Chương 13: Vẻ đẹp ẩn giấu
Một thân y phục đen tuyền- Phong Dạ Hàn đứng trên lầu các cao, mắt lạnh nhìn phía xa, khóe miệng giương lên nụ cười lạnh lùng.
Bệnh nặng liệt giường? Rất tốt. Nàng căn bản cũng không trở về Định Quốc Hầu phủ.
Thì ra là, là mình tưởng thật.
Xuất Nguyệt đứng một bên nhìn chủ tử toàn thân tản ra lãnh khí bức người, tâm không tự chủ trầm xuống.
Ngày kế đêm khuya, ngoài cửa Hàn vương phủ một nữ tử mặc y phục lụa hồng đi tới.
"Phiền toái thông báo một chút, Bách Lý Ngạo Tình cầu kiến Hàn Vương Gia."
Bách Lý Ngạo Tình? Ánh mắt của thủ vệ binh(lính canh cửa) mở to, đây không phải là. . . . . . Không phải tên của Hàn vương phi tương sao?
Cô gái trước mắt long đong mệt mỏi, sợi tóc có chút xốc xếch, mặt mang xa che mặt hồng phấn, không nhìn ra mặt mũi, chỉ lộ ra đôi mắt nhưng từ đó có thể phán đoán được là người xinh đẹp.
"Thất thần cái gì." Ngạo Tình bắt đầu có chút tức giận. Năm ngày năm đêm ngựa chạy như điên không ngừng vó, cơ hồ mệt mỏi sắp sụp đổ mất, tê. Vết thương trên người lại bị vỡ.
Thủ vệ binh bị khí phách của nữ tử trước mặt đem chấn tỉnh, vội chạy đi vào thông báo.
"Vội vàng hấp tấp làm gì?" Truy Nguyệt vừa lúc từ bên ngoài trở về phủ, nhìn thấy một thủ vệ binh có chút rối loạn, không nhịn được tò mò.
"Bên ngoài có một nữ tử tự xưng là Bách Lý Ngạo Tình tìm Vương Gia." Thủ vệ vừa thấy Truy Nguyệt, giống như bắt được cây cỏ cứu mạng, vừa mừng rỡ lại hưng phấn.
"Bách Lý Ngạo Tình? Vương phi?" nội tâm Truy Nguyệt vui vẻ, như một trận gió liền tới phòng ngủ của Phong Dạ Hàn.
"Vương Gia, vương phi. . . . . . Không. . . . . . tiểu thư Bách Lý Ngạo Tình bên ngoài phủ cầu kiến."
Phong Dạ Hàn vừa nghe, vọt từ trên giường nhảy dựng lên, nàng tới? Giờ phút này tim của hắn lại có chút vui mừng không thể diễn tả. Bỗng chốc, tròng mắt đen run lên, gầm lên giận dữ: "Để cho nàng cút."
Bên ngoài cửa, tiểu tâm can Truy Nguyệt run lên, trầm mặc một hồi lâu, không thể làm gì khác đành buồn bực rời đi.
Phong Dạ Hàn đang muốn nằm xuống lần nữa, Truy Phong hô to, "Vương Gia, Bách Lý tiểu thư té xỉu."
Vèo. Một trận gió cuốn ra cửa đi, lưu lại hai cánh cửa bị đẩy ra qua lại vang lên tiếng kẽo kẹt.
"Vương Gia, Bách Lý cô nương sốt cao không ngừng, chắc là đi đường suốt đêm cộng thêm vết thương trên người tái phát. Thật may Bách Lý cô nương là một người luyện võ, nếu không về sau sẽ để lại di chứng." Bích Nguyệt sau khi bắt mạch và băng bó, có chút nặng nề nói.
"Truy Nguyệt, từ núi Tòng Yên về phủ cần bao nhiêu thời gian?" Phong Dạ Hàn đột nhiên hỏi.
"Thuộc hạ nếu cưỡi ngựa không ngừng vó dùng năm ngày năm đêm."
Năm ngày năm đêm? Nói như thế, nàng là trực tiếp chạy tới nơi đây. Nghĩ tới đây, tâm lạnh lẽo bắt đầu có chút ấm áp.
"Tất cả đi xuống đi." Phong Dạ Hàn nhìn Ngạo Tình trên giường, lạnh nhạt nói, chỉ là bọn Xuất Nguyệt cũng có thể cảm thấy trong giọng nói chủ tử có ôn tình rõ ràng.
Trong lòng ba người đều âm thầm vui mừng, thức thời lui xuống.
Phong Dạ Hàn cầm khăn lông ướt lên, nhẹ nhàng lau mặt cho Ngạo Tình, khuôn mặt tròn, dưới mí mắt còn có quầng thâm, có thể nhìn ra nàng đã mấy ngày nghỉ ngơi không tốt. Hẳn là nàng nghĩ chạy về tới đi, chỉ là bị cái gì ràng buộc ở lại mà thôi? Nghĩ tới đây, Phong Dạ Hàn nhàn nhạt cười.
Thấy sau gáy nàng hình như có chút vết máu, đang muốn đưa tay lau, duỗi tới giữa không trung, Phong Dạ Hàn đột nhiên cảm thấy vết máu kia có chút không ổn, không ổn cái gì? Tròng mắt đen chợt lóe, đúng. phương thức vết máu thấm vào không đúng, vừa nhìn bên tai Ngạo Tình, không ngoài dự đoán, nàng, cư nhiên đeo mặt nạ da người, hơn nữa còn là mặt nạ da người theo phương thức dịch dung mà người có tài nghệ cực cao mới làm được. Ngay cả hắn cũng lừa gạt, tính cảnh giác của Phong Dạ Hàn ngay lập tức tăng lên đến mức cao nhất.
Đang muốn đưa tay vạch rõ ngọn ngành, Ngạo Tình đột nhiên mở to đôi mắt trong veo, tay đành dừng lại.
"Ta thật sự là Bách Lý Ngạo Thật, chỉ là ta có nỗi khổ tâm trong lòng, không thể để hình dáng của mình." Ngay từ lúc Xuất Nguyệt giúp nàng bắt mạch thì Ngạo Tình đã tỉnh lại quá.
Tròng mắt Phong Dạ Hàn sâu thẳm, lạnh nhạt nói;"Nói như vậy, từ trước đến nay ngươi vẫn mang mặt nạ."
Ngạo Tình áy náy gật đầu một cái.
Ha ha. Thì ra là buồn cười như vậy. Phong Dạ Hàn chợt rút tay ra, lạnh lùng liếc Ngạo Tình một cái, trong tròng mắt đen đã không còn tâm tình khác, chỉ có hàn băng lạnh lùng cùng xa cách.
Lòng của Ngạo Tình chợt đau nhói, bắt lấy tay lạnh lẽo của hắn, sợ hắn lạnh lùng.
Thật vất vả để cho mình lần nữa rung động, nàng rất muốn đi tranh thủ. Nhất là ở trên núi Yên Vụ trong chín ngày, trong đầu cứ mãi xuất hiện khuôn mặt lạnh lẽo của Phong Dạ Hàn, không nói ra được nhớ nhung.
Thích liền thích, nàng không bao giờ dấu diếm tâm tình của mình, hạnh phúc là dựa vào mình tranh thủ, không phải sao?
"Ta có khổ tâm bất đắc dĩ, tin tưởng ta, ta. . . . . ."
Phong Dạ Hàn không để ý tới Ngạo Tình nữa, vung tay áo, muốn ra cửa đi.
"Thật xin lỗi." Trong lòng Ngạo Tình buồn bã, rầu rĩ nói: "Ngươi quay đầu lại nhìn ta có được hay không?"
Phong Dạ Hàn dậm chân, lòng có chút run rẩy, chậm rãi quay người lại, bỗng vừa thấy, tròng mắt đen dần dần thay đổi.
Gương mặt mỹ mạo như vậy, phong Dạ Hàn không khỏi nghĩ tới một bài thơ: tay như búp măng, da trắng nõn nà, cổ cao ngó sen, răng như hạt bầu, trán cao mày ngài, khéo cười tươi đẹp làm sao, mắt xinh sáng ngời.
Nếu nói nữ tử trước mặt có dung mạo chim sa cá lặn, hoa nhường nguyệt thẹn cũng không quá đáng.
Ngạo Tình nhìn phong Dạ Hàn sững sờ nhìn nhìn mình, không liên quan thứ gì, chỉ là khϊếp sợ, trong lòng vẫn rất vui vẻ, ít nhất biết hắn không phải người trông mặt mà bắt hình dong.
"Tướng mạo của ta sẽ mang lại cho ta không ít phiền toái, không thể làm gì khác đành dùng loại phương thức này bảo vệ mình. Thật không phải cố ý lừa gạt ngươi." Ngạo Tình bĩu môi, bất đắc dĩ nói.
"Vậy. . . . . . Vậy ngươi nên sớm nói cho ta biết a." Lời vừa ra khỏi miệng, lại cảm thấy rất đáng đánh đòn. Bọn họ mới quen biết bao lâu, cũng không có thành thân, một nữ tử không thể nào ngu ngốc đến nỗi chạy đến trước mặt mình nói mình bởi vì dáng dấp quá đẹp cho nên mang theo mặt nạ da người.
Nhìn vẻ mặt cố làm như tức giận như đứa bé quật cường tức giận của Phong Dạ Hàn, phì một tiếng, Ngạo Tình cười ra tiếng.
Khóe miệng Phong Dạ Hàn giật giật, không tự chủ cũng cười.
Đinh đương một tiếng, âm thanh cái muỗng hung hăng đυ.ng phải chén, tiếp theo là một hồi tiếng rút khí. Phong Dạ Hàn có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nhìn Ngạo Tình nổi giận không giải thích được.
"Phong Dạ Hàn, ngươi cả ngày làm ra vẻ mặt băng lãnh, mặt than như vậy có mệt hay không?" Sáng sớm bị buộc rời giường, bồi khối băng lớn ăn đồ ăn sáng cũng được, cư nhiên bày gương mặt giá lạnh, mặc cho Ngạo Tình làm như thế nào, Phong Dạ Hàn đều không có phản ứng.
Hai vị ngoài cửa thiếu chút nữa thở không nổi, thì ra là vì vậy nổi giận.
Phong Dạ Hàn nhíu lông mày, cúi đầu, tiếp tục động tác trong tay.
Đôi mày thanh tú của Ngạo Tình dãn ra, tính tình nổi lên. Kéo ghế ngồi đến gần Phong Dạ Hàn, một phát bắt được gương mặt tuấn tú của Phong Dạ Hàn, xoay lại, đùa dai cười một tiếng, "cười một cái cho gia xem."
Hì hì, Lãm Nguyệt cùng Bích Nguyệt ngẩn ra, một hồi lâu hồi hồn, thật sự nhịn không được phì cười. Này, vương phi tương lai cũng quá thú vị, lại dám đùa giỡn chủ tử. Hai người lại kinh ngạc há hốc miệng, chủ tử luôn luôn tránh nữ nhân như tị xà hạt , cư nhiên. . . Cư nhiên để cho nàng đυ.ng vào mặt.
Người kia vẫn tám phương bất động như cũ, hàn ý trên người càng sâu.
"Ngươi xem một chút, người ta Lãm Nguyệt, Bích Nguyệt cười thật tuấn tú, dung mạo ngươi cũng rất mê người, tới cười một cái, nhất định quay đầu mỉm cười trăm người mê." Ngạo Tình lại cả gan nói.