Chương 35: Phong Dạ Hàn cướp dâu(1)
Một phen sấm động, mọi người đều chờ xem kịch hay! Nhất là Phong Hề Ngạn, mặc dù không sáng tỏ việc gì, nhưng khó khăn lắm mới có cơ hội thấy Phong Dạ Hàn hốt hoảng như vậy, trong lòng đã sớm cười nghiêng ngửa.
"Ngũ Hoàng Tử thật thích nói đùa? Người tìm vương phi hẳn nên tìm ở Hàn vương phủ, tại sao lại tìm ở phủ Thái tử Cao Li quốc của ta? Nếu như Ngũ Hoàng Tử muốn uống rượu mừng, Thượng Quan Dực vô cùng hoan nghênh, nhưng nếu như muốn tới tìm người cũng phải đợi ta bái đường thành thân xong rồi sẽ bồi tiếp người được không?" Thượng Quan Dực hơi mỉm cười nói. Hắn đã gặp mặt Phong Dạ Hàn một lần, cũng đã giao thủ, là một đối thủ thật tốt.
Phong Dạ Hàn không nhìn Thượng Quan Dực, chỉ nhìn chằm chằm bóng dáng phủ khăn voan kia.
"Nàng chính là vương phi của ta, Hàn vương phi!"
Không biết khi nào, một trận gió thổi qua, làm bay mất khăn voan của Ngạo Tình.
Mọi người nhìn lại, mắt mở to, quên hô hấp, chuyện này...Này tân nương tử... đẹp không lời nào tả được.
Mắt sáng, mày ngài, khuôn mặt trắng ngần, thiên tư mỹ mạo, hơn nữa dưới đôi mày ngài là cặp mắt lạnh như băng, sâu không thấy đáy, lạnh lẽo linh tâm, không ai có thể lại gần.
Phong Dạ Hàn không ngờ sẽ có ngày như vậy, muốn đi qua cũng đã không kịp rồi, dung mạo của nàng, chỉ có hắn có thể nhìn. Hắn còn không thể bảo vệ tốt cho nàng, nhìn gương mặt quen thuộc, tim của hắn, mắt của hắn cũng đau đớn!
"Huyên Nhi!" Người đầu tiên lên tiếng lại là Thượng Quan Liệt _vua nước Cao Li, vẻ mặt kích động thiếu chút nữa từ trên chỗ ngồi đi xuống. Tựa như tiểu tử mười bảy mười tám tuổi thấy người yêu .
Đôi mày thanh tú của Ngạo Tình nhíu lại, một cỗ huyết khí xông lên, nàng rất không thích, rất không thích loại cảm giác này. Bị người khác nhìn ngó, bất đắc dĩ bị nhận lầm làm thành mẫu thân, ánh mắt bi thương.
Tâm tình Thượng Quan Dực mãnh liệt rung động, phụ hoàng tại sao gọi Ngạo nhi là Huyên Nhi? Ánh mắt kia rõ ràng... Nhưng... Không thể nào... lại thấy ánh mắt mẫu hậu tựa như hận không thể lột da rút xương Ngạo Tình, trong đầu Thượng Quan Dực nhất thời trống rỗng.
"Ngũ đệ, đây không phải là Ngũ đệ muội?" Phong Hành Thượng nghĩ Ngũ đệ có phải quá vọng động rồi hay không.
"Thê tử của ta ta rõ ràng nhất!" Phong Dạ Hàn trực tiếp kéo Ngạo Tình, sâu sắc nhìn nàng: "Ngạo nhi, đi theo ta."
Ngạo Tình giật mình một cái, cơn đau đầu lại kéo tới, đau đớn như hàng trăm con kiến cắn xé tâm, như có cái gì muốn phá kén mà ra.
"Đau! Thật là đau!"
"Tiểu thư!" Băng Lam cùng Băng Tâm bước nhanh về phía trước, kéo lấy Ngạo Tình.
Ngạo Tình hung hăng bỏ tay Phong Dạ Hàn ra, đôi tay ôm chặt đầu, làm rơi mũ phượng xuống, dưới chân lảo đảo một cái, phốc. Một cỗ máu tươi như phun ra.
"Ngạo nhi... " Phong Dạ Hàn lắc mình ôm lấy thân thể Ngạo Tình: "Ngạo nhi, nàng làm sao vậy?"
"Ngạo nhi... " Một bóng dáng lam nhạt tiến đến, nhanh chóng đi về phía Ngạo Tình đang nằm trong ngực Phong Dạ Hàn.
Băng Tâm vừa nhìn thấy người tới, vẻ mặt giận dữ, mang theo tức giận nức nở, từng quyền hung hăng đánh vào trên ngực người kia: "Ngươi rốt cuộc cho tiểu thư ăn cái gì? Khiến tiểu thư quên chúng ta, cái người này thật khốn kiếp, đem tiểu thư hại thành ra như vậy! Cái người này khốn kiếp, đừng đυ.ng tiểu thư nhà ta!"
Một bên Băng Lam nhìn người nọ bằng ánh mắt lạnh lùng, hung hăng liếc nhìn Lam Vân, nước mắt tuôn rơi, gầm lên: "Tiểu thư thích Hàn Vương Gia, ngươi tại sao phải buộc nàng gả cho người khác, tại sao? Ngươi không xứng làm sư phụ nàng, thật không xứng!"
Lời này vừa nói ra, mọi người hít vào một hơi.
Hai nha đầu thanh tú này không giống như là diễn trò, nhìn lại nam tử áo lam, vẻ mặt đau nhức, áy náy. Xem ra là thật!
Phong Hành Thượng vừa nhìn thấy hai nha đầu này thiếu chút nữa trợn tròn mắt, đó là nha hoàn thϊếp thân của Ngạo Tình, nếu họ cũng nhận định đó là tiểu thư của họ, như vậy...
Phong Hề Ngạn trợn to mắt màu trà, tâm như sét đánh, thì ra nàng đẹp như vậy! Đôi môi nhất câu, du͙© vọиɠ trong mắt lại càng nồng đậm.
"Ngạo nhi!" Phong Dạ Hàn dùng ống tay áo lau máu bên khóe miệng nàng, càng lau lại càng nhiều.
Lòng của Phong Dạ Hàn chợt đau đến không cách nào hô hấp, như hàng ngàn con kiến gặm cắn trái tim, hết sức khó chịu.
Thế gian có một vài thứ mà ngươi đã có, sẽ bắt đầu sợ mất đi.
Đã từng cho rằng mình sẽ cô độc cả đời, không nghĩ tới mơ hồ lại yêu Ngạo Tình, hơn nữa lúc ở Tây Vực chinh phạt loạn tặc, mỗi khi nhớ tới bộ dáng nghịch ngợm gây sự của nàng, toàn thân hắn liền tràn đầy sức mạnh, vô cùng vô tận, thúc giục hắn sớm kết thúc trận chiến, để được sớm nhìn thấy nàng, ôm nàng, hôn nàng, hưởng thụ hơi ấm nàng mang lại.
Nhưng là, hiện tại hắn phát hiện mình vô năng như thế.
"Buông ta ra!" Ngạo Tình nhân lúc Phong Dạ Hàn hoảng hốt, nhẹ nhàng rút tay, không để ý vẻ mặt bi thương của Phong Dạ Hàn, cũng không nhìn Băng Lam Băng Tâm đau lòng, chỉ là chậm rãi đến gần Lam Vân.
Lấy âm thanh chỉ có hai người nghe được, nhỏ giọng nói: "Ngươi vẫn cảm thấy mình không gì không làm được, Thiên Hạ Vô Song, nữ nhân, chỉ cần ngươi thích, không ai có thể cự tuyệt ngươi. Thật ra thì, người mẫu thân yêu đầu tiên là ngươi, chỉ là ngươi quá mức kiêu ngạo, chưa bao giờ biết săn sóc quan tâm nàng. Cuối cùng nàng gặp phụ thân ta, yêu hắn. Ngươi mới thấy không cam lòng, thật ra thì trong nội tâm của ngươi không muốn thừa nhận chính ngươi phạm lỗi mà thôi. Ngươi thật sự tự tay dạy sẽ ta rất nhiều thứ, luôn mồm nói muốn ta báo thù cho mẫu thân, đây chẳng qua là ngươi tìm một cái cớ vì mình mà tìm một lý do sống tiếp thôi." Lời nói lạnh lẽo cơ hồ có thể đông lạnh không khí chung quanh, trên người Ngạo Tình tản mát ra hàn khí làm mọi người giật mình.
Sắc mặt của Lam Vân càng lúc càng tái nhợt, vẻ mặt khổ sở, như hàng trăm con chuột đang gặm nhắm tim hắn.
"Ngươi biết không? Ta sợ, vẫn luôn sợ, sợ ánh mắt của ngươi, sợ ngươi đến gần, bởi vì ngươi vẫn coi ta như mẫu thân ta. Đã từng bởi vì ngươi, làm ta nhìn thấy nam nhân là ghét, sợ bọn họ cũng giống như ngươi, một người điên, muốn yêu lại không bỏ được mặt mũi, dáng vẻ cao cao tại thượng. Tình yêu luôn cần từ hai phía, mà không phải là để cho nữ nhân ở xa xa hâm mộ ngươi, như đạo lý nơi cao không thể không lạnh, mà không phải người yêu." Đôi mắt Ngạo Tình đỏ lên, nhẹ nhàng lau vết máu ở khóe miệng.
"Ha ha, bởi vì gương mặt này, ngươi hành hạ ta chín năm." Nói đến đây, đôi mắt trong veo rét lạnh, tay phải ở trên mặt khẽ quét. Tạo ra vết thương dài, nhìn mà ghê người
"Không cần... " Lam Vân trợn to hai mắt, nghẹn giọng.
Phong Dạ Hàn im lặng, làm thế nào cũng nâng không nổi tay tới ngăn cản.
"Tiểu thư!" Băng Lam, Băng Tâm tê tâm liệt phế hô lên.
"Huyên Nhi!" Thượng Quan Liệt cũng hô lên.
Gương mặt đẹp như vậy, cư nhiên... Thật là đáng tiếc...
Ngạo Tình không chút thương tâm, âm thanh dịu dàng mềm mại như tơ lụa: "Đau lòng sao? Đúng rồi, mạng của ta cũng là ngươi cứu, ngươi nói, ta nên như thế nào mới có thể trả lại ngươi phần ân tình này!" Tia chớp, ống tay áo vẽ một cái, một thanh chủy thủ sáng loáng, đâm vào trái tim, người kia lại cười tùy ý, quyết tuyệt như vậy.
"Không!" Lam Vân đưa tay ra, nhưng đã quá muộn.
"Ngạo nhi!" Phong Dạ Hàn lắc mình ôm lấy thân thể đang ngã xuống, trong lòng đau nhức, Ngạo nhi ngoan tuyệt như thế, hắn chưa từng nhận thức.