"Ngươi nói cũng không sai, có điều tại sao ngươi lại không thích nơi đây?"
"Ở đây giống như một con chim hoàng yến bị nhốt trong l*иg, có gì hay chứ, ta thích ngài thỏa thích núi sông hơn, một mình uống rượu say, thong dong ngày tháng thoải mái ở nhân gian." Ngọc Ý trả lời.
Đôi mắt Vu Kì Thiên sâu xa nhìn người phụ nữ bên cạnh, không ngờ rằng nàng ta có thể nói ra lời thoải mái tùy ý như vậy, những ngày tháng như vậy, Vu Kì Thiên cũng đã từng mong mỏi.
Mặc dù khuôn mặt kia của Ngọc Ý cực kỳ xấu xí, nhưng đôi mắt sáng long lanh của nàng ta lại lộ ra vẻ bình tĩnh ung dung, tự tin và khao khát khiến Vu Kì Thiên nhìn thấy có chút thất thần.
Ngự thư phòng.
Công công bảo hai người đợi ở cửa, một mình đi vào bẩm báo.
"Thế tử, đợi lát nữa ngài phải bảo vệ người ta đấy, người ta rất nhát gan." Ngọc Ý nhìn về phía Vu Kì Thiên với vẻ đáng thương.
Khóa miệng Vu Kì Thiên giật giật, mặc dù tiếp xúc với người phụ nữ này không lâu nhưng cũng có thể nhìn ra được cô không phải người tốt đẹp, người phụ nữ này rõ ràng đang giả heo ăn thịt hổ, rất xảo quyệt.
"Được, ta sẽ gắng hết sức." Vu Kì Thiên phối hợp, nói.
"Đa tạ thế tử."
"Hoàng thượng cho truyền Vu thế tử, Ly Vương phi yết kiến." Giọng nói vịt đực của công công truyền đến.
Hai người Ngọc Ý và Vu Kì Thiên bước vào, Ngọc Ý vừa nhìn liền thấy Bạch Tử Huân bên trong đang trợn trừng mắt, sắc mặt đen sì, con ngươi đen đang bắn ra vẻ hung dữ và căm hận khát máu, như thể muốn ngũ mã phanh thây cô.
Ngọc Ý nhìn về phía Ly Vương với vẻ khıêυ khí©h, trong đôi mắt phượng tràn đầy khinh thường cùng giễu cợt, chỉ là nhất thời giấu đi sự sắc bén nơi đáy mắt, dùng vẻ mặt ủy khuất hành lễ với hoàng đế.
"Thần nữ bái kiến bệ hạ, bệ hạ vạn tuế, vạn tuế, vạn vạn tuế."
"Vi thần tham kiến bệ hạ." Vu Kì Thiên cũng hành lễ theo, có điều hắn không quỳ xuống, chỉ hơi khụy gối.
Hoàng đế biết rằng sức khỏe của Vu Kì Thiên không tốt, đặc biệt cho phép hắn không cần quỳ xuống.
"Bình thân đi, ngươi chính là Ngọc Ý?" Giọng nói lạnh lùng của hoàng đế truyền đến.
"Hồi bẩm bệ hạ, thần nữ chính là Ngọc Ý." Ngọc Ý ngẩng đầu nhìn về phía người đàn ông trên ghế cao, có chút ngạc nhiên.
Vốn tưởng rằng hoàng thượng là một lão nhân gia, không ngờ lại còn trẻ như vậy, nhìn có vẻ lớn hơn Ly Vương vài tuổi.
Trên long bào màu vàng có thêu hình biển xanh rồng cuộn, mái tóc đen dài được búi cao, trên đầu đội một chiếc mũ dành cho vua chúa, đôi lông mày lưỡi mác thẳng tắp anh tuấn, đôi môi mỏng hơi mím lại, đường nét góc cạnh rõ ràng, lộ ra vẻ lạnh lùng xa cách nhưng thịnh khí bức người, giữa sự đơn độc lẻ loi toát ra cường thế coi thường trời đất.
Bên thắt lưng hắn ta có đeo một miếng bạch ngọc, hình tròn nhẵn, khắc hoa văn rồng, càng làm nổi bật thân phận tôn quý.
Đây chính là Mặc Trì Dã, hoàng đế của nước Thiên Hòa, anh trai của Ly Vương.
"Trẫm nghe Ly Vương nói ngươi gả mình cho Vu Kì Thiên làm tiểu thϊếp, có chuyện như vậy sao?" Hoàng đế lạnh lùng hỏi.
"Bẩm hoàng thượng, có chuyện như vậy." Ngọc Ý đáp.
"Ngọc Ý, con đừng sợ, có gì uất ức cứ nói ra cho hoàng thượng biết, vi phụ nhất định sẽ đòi lại công đạo cho con." Một người đàn ông trung niên bên cạnh nói.
Người đó mặc một bộ quan phục màu đen, ngũ quan lạnh lùng nghiêm nghị, khuôn mặt vuông chữ điền, khí chất ổn trọng điềm tĩnh, sự phẫn nộ và lo lắng giữa trán hiện ra rõ ràng.
Đây chính là cha của nguyên chủ, đương kim thừa tướng đại nhân - Ngọc Hiển.
"Hay cho Ngọc Ý ngươi, đây là tự mình thừa nhận rồi, hoàng huynh, người nữ nhân không giữ đạo đức phụ nữ, không biết liêm sỉ này, thần đệ tuyệt đối không muốn nàng ta nữa, mong hoàng huynh cho phép thần đệ thôi vợ." Ly Vương giận dữ gầm lên.
"Ly Vương, lời này của ngài không đúng rồi, rõ ràng là ngài viết giấy bỏ vợ trước, còn bảo người treo trên cửa ở Thiên Hạ Lâu, náo chuyện đến khắp thành đều biết, cả kinh thành đều biết rằng ta bị ngài bỏ rồi.
Nếu ngài đã bỏ ta rồi thì ta chính là người tự do. Tối qua ngài bỏ ta, sáng nay ta mới gả cho thế tử, vì vậy không liên quan đến ngài một xu.
Ta muốn gả cho ai thì gả cho người đó, đó chính là tự do của ta, ngài có tư cách gì mà khinh thường ta, vẫn mong hoàng thượng minh xét, thần gả cho thế tử là hợp tình hợp lý hợp pháp chứ không cắm sừng Ly Vương." Ngọc Ý phẫn nộ đáp.
Ly Vương tức đến xanh mặt, hai mắt đỏ ngầu, giống như nổi khùng mà trừng mắt nhìn qua: "Muốn cắm sừng bổn vương, chỉ ngươi cũng xứng sao, bổn vương nhìn ngươi thêm một cái liền cảm thấy ghê tởm."
"Ta đối với Ly Vương cũng vậy, vừa nhìn ngài ta liền cảm thấy buồn nôn, ọe." Ngọc Ý còn cố ý làm ra động tác muốn nôn ra.
"Ngươi!" Ly Vương tức giận nắm chặt tay lại, xương cốt phát ra tiếng răng rắc.
Người phụ nữ chết tiệt này đang lạt mềm buộc chặt sao, bất kể nàng ta làm gì, mình cũng sẽ không nhìn nàng ta thêm lấy một cái.
Vu Kì Thiên trực tiếp đứng chắn trước mặt Ngọc Ý: "Chẳng lẽ Ly Vương còn muốn đánh Ngọc tiểu thư trước mặt hoàng thượng sao?"
"Vu Kì Thiên, ngươi đừng nói lung tung, bổn vương đánh nàng ta còn chê bẩn tay mình nữa." Ly Vương khinh thường, nói.
"Ly Vương, hôm nay không thèm ngó tới, sau này đừng hối hận." Giọng nói Vu Kì Thiên lạnh lùng.
"Hừ, bổn vương cả đời này cũng không hối hận, một ả đàn bà xấu xí mà thôi, nàng ta còn có thể lật trời sao."
Ly Vương vĩnh viễn không ngờ rằng sau này, ả đàn bà xấu xí phế vật trong miệng hắn ta sẽ khuấy đảo cả nước Thiên Hòa long trời lở đất, tứ quốc bão táp không ngừng.
"Ngọc Ý, con thật sự nghĩ kỹ rồi, thật sự muốn hủy hôn?" Ngọc thừa tướng lo lắng hỏi.
"Cha, con thật sự nghĩ thông rồi, dưa cố hái thì không ngọt, nữ nhi không thể độc giữ phòng trống không cả đời, Ly Vương cũng không cương được nữa, con không muốn Dù đã có chồng, nhưng vì chồng lâu ngày vắng nhà hoặc không nhòm khó đến nên không khác gì ở góa, bây giờ nữ nhi đã là người của Vu thế tử rồi, gạo đã nấu thành cơm rồi." Khi Ngọc Ý nói lời này, vẻ mặt thẹn thùng, rất xấu hổ.
Ngọc thừa tướng sững sờ, kinh ngạc nhìn về phía Vu Kì Thiên, miệng kinh ngạc đến nỗi có thể nhét vào mấy cái trứng gà: "Hai người các con, thật sự, thật sự có chuyện đó rồi?"
Ngọc Ý khẽ gật đầu, vẻ mặt xấu hổ.
Hoàng đế liếc mắt nhìn về phía Ly Vương, trong đáy mắt lóe lên một tia sắc bén, Ly Vương không cương được nữa?
"Hoàng huynh, người nghe thấy hết rồi chứ, Ngọc Ý đã theo Vu thế tử rồi, nàng ta đã không còn trong trắng nữa rồi, thần đệ tuyệt đối sẽ không để cho nàng ta tiến vào cửa của Ly Vương phủ nữa." Ly Vương tức giận nói.
"Hoàng thượng, thần nữ cũng là người của Vu thế tử rồi, cho dù muốn làm Ly Vương phi cũng không thể nữa, nếu hoàng thượng không tin có thể phái người tới kiểm tra thân thể của thần nữ. Nếu những gì thần nữ nói là thật, mong hoàng thượng thành toàn giúp đỡ, như vậy thần nữ và phụ thân còn có Vu thế tử đều cảm kích bệ hạ vô cùng." Ngọc Ý vội vàng nói.
"Người đâu, mời Tô ma ma của hậu cung." Hoàng đế lạnh lùng nói một câu.
Công công ngoài cửa lập tức nhận lệnh, vội vàng đi truyền người, không lâu sau, Tô ma ma đã lớn tuổi bước vào, Ngọc Ý cũng đi theo bà ta đến điện phụ kiểm tra.
Một lúc sau, Tô ma ma đi ra, hành lễ với bệ hạ: "Bẩm hệ hạ, Ngọc tiểu thư quả thực không phải trinh nữ, hơn nữa khắp người đều có vết bầm tím, xem ra rất nghiêm trọng."
Nói một câu, trái tim thắt chặt của Ly Vương cuối cùng cũng buông xuống: "Hoàng huynh, người nghe thấy rồi chứ, thần đệ chưa từng chạm vào nàng ta, nữ nhân xấu xí Ngọc Ý này không giữ nữ tắc đã theo Vu Kì Thiên rồi, vì vậy, mong hoàng huynh hủy bỏ hôn sự giữa thần đệ và Ngọc Ý."
Sắc mặt hoàng đế vô cùng lạnh lùng, tức giận trừng mắt nhìn Vu Kì Thiên: "Vu Kì Thiên, ngươi biết tội chưa?"
"Bẩm hoàng thượng, vi thần không biết, lúc vi thần và Ngọc tiểu thư ở bên nhau, nàng ấy đã bị Ly Vương bỏ rồi, hai chúng thần đều là người tự do, kết thành phu thê thì có gì không được."Vu Kì Thiên hỏi ngược lại.