Dung Nguyễn đã ngủ say, hắn mơ một giấc mộng.
Thật ra từ sau khi hắn trọng sinh hắn thường xuyên nằm mơ. Những cảnh trong mơ phần lớn đều giống nhau luôn liên quan đến Tạ Cảnh, lúc đầu luôn ngọt ngào, hai người quen biết nhau và nắm tay cùng bước đi, tuy thỉnh thoảng có những khúc mắc nhưng hai người luôn đồng lòng, mỗi ngày đều rất vui vẻ.
Nhưng bỗng một ngày, mọi hạnh phúc của hắn tan biến, hắn vốn bay lơ lửng giữa không trung đột nhiên rơi từ trên trời xuống ngã tan xương nát thịt, vỡ tan thành từng mảnh. Khung cảnh trước mắt lúc nào cũng xám xịt, hắn gọi trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu. Chỉ còn lại bi lương, bi ai vô tận.
Mỗi khi mơ đến đây hắn đều không nhịn được bật khóc và rơi nước mắt. Đau quá. Đến bản thân cũng không thể kiểm soát được.
Trước đây, đều là người nhà dỗ dành hắn, chăm sóc cho trái tim tan nát của hắn. Dần dần hắn cũng ít khi gặp ác mộng như vậy.
Nhưng hôm nay hắn lại rơi vào mộng cảnh này. Lúc này Tạ Cảnh đang giúp Dung Nguyễn mặc tiết khố tiết y, ngẩng đầu lên phát hiện lông mi Dung Nguyễn có chút ươn ướt, hắn đang khóc! Y đau lòng dịch lại gần hôn đi những giọt nước mắt nhỏ, rồi hôn lên môi Dung Nguyễn.
"Ca ca! Đừng khóc..."
Ôm Dung Nguyễn trong lòng cảm nhận được hắn đang nép vào người mình, Tạ Cảnh lần đầu tiên cảm thấy mãn nguyện. Nhưng lại đau lòng!
Y đang nghĩ mình nên làm như thế nào để bù đáp cho ca ca, y nên làm thế nào để sủng bảo bối mất đi rồi có lại của mình lên tận trời, sẽ không để hắn phải chịu thêm ủy khuất nào nữa. Y sẽ đem hắn nâng trên tay ngậm trong miệng, y muốn đem những thứ tốt nhất trên thế gian này cho hắn mặc cho hắn lựa chọn.
Y muốn mời danh y nổi tiếng thiên hạ về điều dưỡng cơ thể cho hắn, mời thợ may giỏi nhất về may y phục cho hắn, mời đầu bếp tinh tế nhất về nấu thức ăn cho hắn... sẽ không vào cung nữa, sẽ không để tiểu bảo bối trong lòng chịu bất kỳ sóng gió nào nữa.
Bảo bối của y có thể làm bất kỳ thứ gì hắn muốn, cũng có thể ở cùng bảo bảo của bọn họ, Nhất Nhất rất nghe lời chỉ là có chút tùy hứng, nếu như có cha ở bên cạnh dạy dỗ cậu cậu nhất định sẽ ngoan ngoãn hơn.
Tạ Cảnh trong lòng không ngừng suy nghĩ tương lai của bọn họ, một nhà bọn họ mùa xuân có thể cùng nhau đi du xuân, mùa hạ nghỉ mát, mùa thu ngắm lá phong, mùa đông ngắm hoa mai...
Nhưng Dung Nguyễn lại vừa mơ thấy mình bị Tạ Cảnh bỏ rơi. Hắn nắm lấy tay Tạ Cảnh, cầu xin y đừng rời đi. Nhưng trong lòng hắn lại buồn bã bi thương, hắn biết Tạ Cảnh sẽ bẻ từng ngón tay của hắn ra rồi tàn nhẫn quay người rời đi, hắn ngước hàng lông mi đẫm nước mắt lên nhìn bóng người mơ hồ trước mặt, hắn không phân biệt rõ được giữa thực và mơ liền bật khóc nắm lấy tay Tạ Cảnh nói: “A Cảnh... đừng đi!”
Giấc mơ lần này cuối cùng cũng khác với những giấc mơ lần trước, Tạ Cảnh nắm lấy nhúng ngón tay lạnh lẽo của hắn, ôm hắn vào lòng nói: "Không đi! Ta sẽ không rời xa huynh nữa! Ca ca."
Dung Nguyễn nằm trong lòng Tạ Cảnh mơ mơ hồ hồ, động cũng không dám động chỉ cảm thấy đây giống như là một giấc mơ vậy.
Nhưng hắn lại cảm thấy Tạ Cảnh đang hôn mình, một nụ hôn rất chân thật. Hắn phân không rõ là mơ hay thực cuối cùng vì quá mệt mà ngủ thϊếp đi.
Nếu như đây là thật thì tốt biết mấy!
Tạ Cảnh hôn bảo bối đang bất an của mình, nhìn thấy Dung Nguyễn cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ y cũng yên lòng hơn nhiều.
Đúng lúc này cánh cửa cót két bị mở ra, trong phòng tràn ngập mùi tin tức tố nồng nặc còn mang theo hương vị sau khi giao hợp.
Dung chủ phu đứng trước cửa vẻ mặt vô cùng nặng nề.
Nhìn khuôn mặt đang say ngủ của Dung Nguyễn, ông đè nén cơn tức giận trong lòng thấp giọng nói: “Vương gia, người có phải là nên cho ta một lời giải thích không?”
Tạ Cảnh ôm Dung Nguyễn lòng cảm thấy chột dạ, y biết Dung chủ phu là thật lòng muốn tốt cho Dung Nguyễn. Y vốn muốn đứng dậy ngay nhưng Dung Nguyễn lại nắm lấy tay y cuộn mình nhỏ bé nằm trong lòng y, y sợ làm hắn tỉnh giấc chỉ đành nhẹ nhàng rút tay mình ra sau đó lại căn dặn thị nữ chăm sóc cho hắn rồi mới miễn cưỡng cùng Dung chủ phu rời đi.
...
Đợi ra đến ngoài của Dung chủ phu mới dừng lại bước chân nói: “Cảnh vương nếu rảnh mời người đến thư phòng nói chuyện.” Ngữ khí của ông cực kỳ bình tĩnh, nhưng Tạ Cảnh biết đây là bình yên trước cơn giông bão.
Y gật đầu rồi theo Dung chủ phu đi vào phòng.
Tạ Cảnh biết rất rõ nếu như không có tin tức tố, có lẽ y sẽ không bao giờ được gặp lại Dung Nguyễn nữa.
Vừa ngồi xuống y đã nói: "Nguyễn Nguyễn kiếp trước là thê tử của ta. Hai người chúng ta ý loạn tình mê làm ra một số việc không thể vãn hồi."
Dung chủ phu gật đầu: "Nguyễn Nguyễn đã nói qua cho chúng tôi biết những chuyện trước đó rồi. Nhưng kiếp trước đã qua rồi lẽ nào còn liên quan đến kiếp này sao? Hơn nữa kiếp trước đối với Nguyễn Nguyễn mà nói cũng chỉ là nỗi đau mà thôi!"
Dung chủ phu nhìn Tạ Cảnh nói: “Trước đây cho phép vương gia đến phủ là vì muốn xin vương gia giúp Nguyễn Nguyễn trị liệu, bây giờ Nguyễn Nguyễn cũng đã khỏi rồi, chúng tôi không dám làm phiền vương gia nữa!”
Tạ Cảnh cười: “Ta biết Dung chủ phu vẫn luôn không thích ta! Nói cũng đúng, ta đã từng làm tan nát trái tim Nguyễn Nguyễn, người ghét ta cũng phải.”
Tạ Cảnh đã rất hạ thấp bản thân mình rồi, y là người được mọi người mệnh danh là người thừa kế hoàng vị, đã rất lâu rồi không khom lưng cúi gối trước mặt người khác.
"Nhưng Dung chủ phủ người biết cảm giác nhìn người mình yêu thương nhất chết trong vòng tay mình không? Người có biết cảm giác sống không bằng chết rồi đột nhiên phát hiện hắn còn sống không? Có lẽ người có thể tưởng tượng được hoặc có lẽ là không. Ta từng phạm sai lầm, từng mất đi người ta yêu nhất, giờ ta muốn bù đắp cho dù như thế nào ta cũng tuyệt đối không thể buông tay Nguyễn Nguyễn! Chỉ cần ta còn sống ta không có cách buông tay hắn, không quan tâm tới hắn!"
Cơ thể lạnh lẽo đó dựa vào vòng tay y, tận mắt nhìn người mình yêu chết đi y đã hoàn toàn suy sụp.
Tuy rằng hiện tại Dung Nguyễn ghét y, không muốn nói chuyện cùng y, nhưng ít nhất Nguyễn Nguyễn còn sống, chỉ cần y muốn tới nhìn xem y vẫn có thể nhìn thấy Dung Nguyễn.