Tạ Cảnh thượng triều cả buổi sáng, khi trở về liền nhẹ chân nhẹ tay đi vào phòng sợ quấy rầy Hoa Thanh nghỉ ngơi. Khi vào phòng, y phát hiện Hoa Thanh đã tỉnh đang dựa vào giường đọc sách.
Y vội vàng bước tới nắm lấy tay Hoa Thanh hôn lên rồi nói: "Hôm nay thế nào? Cơ thể có đỡ hơn chút nào không?"
Hoa Thanh nhẹ nhàng gập lại quyển sách, ngẩng đầu nhìn hắn, ánh mắt ôn nhu, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “Tốt hơn nhiều rồi.”
"Đang đọc gì vậy? Sao không nghỉ ngơi đi!"
Nói xong Tạ Cảnh đưa tay cầm lấy cuốn sách hóa ra là một cuốn sách sử, lại ôm Hoa Thanh vào lòng: "Mặc dù đọc sách rất quan trọng, nhưng cũng phải đợi cho cơ thể khỏe rồi mới nên xem."
"Ta biết rồi." Hoa Thanh thấp giọng đồng ý, nói rồi y mím môi, ngẩng đầu quyến luyến nhìn Tạ Cảnh.
Cuốn sách hắn vừa đọc chính là ví dụ mà Hiền Phi nhắc đến, sau khi cháu trai lên ngôi, không đến ba năm liền nắm giữ thế lực của các chư hầu, vương gia có chiến công hiển hách bị rút gân róc xương, thấy vậy lòng hắn hoảng sợ đến khó thở.
Hoa Thanh hoàn toàn không muốn chia sẻ phu quân của mình với người khác, nhưng quả thực là không phải hắn không cố gắng, hắn cùng Tạ Cảnh ngày ngày dính lấy nhau, nhưng hắn rất khó có thai, cho dù có thai cũng không thể giữ được, nghĩ đến đây hắn thấy lòng hoàn toàn lạnh lẽo, nhẹ nhàng nói: "A Cảnh, ngươi đỡ ta dậy."
Tạ Cảnh không biết chuyện gì xảy ra, y tưởng hắn nằm mệt rồi nên giơ tay ôm hắn từ sau lưng, để hắn tựa vào trong ngực: “Ca ca là mỏi lưng rồi sao? Để ta xoa bóp cho huynh.”
Vừa nói y vừa đưa tay xoa nhẹ vòng eo thon gọn của hắn, sau đó hỏi: “Nghe nói hôm nay mẫu phi đến đây, người đến thăm huynh à? Người đã nói gì với huynh vậy?”
Hoa Thanh ánh mắt sửng sốt, thấp giọng nói: "Người đưa nhân sâm và thuốc bổ đến, bảo ta nên điều dưỡng thân thể như nào cho thật tốt."
Tạ Cảnh thấy giọng điệu của hắn mềm mại, dựa trong ngực y lại đáng yêu ngọt ngào như vậy, liền nhẹ nhàng hôn lên mặt hắn nói: “Mẫu phi nói đúng, bây giờ huynh chỉ cần chăm sóc thân thể thật tốt là được, những cái khác huynh không cần quản, không cần lo lắng mọi thứ đều có ta.”
Hoa Thanh rũ đôi mắt đen xuống, nhỏ giọng nói: "A Cảnh, ngươi đỡ ta dậy đi."
Tạ Cảnh thấy hắn yếu ớt, đau lòng vội vàng nói: "Huynh dậy làm gì? Cứ nằm đó đi. Hiện tại cơ thể huynh yếu, có việc gì cần thì để hạ nhân làm là được."
Hoa Thanh lắc đầu, giơ bàn tay yếu ớt của mình lên đặt lên ngực Tạ Cảnh, tay còn lại chỉ vào chiếc ghế trước mặt nói: “A Cảnh, ngươi qua ngồi đối diện đi.”
Tạ Cảnh không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng không muốn làm trái ý hắn, khiến hắn không vui nên sai người tới dìu hắn, y liền đi đến ngồi ở chiếc ghế đối diện giường.
Hoa Thanh cả người vô lực để hai người đỡ dậy, sau khi đứng dậy, hai người bên trái phải đỡ hắn, hắn chậm rãi đi về phía trước, mỗi bước đi đều thở hổn hển, cuối cùng cũng đến trước mặt Tạ Cảnh.
Tạ Cảnh lo lắng nói: "Ca ca, huynh là nằm mệt rồi muốn đứng dậy đi lại sao?"
Thanh âm vừa dứt Hoa Thanh liền quỳ xuống trước mặt y, Tạ Cảnh hoảng sợ đưa tay ra đỡ lấy hai cánh tay của Hoa Thanh: "Ca ca, huynh đây là đang làm gì vậy?"
Hoa Thanh giơ đôi tay mềm mại lên đẩy y nói: “A Cảnh, ca ca muốn cầu xin ngươi.”
Tạ Cảnh vòng tay ôm lấy vòng eo đang run rẩy của Hoa Thanh, đỡ thân thể hắn muốn ôm hắn lên, không ngờ Hoa Thanh dùng hai tay đẩy nhẹ, vùng vẫy dữ dội không chịu để hắn đỡ. Người trong ngực gầy gò như không có chút trọng lượng nào, trái tim Tạ Cảnh không khỏi càng đau hơn: “Huynh có gì cứ nói, mau đứng lên, bảo bối bây giờ huynh không quỳ được."
"Ngươi phải hứa với ta trước thì ta mới đứng dậy." Hoa Thanh sắc mặt trắng như tuyết, lông mi run rẩy, môi mỏng vì vừa rồi bị dày vò mà tím tái.
Tạ Cảnh thấy hắn mệt mỏi, lập tức ôm lấy thân thể yếu ớt của hắn, xoa xoa trái tim giúp hắn thở: "Được, ta hứa với huynh, bảo bối, ca ca mau đứng lên."
Nói xong liền đưa tay ôm lấy hai chân của hắn bế hắn dậy.
Hoa Thanh ngả người tựa vào lòng Tạ Cảnh hồi lâu mới lấy lại hơi, nhẹ giọng nói: "A Cảnh... ngươi... ừm... ngươi... nạp thϊếp đi."
Tạ Cảnh nghe vậy lập tức nhướng mày, nhìn chằm chằm vào mắt hắn nói: "Huynh nói cái gì? Huynh muốn ta làm gì?"
Hoa Thanh toàn thân khẽ run lên, trước mắt tối sầm, lặp lại lần nữa: "Ngươi... ngươi nạp thϊếp đi."
"Sao có thể? Chẳng phải ta đã nói sẽ không bao giờ lấy thê thϊếp sao? Ta chỉ có mình huynh thôi."
Hoa Thanh đau lòng không chịu nổi, hắn giơ tay yếu ớt nắm lấy cánh tay Tạ Cảnh: "A Cảnh, ta... ngươi..."
Hắn cũng không muốn Tạ Cảnh nạp, nhưng bây giờ hắn lại phải thuyết phục y, dưới sự kích động một câu hắn cũng nói không nên lời...
Tạ Cảnh thấy hắn khó chịu như vậy nhưng vẫn khuyên y nạp thϊếp, y vừa tức vừa đau lòng liền lạnh mặt cau mày: “Ca ca, chuyện gì ta cũng có thể đồng ý với huynh chỉ duy nhất chuyện này là không được! Ta với huynh là phu thê liền sẽ một đời một kiếp một đôi người, giữa ta và huynh tuyệt đối sẽ không có người khác."
Áp suất không khí trong phòng thấp đến không thể thấp hơn, thị nữ đều cúi đầu không dám nói chuyện.
Hoa Thanh nhắm mắt lại, mệt mỏi tựa đầu vào Tạ Cảnh, nhẹ giọng nói: “A Cảnh, xem như là ta cầu xin ngươi…”
Tạ Cảnh sắc mặt âm trầm, nhấc chân Hoa Thanh nhẹ nhàng đặt lên giường, sau đó lấy chăn đắp lên người Hoa Thanh: “Ca ca, huynh mệt rồi ngủ một giấc đi!”
Lại nói với những người khác nói: “Các người chăm sóc vương phu cho tốt."
Nói xong liền quay người bỏ đi.
Hoa Thanh bất lực nhìn Tạ Cảnh rời đi, muốn chống người dậy đuổi theo, lại vô lực ngồi dậy khỏi giường: “A... A Cảnh…”
Tạ Cảnh nghe tiếng gọi phía sau, tức giận cắn môi, nhưng cũng không quay đầu lại.
Hoa Thanh vừa nãy ngồi dậy liền cảm thấy bụng đau nhức nhất thời ngã lại giường: "A!"
Tiểu Đào Tử ấn hắn lại: "Vương phu người hà tất gì phải khổ như vậy?"
Hoa Thanh cắn môi: “Các ngươi dìu ta đứng lên.”
"Vương phu! Người vẫn nên nằm xuống đi!"
Hoa Thanh lắc đầu: “Ta không thể…không thể làm hại hắn được…”
Nói rồi lại muốn đứng dậy.
Mọi người chỉ có thể lau nước mắt giúp hắn đứng dậy. Hắn chậm rãi đi được vài bước rồi lại quỳ xuống ngay tại chỗ.