Chương 6: Đau lòng

Tạ Cảnh cưỡi ngựa rời khỏi nhà, đi thẳng ra ngoại thành, lòng y đầy tức giận không biết nên trút ra sao, trong lòng y biết rõ nhất định là hôm nay mẫu phi tới tìm Hoa Thanh nói về chuyện nạp thϊếp nên Hoa Thanh nảy ra ý nghĩ để y nạp thϊếp.

Nhưng Hoa Thanh vậy mà lại nghe theo, thậm chí còn khuyên y nạp thϊếp! Hắn lẽ nào không biết rằng trong lòng y chỉ có mình hắn thôi sao? Hắn làm sao có thể đẩy mình cho người khác!

Tạ Cảnh càng nghĩ càng tức giận, phi ngựa tới tận đêm mới về. Vừa bước chân vào phủ, liền thấy quản gia An Nam hai mắt đỏ hoe đi tới nói: "Vương gia, người mau đi xem xem đi vương phu sắp không xong rồi."

“Cái gì?” Tạ Cảnh lo lắng hỏi: “Trong phủ nhiều người như vậy, không chăm sóc tốt cho hắn sao?”

"Sau khi người rời đi, vương phu vẫn tiếp tục quỳ đã quỳ được ba canh giờ rồi."

Tạ Cảnh nghe vậy, lòng rối bời đi qua sân vườn trực tiếp đi thẳng tới hậu viện.

Trong phòng, Hoa Thanh quỳ trên mặt đất, chỉ mặc một bộ tiết y thân hình gầy gò đơn bạc. Đôi mắt nhắm nghiền hoàn toàn ở trong trạng thái bất tỉnh. Hắn ngã ngửa ra sau ngã vào vòng tay của hai người thị nữ, thân thể ốm yếu thỉnh thoảng run rẩy. Nếu không có người đỡ, hắn căn bản sẽ không thể giữ được tư thế quỳ thân thể yếu ớt sớm đã ngã xuống đất.

Tạ Cảnh từ xa nhìn thấy vậy giống như bị dao đâm vào tim, đau đến quên cả hô hấp, làm sao còn có thể tức giận với hắn? Y vội vàng tiến tới đỡ hắn nói: “Các ngươi sao còn không bế hắn lên!”

Những người hầu không khỏi rơi nước mắt nói: "Không được, vừa ôm vương phu lên giường, người liền tỉnh dậy, chật vật đứng dậy, không ai khuyên được."

Hoa Thanh tựa vào trong ngực Tạ Cảnh, môi đã bị hắn cắn chảy máu loang lổ, thân thể sau khi sảy thai vẫn chưa hồi phục bao nhiêu, so với thân hình mảnh khảnh thì bụng hắn tròn trịa như đang mang thai ba tháng, yếu ớt tựa vào lòng y. Hắn khó khăn mở mắt ra và lẩm bẩm: "A Cảnh...A Cảnh..."

Tạ Cảnh vội vàng ôm hắn lên giường, trong lòng đau nhói, sao y có thể không để ý tới hắn cứ như vậy chạy ra ngoài: "Ca ca... ta xin lỗi... ta xin lỗi..."

Hoa Thanh nhắm mắt lại, cảm thấy trái tim đau nhói, sắc mặt tái nhợt, thân thể không tự chủ run rẩy: "Đau, đau quá..."

Tạ Cảnh lòng đau thắt lại, nắm lấy cánh tay lạnh băng của hắn vào lòng sưởi ấm, nhẫn nhị đau lòng nói: “Ca ca, huynh đau ở đâu?”

Hoa Thanh trán đầy mồ hôi lạnh, nhẹ giọng nói: "Trái tim ta đau... thân thể ta cũng đau..."

Tạ Cảnh ôm lấy thân thể gầy yếu mềm nhũn của hắn, nhẹ nhàng vỗ vỗ trái tim hắn: “Ca ca, ta biết, ta biết huynh đến khuyên ta nạp thϊếp trong lòng có bao nhiêu đau đớn. Bảo bối ta đồng ý với huynh ta sẽ nạp thϊếp, được không?”

Hoa Thanh khóc như mưa cuối cùng ngã vào vòng tay của Tạ Cảnh ngất đi, cơm nước không được đến mức phải mất hơn nửa tháng chăm sóc mới đỡ hơn.

Từ sau khi Tạ Cảnh đồng ý nạp thϊếp, Hiền phi liền cẩn thận lựa chọn thê thϊếp cho y, nhất định phải chọn người thân thích với nhà ngoại của mình. Lựa chọn hồi lâu, cuối cùng cũng chọn được Cẩm Hòa công tử tướng mạo tốt mà gia thế cũng tốt. Không ngờ, Tạ Cảnh trước giờ chưa từng nạp thê thϊếp, từ lúc đồng ý nạp thϊếp liền muốn lúc nạp hơn hai mươi mấy người, không chỉ có Cẩm Hòa công tử mà Hiền phi tặng đến mà còn có các mỹ nhân do các quan cao quý tộc muốn làm thân lấy lòng hắn dâng tặng, nam nam nữ nữ toàn bộ cho vào trong phủ.

Tuy nhiên, Tạ Cảnh chưa bao giờ đến thăm hơn hai mươi người này chỉ trước sau như một ở bên cạnh Hoa Thanh như mọi khi.

Hiền phi lúc đầu nghĩ rằng Hoa Thanh mới sảy thai nên y ở bên cạnh, nhưng qua ba năm Tạ Cảnh vẫn ở bên cạnh Hoa Thanh, một tháng có hai mươi năm ngày là ở trong phòng của Hoa Thanh, thừa năm ngày còn lại thì lật thẻ bài, nếu trong năm ngày này gặp hôm trời mưa sấm sét y cũng vẫn đến ở cùng Hoa Thanh, y nói sức khỏe Hoa Thanh không tốt, ban đêm không chịu được sấm sét, nếu trời mưa sợ Hoa Thanh bị cảm cũng phải ở cạnh Hoa Thanh.

Tóm lại, có hai mươi người này hay không dường như cũng không có gì khác biệt. Cẩm Hòa công tử vừa khóc vừa nói với Hiền phi: “Vương gia căn bản không thích chúng ta chút nào, người đi phòng người khác nhưng không bao giờ chung giường với họ!”

Nhớ lại chuyện cũ, Hiền Phi lẩm bẩm: “Người đó tốt như vậy sao?”

Nhược Liễu bóp vai cho bà nói: "Nếu không vì lời nói của hắn, lần trước bệ hạ cũng sẽ không tức giận với người như vậy!"

Lần trước hoàng thượng trước mặt mọi người nghiêm khắc mắng mỏ Hiển phi -- Nếu còn muốn giữ lại đứa con trai này thì đừng nhúng tay vào chuyện của hai đứa nó!

Nhớ lại chuyện lúc trước, Hiền Phi ấn ấn vào huyệt thái dương: “Bỏ đi, cũng may giờ nó cũng đã có thai, cũng được sáu bảy tháng rồi, chỉ cần nó có thể an toàn sinh nở cũng coi là có công rồi!”



Tạ Cảnh sau khi về phủ, nghe nói Hoa Thanh đang đi dạo trong hoa viên nên vội vàng đi ra hoa viên.

Trong hoa viên trồng nhiều nhất là hoa mai, Hoa Thanh thích vẻ đẹp của hoa mai nhất nên Tạ Cảnh liền trồng hoa mai đầy sân, chỉ là lúc này trời không quá lạnh, trên cành lại điểm xuyết những nụ hoa trắng đỏ, mềm mại rung nhẹ trong gió đầy tinh tế và quyến rũ.

Hoa Thanh chắp hai tay sau lưng, chậm rãi bước đi.

Tiểu Đào Tử cười nói: "Hoa mai sắp nở rồi! Đến lúc đó nô tì lấy một ít đặt trong phòng, trong phòng sẽ tràn ngập hương thơm."

Hoa Thanh cười nhẹ nói: “Vậy thì không cần đâu, hoa trên cành mới càng đẹp.”

Tạ Cảnh đứng ở xa nhìn Hoa Thanh dưới gốc cây, những bông hoa làm nổi bật lên dáng người thanh mảnh của hắn, quả là một bức tranh vô cùng đẹp đẽ.

Sau khi Tạ Cảnh xuất chinh trở về, tâm trạng Hoa Thanh tốt hơn rất nhiều, thân thể cũng tốt hơn không ít thái y bảo hắn nên đi lại nhiều hơn để lúc sinh nở dễ dàng suôn sẻ hơn. Hôm đó hắn liền đi bộ nhiều hơn, đột nhiên nghe thấy có một hai tiếng chó sủa từ sân gần đó, đứa con đầu lòng của Hoa Thanh là bị một con chó đυ.ng trúng rồi sảy thai, nghe thấy âm thanh này, trong lòng nhất thời cảm thấy bất an trước mắt bỗng tối sầm lại, hắn đưa tay ôm chặt lấy tim, cau mày thở hổn hển.