Long Nhị nghe xong liền giật mình: “Phu nhân, người đừng dọa ta, nếu như đế thế tử biết chuyện này, không phải là ngài ấy sẽ lóc xương lóc thịt ta mất.”
“Ngươi ngốc hả, không nói cho thế tử không được à.” Ngọc Ý lườm hắn.
“Nếu như thế tử phát hiện ta che dấu, chắc chắn sẽ còn nghiêm trọng hơn cả cái chết. Với lại nếu Ly Vương phát hiện là phu nhân, dựa vào sự ghét bỏ của hắn ta đối với người, không phải là sẽ đánh người đến chết à.” Long Nhị nói lời thật lòng.
“Ngớ ngẩn, thuật dịch dung của ta không có kém như vậy đâu. Ngươi đi tìm cho ta mười bộ y phục đến đây, chất vải phải là loại bình dân, nếu như ngươi không yên tâm thì có thế đi cùng ta, đợi một lát nữa chúng ta làm một trận to.” Ngọc Ý nhỏ giọng nói.
Long Nhị biết mình không thế lay chuyển ý của phu nhân, chỉ có thế lập tức đi tìm nam trang, dặn đi dặn lại phu nhân nhà mình đừng tự tiện hành động, chờ hắn trở về.
“Tiểu thư, người đừng đi mà, nếu như Ly Vương nhận ra người, e là hắn ta sẽ ra tay tàn nhẫn.” Nguyệt Nhi lo lắng nói.
“Yên tâm đi, hắn ta không phải là đối thủ của ta, có Long Nhị bảo vệ ta. Ngươi sợ cái gì chứ, ngươi về phủ thế tử đi, kêu thế tử làm đồ ăn xong xuôi chờ ta trờ về ăn là được rồi, cứ nói là ta đi dạo chơi cùng với Long Nhị.” Ngọc Ý dặn dò.
Nguyệt Nhi không có cách nào khác, đành phải trở về trước, nàng ta ở lại chỉ làm vướng chân tiếu thư mà thôi.
Đợi đến khi Long Nhị trở về nhìn thấy Ngọc Ý vẫn còn trong xe ngựa, hắn thật sự sợ đến ngây người, gương mặt xấu xí đã biến thành một ông lão râu tóc bạc phơ, gương mặt hiền lành, bùn đất trên mặt đã được rửa đi, làn da nhăn nheo. Nếu như không phải nhận ra chiếc xe ngựa này, Long Nhị chắc chắn không nhận ra người trước mặt là Ngọc Ý.
“Sao nào, có phải là tài lắm không?” Ngọc Ý đẳc ý nói.
“Phu nhân, thuật dịch dung của người thật là lợi hại, người như thế nàyam đứng ở trước mặt thế tử có lẽ ngay cả ngài ấy cũng không nhận ra.” Long Nhị khâm phục nói.
“Vậy là được rồi, hai chúng ta tranh thủ thay trang phục đi.”
Thời gian chưa đến mộtcc nén nhang, một già một trẻ bước xuống từ trong xe ngựa.
Ngọc Ý mặc chín lớp y phục, trở thành một ông cụ thấp bé mập mạp, mà Long Nhị thì còng lưng xuống, bộ dạng ăn mặc như tiểu đồng với gương mặt đ’ây tàn nhang, hai người cứ nghênh ngang như thế đi đến phủ Ly Vương. Thủ vệ ở cổng thấy vậy lập tức ngăn cản bọn họ: “ở đây là phủ Ly Vương, hai người các ngươi đi nhầm chỗ rồi, đi khỏi đây đi.”
“Lão phu nghe nói Ly Vương đang không khỏe, đúng lúc trong nhà lão phu có bài thuốc do tổ tiên truyền lại dùng để chữa bệnh liệt dương, nhờ tiểu ca thông báo một tiếng.” Ngọc Ý cố tình khàn giọng nói.
Thủ vệ nghe xong, mắt trố to: “Vậy ngươi chờ đó đi, tami lập tức đi thông báo.”
Mặc dù Ly Vương không cho bất cứ người nào tiết lộ, nhưng cả vương phủ đều ngầm hiểu lẫn nhau, đúng là Ly Vương bị bất lực, nếu không thì cũng sẽ không đuổi nhiều mỹ nhân ra khỏi phủ như thế, đại phu và thái y đến hết lượt này đến lượt khác, nhưng đều phải ra về. Lỡ đâu lang trung giang hồ có thế chữa khỏi thì sao.
Ly Vương khỏe rồi, đám hạ nhân này mới có thể sổng khỏe được.
Quả nhiên, chỉ chổc lát hạ nhân liền chạy ra ngoài, sau đó quản gia cũng đi theo ra.
Quản gia đánh giá hai người ở ngoài cổng: “Các ngươi thật sự biết y thuật?” “Đương nhiên, nếu không có bản lĩnh thật thì làm sao bọn ta dám đến đây chữa bệnh.” Ngọc Ý cổ ý khàn giọng trả lời.
“Được.” Quản gia lập tức dẫn đường ở phía trước.
Trong thư phòng.
Quản gia vội vàng đi vào trong báo cáo, sau đó Bạch Tử Huân cho người vào trong.
Ngọc Ý và Long Nhị đi vào, vừa vào cửa liền nhìn thấy Bạch Tử Huân với gương mặt lạnh lẽo tràn đầy phẫn nộ, vẻ mặt của hắn rất khó coi, hơn nữa, quần thâm mắt lại đậm, có vẻ là gần đây nghỉ ngơi không được tốt.
“Hai người các ngươi có thể chữa cho bổn vương?” Ánh mắt sẳc bén của Bạch Tử Huân quét tới đánh giá hai người kia.
Một ông lão, một tiếu đồng trẻ tuổi, y phục trên người rất bình thường, tướng mạo bình thường, không có gì đặc biệt.
Ngọc Ý rất bình tĩnh, đưa tay vuốt vuốt bộ râu trắng: “Hôm nay lão phu đến đây để đưa linh đan diệu dược cho Ly Vương, đảm bảo là Ly Vương có thể khôi phục như lúc ban đầu.”
Một khắc sau, Bạch Tử Huân trong nháy mắt liền lách mình tới nắm chặt lấy cố Ngọc Ý: “Ngươi cũng đã biết hậu quả nếu như lừa gạt bổn vương?”
Ngọc Ý đột nhiên bị bóp cổ liền ho dữ dội, hô hấp cũng trở nên khó khăn.
Long Nhị đứng bên cạnh cứng đờ cả người, hắn bất giác muốn ra tay, nhưng lại bị Ngọc Ý đưa tay kéo lại: “Lão phu đã dám bước vào phủ Ly Vương, đương nhiên có bản lĩnh thật sự. Nếu như Ly Vương tin tưởng thì có thể thử một lần, nếu không tin thì có thể gϊếŧ người, chỉ hi vọng là Ly Vương điện hạ có thể bỏ qua cho cháu trai, đừng để nhà lão phu bị cắt đứt hương hỏa.”
Nghe thấy hai chữ cháu trai, Long Nhị đột nhiên lại ho khan.
Ly Vương thấy người này không hề hoang mang, chẳng hoảng hốt, cũng không sợ, ánh mắt kiên định thấy chết không sờn, lúc này mới đột nhiên thả ông ta ra.
“Sao trước đó bổn vương chưa từng nhìn thấy các người?”
“Hồi bấm vương gia, ta và cháu trai đều không phải là người ở kinh thành, ngao du tứ hải, trùng hợp mấy ngày nay mới đến kinh thành, ở tửu lâu nghe mọi người nói là sức khỏe của Ly Vương điện hạ có vấn đề, cho nên đến đây xem một chút. Dù sao thì chúng ta ra ngoài hành tấu cũng c’ân có chi phí.” Ngọc Ý khàn giọng đáp lời.
“Tửu lâu?” Đôi mắt đen nhánh của Bạch Tử Huân nheo lại.
“Đúng vậy, không chỉ tửu lâu, ngay cả trà lâu, trên đường cũng có thế nghe mọi người đang nói về điện hạ.” Long Nhị nhỏ giọng đáp lời.
“Chết tiệt. Quản gia lập tức cho người đi dạy dỗ cái đám khốn nạn kia, dám có gan bàn luận sau lưng bổn vương, muốn chết rồi.” Bạch Tử Huân giận dữ hét lên.
“Vương gia, ngài có thế chặn miệng một người, mười người, một trăm người, nhưng ngài có thế chặn được miệng của tất cả những người trong thiên hạ không? Cứ quay đi quẩn lại như thế này, còn không bằng chữa trị cho thật tốt, đây mớicm chính là cách tốt nhất đế bọn họ xấu mặt.” Ngọc Ý nói.
Hàng lông mày lạnh lùng của Bạch Tử Huân hơi nhíu lại: “Ngươi chắc chắn rằng có thể chữa khỏi cho bổn vương?” “Đương nhiên, nếu không thì vương gia cứ lấy đầu của ta và cháu trai.” “Được, bổn vương để ngươi thử một lần.” Bạch Tử Huân đưa tay tới.
“Đa tạ vương gia.” Ngọc Ý nhanh chóng bắt mạch giúp hắn.
“Mạch đập của vương gia rất có lực, khí tức hỗn loạn, hay nóng tính, điển hình của dương thịnh âm suy, không có chỗ phát tiết. Trước tiên ta sẽ châm cứu cho vương gia, sau đó kê cho ngài một phương thuổc, ba chén nước sắc thành một chén, uống trong vòng nửa tháng, đảm bảo có thế chữa khỏi bệnh.” Ngọc Ý nói xong liền lấy ngân châm mang theo bên người ra.
Bạch Tử Huân kích động nhìn về phía ông ta: “Nếu như những gì ngươi nói là thật, bổn vương chắc chắn hậu tạ hậu hĩnh.”
Khoảng thời gian này hắn vẫn luôn bất lực, tìm rất nhiều mỹ nhân nhưng vẫn không lên được, Bạch Tử Huân thẹn quá hóa giận, vô cùng phẫn nộ, đây chính là sự sỉ nhục của một nam nhân. Huống hồ gì hắn còn là đương kim Ly Vương, sao có thể bất lực được, chuyện này nói ra còn không phải sẽ khiến người khác cười nhạo à.
Chỉ là mời nhiều đại phu và thái y nhưng cũng vô dụng, Bạch Tử Huân thất vọng tột độ. Mặc dù người ngoài không dám nói gì, nhưng nghĩ lại hắn cũng biết đám người kia bàn tán khinh bỉ mình như thế nào.
Nếu như được lang trung giang hò chữa khỏi, vậy thì tốt quá.
“Mời vương gia nằm lên giường, ta phải châm cứu cho ngài, cởi y phục ra.” Ngọc Ý nói.
Long Nhị bên cạnh ho khan, hắn lia mắt nhìn về phía Ngọc Ý: “Gia gia, vậy cháu đứng ở bên cạnh nhìn.”
Nếu để thế tử biết phu nhân trị bệnh cho Ly Vương, còn cởi y phục ra, chắc chắn sẽ chém hắn thành muôn mảnh.