấy cực kỳ đau lòng: “Ca ca, trước khi huynh lâm bồn ta sẽ không rời xa huynh nữa."
Hoa Thanh vốn đang tựa vào trong lòng Tạ Cảnh đột nhiên ngẩng đầu nhìn y nói: “Đừng nói hai chữ đó.”
“Hai chữ nào?” Tạ Cảnh khó hiểu.
Hoa Thanh xòe tay y ra, dùng ngón tay nhẹ nhàng vẽ hai chữ lâm bồn trong lòng bàn tay y.
Tạ Cảnh lại càng khó hiểu, hỏi: "Sao vậy?"
Hoa Thanh dùng đôi mắt như hắc thạch nhìn chằm chằm Tạ Cảnh nói: “Chỉ sợ là chuyện tốt không linh, chuyện xấu lại linh, chúng ta không nhắc đến chuyện này có lẽ có thể giấu được ông trời, ban cho chúng ta đứa con này."
Tạ Cảnh sửng sốt một lát, sau đó liền phì cười: "Như vậy cũng được sao?"
Hoa Thanh một mặt nghiêm túc nhìn y nói: "Ta thà tin có còn hơn là không tin!"
Vẻ mặt nghiêm túc của hắn khiến Tạ Cảnh mềm lòng chỉ có thể nhận thua, ôm hắn vào lòng nói: "Được được được, huynh nói đều đúng, nhưng nuôi chó ở trong nhà rốt cuộc vẫn là không ổn thỏa, nếu có chuyện gì xảy ra, ngược lại lại khiến chúng ta đau lòng. Không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất, chuyện như này vẫn nên tránh đi thì hơn. Như vậy đi, ta để bọn họ chuyển ra căn nhà bên ngoài ở, họ muốn nuôi chó liền nuôi chó. Nếu họ không muốn ở lại ta sẽ cho họ chút tiền rồi đưa hộ ra khỏi phủ, như vậy huynh cũng không cần phải lo lắng cho bọn họ nữa."
Hoa Thanh vẫn không yên tâm, thấp giọng nói: "Trước đây ngươi nhận người mà các quyền cao quý tộc đưa đến, giờ lại đưa họ đi, chỉ sợ là..."
Tạ Cảnh nhướng mày, tràn đầy khí thế nói: "Ca ca ngốc, ba năm trước ta vừa mới tiếp quản binh quyền, có rất nhiều người ghen ghét đố kỵ, ta khó tránh khỏi bị bọn họ cản trở. Giờ ta đang tấn công Tây Vực công phá trận tuyến mà trước nay chưa ai công phá được, lập được chiến công hiển hách, có chiến công trong tay, danh tiếng vang dội, bây giờ nếu họ muốn động vào ta, họ cũng phải cân nhắc kỹ."
"Nhưng mà……"
Tạ Cảnh đưa tay nhéo nhéo chiếc cằm gầy gò của Hoa Thanh: “Ca ca, huynh giờ mang thai suy nghĩ nhiều nên đừng lo lắng nhiều như thế, nên chăm sóc cơ thể thật tốt mới đúng, cằm gầy đến mức thon nhọn luôn rồi.”
Nói rồi y lại đến gần thì thầm vào tai hắn: “Ta lại bí mật nói cho huynh biết một chuyện, mười ngày nữa, phụ hoàng sẽ sắc phong ta làm Cảnh Vương.”
“Cảnh Vương?” Hoa Thanh sửng sốt. Địa vị của các vương gia trong triều Đại Lịch được chia thành hai loại, một là các vương gia khác họ lấy họ xưng vương vị, nhưng hiện tại số lượng còn lại đã không nhiều. Hai là các con trai của hoàng đế, sau khi thành niên sẽ được phong vương theo thứ tự sinh ra, gọi là đại vương gia, nhị vương gia... nếu lập được đại công thì có thể phong hiệu. Mà trong số các hoàng tử thuộc thế hệ Tạ Cảnh, chưa từng có ai được phong hiệu. Đây chính là ban tặng chí cao vô thượng.
Một lúc sau định thần lại, Hoa Thanh thấp giọng nói: "Những lời ngươi vừa nói nhất định không được nói ra bên ngoài, phải nhớ rằng cây đẹp trong rừng đều sẽ bị gió phá hủy!"
"Đồ ngốc, huynh cho rằng ta là con nít sao? Những lời này ta chỉ nói cho huynh nghe." Tạ Cảnh lại gần hôn lên môi hắn nói: "Tướng công của huynh có phải rất lợi hại! Chỉ là chuyện phong hiệu này vẫn chưa có bao nhiêu người biết, huynh cũng không thể phô trương.”
"Ừm... ừm..." Hoa Thanh môi răng quấn quýt với y, không nói nên lời, thân thể đã bị đặt nằm ở trên giường, hắn chỉ có thể cảm nhận được Tạ Cảnh tay đưa vào trong áo của mình: "Ưm ……đừng……"
Hắn đưa tay vào giữa hai người, muốn đẩy Tạ Cảnh ra. Không phải hắn không muốn, chỉ là sau khi Tạ Cảnh trở về, hai người ngày ngày giao hợp, trong tiểu huyệt mỗi ngày đều nhét đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙, hắn luôn cảm thấy điều này không tốt cho đứa trẻ, muốn ăn chay mấy ngày.
Nhưng Tạ Cảnh giơ một tay lên, cầm cổ tay hắn, ấn hai tay lên trên đỉnh đầu, khiến hắn không thể cử động.
Hoa Thanh mềm mại nhẹ giọng kêu lên: “A Cảnh…” vẻ mặt của hắn chẳng những không có chút lực uy hϊếp nào, ngược lại giống như là tình nhân đang làm nũng.
Tạ Cảnh nghiêng người hôn lên đôi môi mỏng của hắn: "Không phải đại phu dặn là trước khi sinh phải vận động nhiều một chút sao? Lúc nãy mới đi được mấy bước làm sao được, để tướng công đến giúp huynh!” nói rồi bèn nhẹ nhàng nhấc hai chân hắn lên.