Chương 14: Nhà là nơi đâu

Chương 14: Nhà là nơi đâu.

Lương Hòa điện.

*Lương Hòa điện: Năm Lương Hòa thứ nhất, tẩm điện của vua được đổi tên thành Lương Hòa điện. Vua Lương Hòa tên húy là Đường Lương, mười hai tuổi.

Đường Chính đặt tấu chương vừa xem xét kỹ lưỡng xuống long án: “Không tệ, bệ hạ vất vả rồi.”

Trên long án chất chồng tấu chương hôm nay các triều thần dâng lên, do Đường Chính không thượng triều nên số tấu chương này được đưa đến chỗ của Đường Lương. Sau khi Đường Lương phê duyệt qua một lượt, những quyết sách quan trọng sẽ đợi hỏi ý kiến của Đường Chính, nếu có ý kiến riêng có thể viết ra để Đường Chính xem xét.

Trước nay đều như vậy, bởi vì một năm có hết sáu tháng Đường Chính không ở trong kinh thành, quân đội dưới trướng hắn phân bố đóng quân ở một số biên ải, ngoài việc triều chính, hắn còn đích thân đi kiểm tra, chỉnh đốn quân đội của mình.

Hôm nay ngoài phê duyệt tấu chương, Đường Lương còn viết ra phương án điều chỉnh sưu thuế, phương thức quản lý quốc khố mới, tất cả đều khiến Đường Chính rất hài lòng.

Đường Lương năm nay mười hai tuổi nhưng đã ra dáng thiếu niên, dung nhan tuấn mỹ, có lẽ do được Đường Chính nuôi lớn nên khí chất trên người có sáu bảy phần giống hắn. Tuổi nhỏ mà đôi mắt đã tinh anh sáng ngời, toát lên thần thái của bậc quân tử. Được khen ngợi cũng chỉ khẽ cong môi, không lộ ra quá nhiều thần sắc.

“Không vất vả, chỉ có điều, không biết hoàng thúc có thể nán lại cùng trẫm dùng thiện không?” Đường Lương từ tốn nói.

“E là không tiện.” Trời cũng sắp tối, hắn không định nán lại lâu.

“Hoàng thúc có việc bận sao?” Trong đôi mắt thiếu niên thoáng vẻ tiếc nuối.

Hắn khẽ mỉm cười: “Ái thê ở nhà đang đợi.” Cũng chỉ ở trước mặt Đường Lương, hắn mới bớt đi phần nào lạnh lùng xa cách.

“Dùng thiện không tiện, vậy thì hoàng thúc cùng trẫm đi dạo Ngự hoa viên một lúc, thế nào?”

Đường Lương đã nói vậy, hắn không tiện từ chối nữa, đành chấp thuận.

Đi dạo được một đoạn, Đường Chính cho cung nữ và thái giám theo hầu Đường Chính dừng bước, Đường Lương cũng theo đó ngừng bước chân.

“Trong lòng bệ hạ có ưu tư?” Đường Chính cất giọng hỏi, nhưng là để khẳng định.

Đường Lương được Đường Chính nuôi dạy từ nhỏ, hắn tự biết từng hành động biểu cảm nhỏ nhất của mình đều không qua khỏi mắt Đường Chính.

“Không giấu gì hoàng thúc, trẫm quả thực có phiền muộn. Trẫm vốn nghĩ sau khi thành thân hoàng thúc vẫn lưu lại trong cung, không ngờ người lại dọn về vương phủ.” Đường Chính chăm sóc Đường Lương khi hắn mới hai tuổi, trừ những lúc phải đi chỉnh đốn quân đội, lo lắng chiến sự nơi biên quan thì Đường Chính luôn ở lại trong cung để tiện coi sóc việc học của Đường Lương.

“Bệ hạ vì chuyện này mà phiền muộn?” Đường Chính nhíu mày, vua của một nước há có thể dư thừa cảm xúc cho những việc không đâu.

Đường Lương hướng mắt ra xa, nhìn ở đầu bên kia Ngự hoa viên lại là tường đỏ ngói xanh, khẽ thở dài: “Hoàng thúc không ở đây, nơi này có hơi lạnh lẽo.” Ít nhất khi Đường Chính, người thân duy nhất của hắn có mặt, hắn còn cảm thấy nơi này giống ‘nhà’ một chút. Mà bây giờ, khi Đường Chính nói ‘về nhà’, ý lại chỉ là về vương phủ. Trong lòng hắn không khỏi thấy lạnh lẽo.

“Bên ngoài địch quốc ngấp nghé, bên trong phản tặc châm ngòi, chỉ một bước không cẩn thận liền sảy chân ngã xuống vực sâu vạn trượng. Quen ỷ lại vào người khác, cái đang chờ đợi chỉ có thể là cái chết. Đến cả bản vương, bệ hạ cũng không nên tin tưởng hoàn toàn.” Đường Chính nói rất chậm rãi, nhưng giọng điệu lại nghiêm khắc như một người cha đang răn dạy con mình.

Không hiểu sao mỗi khi Đường Chính răn dạy, trong lòng Đường Lương luôn có một cảm giác kích động khôn tả. Trong lòng Đường Lương từ lâu đã xem Đường Chính như bậc thánh nhân, vừa sùng bái vừa kính nể.

“Lương Nhi đã hiểu.” Có những lúc Đường Lương không muốn chú ý thân phận, bỏ qua khoảng cách quân thần, xưng hô như trong các gia đình bình thường khác.

Hiểu được tâm tư của Đường Lương, Đường Chính cũng không quá khắt khe với sự tùy hứng thỉnh thoảng này.

Lại rảo bước tiếp một đoạn, Đường Chính tiếp tục nói: “Ngày mai bệ hạ sẽ cùng bản vương cải trang vi hành.”

Thông báo đột ngột của Đường Chính làm Đường Lương sững sờ, trên mặt hắn lộ rõ vẻ ngạc nhiên, sau đó hắn nhanh chóng hiểu ra gì đó: “Cục diện sắp có biến sao?”

Đường Chính khẽ gật đầu: “Không còn chuyện gì nữa, bản vương quay về vương phủ trước, bệ hạ cứ thong thả.”

Đường Lương cũng không tiếp tục giữ người lại: “Có cơ hội trẫm muốn gặp mặt vương phi một lần.” Con gái Thẩm Diệu Hành, ít nhiều phải có liên quan đến cục diện sắp tới.

“Có cơ hội sẽ đưa nàng tiến cung yết kiến.” Đường Chính đáp ứng.

Đường Lương nhìn ánh mắt hắn thoáng hiện lên chút dịu dàng, trong lòng kinh ngạc không thôi. Hắn đưa ánh mắt thâm thúy dõi theo bóng người Đường Chính đang rời đi.

***

Ngày thứ ba sau khi thành hôn, Thẩm Diệp Anh đang ngồi trên kiệu về phủ Thừa tướng, còn Đường Chính ngồi đối diện với nàng, bên ngoài là hai hàng người hầu trải dài.

Chỉ là một buổi lại mặt theo phong tục mà thôi, Đường Chính quả thực cho nàng mặt mũi, lại có thể cùng nàng đến phủ Thừa tướng ăn một bữa cơm. Lẽ nào hắn không sợ Thẩm thừa tướng bỏ độc vào đồ ăn độc chết hắn sao?

Được rồi, là nàng nghĩ nhiều, Thẩm thừa tướng có gan bỏ độc hắn thì cũng không giải quyết nổi mớ rắc rối khi Vĩnh Vương chết trong phủ Thừa tướng.

Thẩm Diệp Anh nghiêng người tựa vào thành kiệu, một tay chống trên bệ cửa sổ, cắn ngón út, suy tư. Lần này về nhà nàng có nên trực tiếp nói chuyện với Thẩm thừa tướng hay không đây?

Nói thẳng ra không khéo lại làm hỏng chuyện của Đường Chính, chẳng khác nào vạch áo cho người xem lưng. Nàng cũng không thể đứng trước mặt Thẩm Diệu Hành dõng dạc nói: “Ông khởi binh chắc chắn sẽ thất bại đó, mau dừng lại đi!”

Trong lòng Thẩm Diệp Anh thở dài thườn thượt, đấu trí ở thời cổ đại còn mệt hơn sống cuộc sống nghèo khó trước đó của nàng.

Lần binh biến này ngoài một số thế lực nhỏ lẻ chịu quy phục, lực lượng chủ yếu vẫn là quân đội của Thẩm Khải Uy. Có lẽ nàng nên thăm dò từ chỗ Thẩm Khải Uy trước. Trong khoảng thời gian ngắn như vậy, hắn từ người sùng bái Đường Chính trở thành loạn thần tặc tử, đằng sau chắc chắn phải có nguyên nhân thúc đẩy.

Nàng chỉ cần ngăn chặn từ chỗ Thẩm Khải Uy, chuyện lớn tất thành.

Đường Chính đương nhiên không có khả năng nghe được những suy nghĩ trong lòng nàng, hắn chỉ đơn giản ngắm nhìn bộ dạng của nàng hiện tại.

Trừ vẻ mặt đang suy tư của nàng còn được một chút nghiêm túc ra, cả người đều mang bộ dạng cực kỳ lưu manh.

Thân người lười biếng tựa vào thành kiệu, cắn ngón tay, chân trái bắt chéo qua chân phải, bàn chân trái còn đang ngoắc qua ngoắc lại. Tư thế này cũng thật là, nào có giống một tiểu thư khuê cát. Một hình tượng đối lập hoàn toàn với Đường Chính mặc trường bào đen, dáng ngồi thẳng tắp phía đối diện.

-------14-------