*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương có nội dung bằng hình ảnh
"Thưa phu nhân, đã đưa tới rồi, mọi người đang nấu ở sau bếp, chỉ thiếu điều phối mật ong." Quản gia trả lời.
"Được, lát nữa quản gia ngươi đi cùng với ta, ta nói cách điều phối cho ngươi, sau này ngươi phụ trách, nếu ta có việc ra ngoài hoặc không quay về, ngươi cũng có thể dẫn dắt mọi người làm được."
Quản gia vô cùng kích động, không nhịn được mà hỏi: "Phu nhân, chuyện này không được đâu, đây là con đường làm giàu của người, người không sợ ta ngộ nhỡ phản bội hoặc nói công thức cho người khác sao?"
"Không sợ, chỉ bằng việc ngươi là quản gia của thế tử, ngươi chắc chắn sẽ không phản bội, thế tử tin ngươi thì ta tin ngươi. Với lại một món trà sữa mà thôi, ta còn biết làm rất nhiều loại, lát nữa ta làm sữa chua, hoa quả dầm, bánh bông lan sữa chua, sữa chua dẻo, bánh quy sữa chua... còn một đống thứ, không lo không bán được tiền." Ngọc Ý nói rất dửng dưng.
Trong lòng quản gia vô cùng cảm kích: "Phu nhân tin tưởng lão nô như vậy, là vinh hạnh của lão nô, lão nô sau này nhất định cúc cung tận tụy với phu nhân, chết tới mới thôi."
"Một món trà sữa mà thôi, đừng nghiêm túc vậy chứ, ta ăn no rồi, chúng ta đi thôi." Ngọc Ý đứng dậy muốn đi.
Quản gia lập tức đi theo, Vu Kì Thiên còn đang ăn, không có đi.
Liêu Tinh lập tức đi tới: "Thế tử, tối qua tứ hoàng tử đợi một lúc thì về rồi, nghe huynh đệ trông cửa nói khi hắn đi thì hắt hơi không ngừng, đoán chắc bị lạnh rồi." "Tên phế vật Bạch Chiến đó không cần quan tâm" Vu Kì Thiên khinh thường nói, không còn vẻ bệnh tật và suy yếu thường ngày, sắc mặt lãnh khốc khát máu.
"Đêm qua sau khi Ly Vương trở về thì tống Lạc mỹ nhân vào lãnh viện, hắn còn phải người giám sát phủ thế tử, xin thế tử phân phó xử lý như nào." Liêu Tinh hỏi. "Đánh tàn phế tất cả những người đó rồi đưa về cho hắn, dám giám sát phủ thế tử của ta cũng phải xem ta có đồng ý hay không."
"Vâng."
Vì vậy bên ngoài viện truyền tới những tiếng kêu thảm thiết, có điều cũng chỉ trong nháy mắt thì không còn âm thanh nữa.
Ngọc Ý ở sau bếp cho rằng mình nghe nhầm, không có để ý, tiếp tục dạy cho quản gia.
Không lâu sau, quản gia đã học được, Ngọc Ý bảo ông ta tự điều phối một lần, chắc chắn khẩu vị tương tự, lúc này mới yên tâm cùng với Vu Kì Thiên ra ngoài.
Trong xe ngựa, Vu Kì Thiên thấy dáng vẻ vô cùng phấn khích của cô: "Nàng muốn đi đâu?"
"Thế tử, ở kinh thành này có chỗ nào chơi vui?" Ngọc Ý hỏi.
"Nàng không biết chỗ nào chơi vui sao?" Vu Kì Thiên nhướn mày.
Cô không phải là người kinh thành chính gốc hay sao, từ bé đã ăn chơi trác táng, ăn uống vui chơi cái nào cũng giỏi, chỗ nào ăn ngon chỗ nào chơi vui, cô sao có thể không biết.
Ngọc Ý nhìn thấy ánh mắt nghi ngờ của Vu Kì Thiên, lúc này mới ý thức được mình nói hớ, cô vội vàng tìm cớ nói: "Ta đương nhiên là biết, đây không phải đố chàng hay sao, xem thử thế tử cả ngày không ra khỏi cửa lớn như chàng có biết không?"
"Chỉ như vậy sao?"
"Nếu không thì sao, chàng không biết chỗ nào chơi vui là không có nơi muốn đi, vậy hôm nay chúng ta đi chèo thuyền đi." Ngọc Ý đề nghị.
"Nàng muốn đi, vậy thì đi." Vu Kì Thiên trả lời.
"Được."
Bên hồ ở thành Đông, Ngọc Ý và Vu Kì Thiên xuống xe ngựa, nhìn ra con sông lớn đó.
Nơi này là sông hộ thành của nước Thiên Hòa, con sông rất rộng, có khoảng 50-60 mét, bao trọn một vòng nước Thiên Hòa cuối cùng kéo dài về phía Nam, đường đoạn nối liền ba nước khác.
Giao thông đường thủy và tàu bè đều thông qua dòng sông hộ thành này để vận chuyển, nếu gặp phải hạn hán, bách tính sẽ dẫn nước trong sông hộ thành để tưới tiêu, có thể nói dòng sông hộ thành này cũng là dòng sông mẹ của bách tính nước Thiên Hòa.
Hiện nay đã là buổi trưa, ngoài sông có rất nhiều thuyền bè, đủ loại màu sắc trang trí, còn có thể nghe thấy tiếng đàn hát, rất là náo nhiệt.
"Thế tử, chúng ta cũng đi qua đi." Ngọc Ý vô cùng mong chờ.
"Được." Vu Kì Thiên dẫn cô đi tới bên sông.
Ngọc Ý thấy Vu Kì Thiên đi qua những cái thuyền cho thuê kia, tiếp tục đi về phía sau, cô không nhịn được mà hỏi: "Thế tử, chúng ta đi qua rồi à?"
"Thuyền của chúng ta ở bên đó." Vu Kì Thiên trả lời.
"Ồ!" Ngọc Ý cũng không nghĩ nhiều, khi nhìn thấy Liêu Tinh dẫn thuyền phu tới thì thật sự kinh ngạc.
Trong những chiếc thuyền kia chỉ có thể ngồi bốn năm người, có một bàn, có thể đánh đàn hoặc uống trà, cái khác cũng không có, nhưng chiếc thuyền này của thế tử to gấp đôi những chiếc thuyền cho thuê kia, vật liệu sử dụng và tay nghề chế tạo đều rất nghiên cứu, chỉ bên ngoài đã vô cùng khí thế.
"Thế tử thuyền của chàng cũng quá xa hoa rồi, lớn như vậy" Ngọc Ý không nhịn được khen ngợi.
"Không phải của ta, là của chúng ta." Vu Kì Thiên sửa lại.
"Ha ha, lời này ta thích nghe, chúng ta mau đi qua thôi." Ngọc Ý đi thẳng lên thuyền, khi nhìn thấy bên trong thật sự cảm thán thật là người so với người thì tức chết người mà.
Trong khoang thuyền của thế tử bày bàn cờ, dụng cụ pha trà, đàn cổ, còn có rất nhiều điểm tâm đồ ăn vặt, mấu chốt còn có hai chiếc giường mềm, có thể nằm ở trên nghỉ ngơi.
Mùi thơm của gỗ đàn hương, sự yên tĩnh tao nhã, khoang thuyền xa hoa như này, Ngọc Ý rất thích.
"Wow, thế tử chàng cũng quá biết hưởng thụ rồi, khoang thuyền to như này trông thật khí thế, thoải mái." Ngọc Ý đi tới nằm ở trên một chiếc giường mềm.
"Nàng thích, sau này tới thường xuyên.
"Được."
Liêu Tinh kêu thuyền phu chèo thuyền, Vu Kì Thiên và Ngọc Ý ngồi xuống, hai người ăn đồ ngọt uống trà, vô cùng hưởng thụ.
Chiếc thuyền đi về phía Nam, nhìn phong cảnh bên ngờ và cả mặt nước, tâm trạng của Ngọc Ý vô cùng tốt.
Phía trước truyền tới tiếng đàn, uyển chuyển du dương, rất là hay, Ngọc Ý nhìn sang bên đó.
Một nữ tử mặc đồ đỏ đang ngồi ở trên boong thuyền của một chiếc du thuyền đánh đàn, gương mặt như tranh vẽ, vóc dáng nóng bỏng, phong tình vạn chủng, vô cùng quyến rũ, thu hút nam tử ở các thuyền xung quanh nhìn qua.
"Không ngờ còn có nữ tử quyến rũ như này." Ngọc Ý nói xong, cũng đi về phía boong thuyền.
Vu Kì Thiên liếc nhìn nữ tử cách đó không xa, lông mày hơi nhíu lại, hắn cùng với Ngọc Ý đi ra ngoài ngồi xuống.
Vu Kì Thiên vừa đi ra, những nữ tử ở trong những du thuyền cách đó không xa lập tức có vẻ mặt si mê.
"Wow, Vu thế tử đẹp trai quá." Một nữ tử ngây ngốc nói.
"Thế tử thật sự là người trên trời, đệ nhất mỹ nam, sao ta cảm thấy hắn còn đẹp trai hơn Ly Vương vài phần."
"Lời này cô đừng nói linh tinh, nếu để Ly Vương nghe được sẽ cắt lưỡi cô đó."
"Yên tâm đi, hôm nay Ly Vương không ở đây, cha ta nói Ly Vương đang chuẩn bị chuyện lễ hoa đào, ta chỉ nói sự thật"
Ngọc Ý đương nhiên nghe thấy lời bàn tán của mọi người, cô liếc nhìn Vu Kì Thiên ở bên cạnh, nhìn gương mặt lạnh lùng mà đẹp tới phi lý đó của hắn, cô hừ hừ nói: "Thế tử, gương mặt này của chàng thật là một tai họa, khiến nhiều nữ tử sỉ mê vì chàng, chàng có muốn ở trong số bọn họ chọn mấy người về làm tiểu thϊếp không?"
Giọng nói không lớn không nhỏ, nữ tử ở trên thuyền gần đó đương nhiên cũng nghe thấy, tất cả đều vô cùng vui mừng và mong chờ nhìn qua.