Vu Kì Thiên quả thật rất tốt, đẹp trai, thân phận thế tử cao quý, nhưng hắn bị trúng một loại độc kỳ lạ, hơn nữa còn bị trúng độc từ trong bụng mẹ, có thể thấy người hạ độc ở sau lưng này nguy hiểm đến mức nào, nói không chừng bây giờ đang nhìn chằm chằm vào Vu Kì Thiên, Ngọc Ý không muốn đi vào vũng bùn này.
Cô cố ý tỏ ra mê trai, chính là muốn làm tốt vai tiểu thϊếp, như vậy mới tiện cho cô sau này hành sự, còn về những chuyện khác, Ngọc Ý chưa nghĩ đến.
Xe ngựa đi qua hai con phố, Liêu Tinh từ xa đã nhìn thấy xe ngựa của Ly Vương đang đi đến.
Liêu Tinh vội vàng lên tiếng: "Thế tử, phía trước là xe ngựa của Ly Vương, có khá nhiều người, chúng ta có cần phải nhường đường không?"
Vu Kì Thiên vẫn chưa lên tiếng, Ngọc Ý đã lập tức ngồi thẳng dậy: "Tại sao phải nhường, đi thẳng đến, tốt nhất là đâm chết hắn ta."
Vu Kì Thiên nhìn dáng vẻ nổi giận đùng đùng của cô, hắn cũng muốn biết Ngọc Ý thật sự đã chết tâm với Bạch Tử Huân hay chưa, lên tiếng nói: "Làm theo lời của Ngọc tiểu thư."
"Vâng." Liêu Tinh cho xe ngựa đi.
Ngọc Ý cố ý vén mành che của xe ngựa lên, nhìn thấy sắp đi qua xe ngựa của Ly Vương, Ngọc Ý kéo mặt Vu Kì Thiên sang: "Thế tử, đắc tội rồi."
Nói xong, Ngọc Ý hôn lên môi hắn.
Cả người Vu Kì Thiên cứng đờ, kinh ngạc trợn tròn mắt nhìn người đang gần trong gang tấc.
Nàng ta vậy mà hôn mình.
Cảm nhận được sự mềm mại trên môi, mắt Vu Kì Thiên tối đi, bàn tay trong tay áo theo bản năng nắm chặt lại.
Hai chiếc xe ngựa lướt qua nhau, Bạch Tử Huân đúng lúc nhìn thấy hai người đang ôm hôn nhau ở trong chiếc xe ngựa đối diện, lập tức nổi trận lôi đình, tức đến mức mặt đen xì.
Người phụ nữ đáng chết này, vừa mới hòa li với mình đã làm như vậy với người đàn ông khác, nàng ta đang cố ý chọc tức mình sao?
"Trước mặt mọi người mà đồi phong bại tục như vậy, đúng là không biết xấu hổ!"
Giọng nói không nhỏ, Ngọc Ý ở trong chiếc xe ngựa đối diện vừa vặn nghe thấy, cô xem thường nhìn sang: "Ta với thế tử đã đính hôn đưa sính lễ rồi, ôm hôn cũng là hợp tình hợp lý, liên quan gì đến ngươi. Hơn nữa, Ly Vương ngươi cùng lúc dã chiến với năm người phụ nữ, khẩu vị còn nặng hơn nhiều bọn ta, ở phương diện này chúng ta tự thấy không bằng."
Lời này vừa được nói ra, những người đi đường bên ngoài xe ngựa đều cảm thấy vô cùng kinh ngạc, lần lượt dừng lại xem trò vui.
Sắc mặt Bạch Tử Huân đen xì, đồng tử đen láy phun ra sự tàn ác khát máu: "Câm miệng, Ngọc Ý, người phụ nữ xấu xí đúng là không biết xấu hổ, cho dù làm thế tử phi thì làm sao, trong mắt bổn vương ngươi ngay cả xách giày cũng không xứng."
Ngọc Ý không hề tức giận, u ám nói: "Ly Vương ngươi nói sai rồi, ta gả cho Vu thế tử không phải là làm thế tử phi mà làm tiểu thϊếp. Dù thế nào ta cũng đã từng gả cho Ly Vương, đã từng làm Li Vương phi, có tư cách gì mà làm thế tử phi. Vu thế tử lạnh lùng, đẹp trai, phong lưu phóng khoáng, thân phận tôn quý, ta không xứng với người ta, thế tử có thể không ghét bỏ ta, nạp ta làm thϊếp, ta đã cảm thấy đủ rồi."
Bạch Tử Huân tức đến mức hai tay nắm chặt, xương cốt kêu răng rắc, cả người toả ra sự tức giận, tàn ác khát máu.
Nguy hiểm, hung ác, tàn độc.
Ngụ ý là Ly Vương hắn không cao quý bằng Vu Kì Thiên, người phụ nữ hắn đã từng lấy chỉ xứng làm thϊếp của Vu Kì Thiên, đáng giận, đây là đang tát vào mặt hắn ta.
"Ngọc Ý, ngươi đáng chết!" Bạch Tử Huân tức giận hét lên.
"Ly Vương, ngươi như thế này thật hung ác, người ta sợ lắm, vẫn là thế tử dịu dàng, chàng ấy chưa từng hung dữ với ta, thế tử ôm ôm." Ngọc Ý nói, còn cố ý dựa vào lòng Vu Kì Thiên.
Vu Kì Thiên vô cùng phối hợp, đưa tay ra ôm vai cô, lặng lẽ nhìn cô diễn trò.
Bạch Tử Huân vốn đang vô cùng tức giận, liếc nhìn Vu Kì Thiên, trên mặt hiện lên sự xem thường: "Hắn ta có tốt cũng chả có tác dụng gì, vẫn là một tên đoản mệnh, không sống được mấy năm nữa, cho dù ngươi gả cho hắn, mấy năm sau cũng là một người phụ nữ không có danh phận thê tử, Ngọc Ý ngươi đúng là sao chổi."
Vu Kì Thiên hơi cau mày, khuôn mặt lạnh lùng, khó chịu, cả nước Thiên Hòa này đều biết chuyện hắn chỉ sống được mấy năm nữa, nhưng bị Ly Vương nói ra để xỉ nhục Ngọc Ý, Vu Kì Thiên tuyệt đối không cho phép, chỉ là hắn chưa kịp phản kích, Ngọc Ý đã lên tiếng.
"Đoản mệnh thì làm sao, chỉ cần ta thích là được, chuyện mấy năm sau ai nói trước được, ngộ nhỡ đến lúc đó cơ thể của thế tử lại khỏe lại. Xuân tiêu khổ đoản, chỉ cần bây giờ thế tử đối xử tốt với ta, trên giường khiến ta hài lòng là đủ rồi, không giống như Ly Vương ngươi, sợ là chơi dã chiến quá xung, không cứng được đúng không." Ngọc Ý nhướng mày hỏi.
"Câm miệng, người phụ nữ xấu xí này, tìm cái chết mà!" Bạch Tử Huân vung tay đánh sang.
Là một người đàn ông, sợ nhất là người khác xem thường mình, hơn nữa hắn ta hiện nay còn là Ly Vương. Nghĩ đến cảm giác bất lực khi ở cùng trắc phi tối hôm qua, Bạch Tử Huân càng thêm tức giận.
Ngọc Ý hoảng sợ, cảm nhận được khí lưu trong không khí vô cùng mạnh mẽ, theo bản năng muốn trốn.
Vu Kì Thiên nắm chặt tay cô, một tay khác khẽ hất nhẹ một cái, hóa giải cái tát kia của Bạch Tử Huân.
"Ly Vương ra tay với người phụ nữ của bổn thế tử, là xem như bổn thế tử đã chết rồi đúng không." Vu Kì Thiên tức giận nói, trả hắn ta một cái tát.
Cái tát này, không phải tấn công về phía Ly Vương, mà tấn công ngựa của hắn ta.
Ngựa hoảng sợ, lập tức hí lên, chạy lung tung về phía trước.
"Tránh ra, mau tránh ra." Người đánh xe sợ hãi, vội vàng ngăn lại.
Người dân đang đi ở bên cạnh cũng bị dọa sợ, không kịp tránh, đã bị ngựa đá bay. Quầy hàng bị va hỏng, cả con đường đột nhiên trở nên hỗn loạn.
Bạch Tử Huân nổi điên, đồng tử đen láy, khát máu liếc nhìn Vu Kì Thiên, nhìn con ngựa đang bị hoảng sợ và chạy lung tung, một chưởng hướng về phía con ngựa, con ngựa sao có thể chịu được một chưởng kia của hắn ta, chết ngay tại chỗ, cả xe ngựa nghiêng về phía trước, phần gỗ phía trước xe bị gãy thành hai phần.
Cảnh tượng này chỉ diễn ra trong nháy mắt, Bạch Tử Huân bị xe ngựa đập vào đầu, vô cùng đau đớn, trong lòng càng thêm tức giận.
"Aiyo, chất lượng xe ngựa của Ly Vương kém quá đi, xe ngựa suýt nữa đâm vào người khác, xe cũng hỏng theo, quả nhiên nhân phẩm không tốt, xe ngựa cũng xui xẻo theo." Cách đó không xa, giọng nói đổ thêm dầu vào lửa của Ngọc Ý truyền đến.
Bạch Tử Huân vô cùng tức giận: "Đáng chết, ngươi dám hoài nghi nhân phẩm của bổn vương?"
"Hôm nay Ly Vương bỏ mặc ngựa đâm vào người dân, ta khuyên ngươi nên suy nghĩ giải thích với người dân, bệ hạ như thế nào." Giọng nói lạnh như băng của Vu Kì Thiên truyền đến.
Bạch Tử Huân liếc nhìn bách tinh đang vô cùng phẫn nộ, còn cả vô số quầy hàng bị đâm mà lật lên, kìm lại ý muốn dạy cho Ngọc Ý một bài học: "Bổn vương tự biết xử lý, không cần ngươi phải lo lắng."
"Ngày mai là đại hôn của ta với thế tử, nếu Ly Vương rảnh nhớ đến uống ly rượu mừng nhé." Ngọc Ý cố ý hét lớn.
"Bổn vương chả hiếm lạ gì." Bạch Tử Huân tức giận nói, nhìn chiếc xe ngựa đã đi xa, hắn ta càng thêm hận.
Người phụ nữ xấu xí đáng chết này, gặp phải cô là chả có chuyện gì tốt, hắn ta chắc chắn có bát tự xung khắc với cô.
Người phụ nữ xấu xí Ngọc Ý này không phải đã yêu mình sâu đậm từ nhỏ sao, vừa quay người đã dụ dỗ Vu Kì Thiên, hôm nay làm như vậy có lẽ là muốn thu hút sự chú ý của mình.
Hừ, người phụ nữ xấu xí cho dù ngươi làm cái gì, bổn vương cũng sẽ không thèm để mắt đến ngươi, Bạch Tử Huân giận dữ nói.
Trong xe ngựa, Ngọc Ý cười haha: "Hôm nay đúng là quá hả hê, có thể nhìn thấy Ly Vương túng quẫn thật sự là quá sảng khoái, thế tử người quá lợi hại, thật cừ."
"Phụt!" Vu Kì Thiên phun ra máu tươi, sắc mặt tái nhợt.