- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Vương Phi Vạn Tuế
- Chương 20
Vương Phi Vạn Tuế
Chương 20
Giống như biết trước điều gì đó, tam hoàng tử nhanh chóng đứng dậy chuồn đi trước khi được điểm danh, lúc nhìn lại thì bàn của hắn đã chẳng có ai!
‘ Hừ, hôm nay con thoát được thì sau này cũng sẽ không thoát được!’ thái hậu thầm nghĩ.
Buổi tiệc lại tiếp tục, mọi người tản ra cùng nhau ngắm cảnh hoặc trò chuyện. Nàng vẫn chọn một góc khuất mà đứng, tránh né những ánh mắt vừa hâm mộ vừa oán hận về phía mình.
“ Liễu tiểu thư có hay không muốn cũng ta trò chuyện”
Thanh âm nhẹ nhàng thanh thoát bên tai làm Liễu Vân rời khỏi mớ suy nghĩ hỗn độn, quay sang nhìn nữ nhân xinh đẹp bên cạnh.
“ Trần tiểu thư!”
Nàng gật đầu chào hỏi.
“ Liễu tiểu thư có thật hay không muốn làm thê tử của Tần vương?”
Trần Mộc Liên hỏi, ánh mắt mang theo thái độ dò xét biểu cảm trên gương mặt nàng.
“ Trần tiểu thư đây là muốn xem tình cảm của ta với vương gia hay muốn chen vào quan hệ giữa chúng ta?”
Nàng không trả lời mà nheo mắt hỏi lại, nữ nhân này nhìn qua không có ý xấu, nhưng lại có cảm tình với tên mặt lạnh ( Tần Sở) đó thì phải!
“ Ta...ta không có ý gì khác, chỉ mong người nếu thực quan tâm vương gia xin hãy đối xử thật tâm với ngày ấy, nếu vương gia đã xin ban hôn với tiểu thư thì chắc chắn đã xem tiểu thư là người thân thiết bên mình, tiểu thư đừng làm ngài ấy tổn thương thêm lần nữa”
Thì ra là muốn dò xét biểu cảm của nàng xem có phải là quan tâm tên mặt lạnh kia hay là lợi dụng đấy à! Nữ nhân chung tình như nàng ta phải tu mấy kiếp tên đó mới có một người chung tình như vậy chứ?
“ Được”
Nàng cong môi, nụ cười thật tâm từ chính nàng dành cho tấm lòng của nàng ta.
Cuộc trò chuyện ngắn ngủi kết thúc, hai người cũng tách nhau ra, bỗng nhiên nghe thấy động tĩnh phía trong nên nàng lần theo âm thanh mà tiến vào.
“Ta chỉ cần cho thêm chút tác động, chặn đầu nguồn lại thì hạn lần này sẽ khắc nghiệt hơn, chúng ta sẽ nhân cơ hội này làm lung lay lòng tin dân chúng, như vậy phần thắng sẽ cao hơn!”
Một nam nhân lên tiếng.
“ Tùy ông, chỉ cần kế hoạch vẫn không thay đổi là được”
Một nam nhân khác cao hơn trả lời.
“ Được” sau đó hai người hoà vào bóng đêm biến mất.
Nếu cái kế hoạch mà hai tên kia nói liên quan đến người vô tội thì mình không thể nhắm mắt làm ngơ được! Nàng thầm nghĩ rồi xem như không thấy gì trở lại nơi tổ chức tiệc. Cần phải tìm người giúp nàng một số thứ...
“ Vương gia, A Tam hôm nay có đi cùng người không?”
Nàng trực tiếp vào vấn đề.
“ Liễu tiểu thư cần tìm người của ta là có việc gì?”
Tần Sở hỏi lại.
“ Ta và A Tam từng có giao kèo nên ta muốn nhờ hắn giúp chút chuyện”
“ A Tam bình thường không rời phủ”
“ Vậy ta tìm hắn sau, thời gian tới có lẽ sẽ khá bận đấy!”
Nàng cười nhẹ, nói một câu không đầu không đuôi rồi rời đi.
Tần Sở suy ngẫm lại lời nàng nói:
" thời gian tới... Thời gian tới sao? Không lẽ...’
Hắn nhếch môi, nàng là đang nhắc nhở hắn phải không?
“ Vân tỷ tỷ, nãy giờ tỷ ở đâu vậy! Ta tìm tỷ nãy giờ đó!”
Như Ý từ đâu chạy đến nắm tay nàng lắc lắc, khuôn miệng nhỏ nhoẻn cười.
“ tỷ chỉ đi quanh đây thôi, hôm nay muội cũng tham gia sao?” nàng cũng cười lại.
“ à... Muội... muội là bát công chúa, tỷ... vẫn sẽ xem muội là muội muội như trước đây chứ?”
Tần Như Ý chợt khựng lại, đầu hơi cúi xuống, che đi tia u buồn trong mắt. Vì nàng là tiểu công chúa nhỏ tuổi nhất, được phụ hoàng và các hoàng huynh cưng chiều nên không ai dám đắc tội nàng, cũng không ai làm bạn, những nữ nhân muốn nói chuyện với nàng cũng chỉ muốn lợi dụng sự sủng ái của các hoàng huynh dành cho nàng mà tiếp cận họ, không thì muốn dùng uy danh của nàng lên mặt với người khác. Nàng sợ Liễu Vân sau khi biết thân phận của mình cũng sẽ như họ, xa lánh nàng, hoặc cũng giữ lễ nghĩa quân_ thần khi đứng cùng với nàng.
Nàng nhíu mày, cốc đầu Tần Như Ý:
“ Được xưng tỷ muội với bát công chúa là vinh hạnh của tiểu nữ”
Dù lời nói có vẻ cung kính theo lễ quân_ thần nhưng nét cười trên mặt nàng làm Như Ý cảm thấy được an tâm phần nào, ít ra nàng không giống những nữ nhân kia đi!
Thực ra từ khi thấy Như Ý vào cung nàng đã đoán được chín phần Tần Như Ý là công chúa, nhưng lại không nghĩ cô bé này lại sợ người khác biết thân phận của mình như thế...
“ Vậy tỷ định khi nào sẽ dẫn ta đến trang viên đây?”
“ Vài ngày nữa ta sẽ đến đó, khi nào xuất phát ta sẽ thông báo cho muội”
“ Ừm”
Hai người ngồi trò chuyện vui vẻ đến khi tàn tiệc...
/Hai ngày sau/
Trong hai ngày này nàng đã tìm hiểu về địa hình và thủy lợi cũng như các con sông lớn đổ ra biển... Khá phức tạp nhưng cũng không quá khó. Vậy là nàng ghi lại toàn bộ những gì cần và có thể cần vào một quyển sách mỏng sau đó đi tìm A Tam:
“ Phiền huynh thu thập giúp ta những thứ trong đây, chuyển đến Từ Tâm sẽ có người đem vào”
“ Cũng không phải thứ gì quý hiếm nên cũng rất dễ tìm, tốt nhất là 7 ngày nữa chuyển hết đến đi”
“ Được” _ A Tam.
“ Ngươi để ý hành tung của Trần quốc sư sẽ có phát hiện mới đấy” nàng nhắc nhở thêm.
“ hả... À được”
‘ những thứ này... có liên quan đến nhau sao?’
A Tam thầm nghĩ nhưng cũng không thắc mắc nhiều, dù sao năng lực của nàng hắn cũng đã thấy rồi.
“ Tiểu Lan, muội giúp ta tìm người làm một cái giá lớn gồm nhiều kệ và vài lọ sắt, cứ y theo bản này mà tạo hình”
Nàng đưa cho tiểu Lan một sấp giấy, dặn dò:
“ Vâng”
Nàng hẹn Như Ý ở Từ Tâm, sau đó hai người cùng đi dạo một vòng chợ mùa rất nhiều thứ, nào là đồ ăn vặt, nào là đồ chơi, cả sách và truyện, một ít thịt nữa rồi mang đến trang viên.
Từ xa đã nghe thấy âm thanh huyên náo phát ra từ trang viên, tiếng cười đùa rộn rã cả một khoảng không.
“ A! Vân tỷ tỷ đến”
Một tiểu hài tử nhìn thấy mấy người từ xa, nhưng không có đem theo xe đẩy thì không phải người của Từ Tâm, vậy chỉ có thể là nàng thôi!
“ Sáng nay các đệ đệ, muội muội không có học sao”
Nàng đến gần bế một tiểu hài tử lên.
“ Sáng nay gia sư có việc nên bọn đệ/ muội được nghỉ”
Bọn trẻ đứng xung quanh nàng đồng thanh đáp.
“ Huhuhu các đệ không nhớ ta sao? Ta cũng đến thăm các đệ mà!”
Như Ý ăn bơ nãy giờ vờ đau lòng đưa tay ôm lấy ngực mình.
“ Không có nha! chúng ta cũng rất nhớ tiểu tỷ tỷ”
( vì Như Ý gọi Liễu Vân là tỷ tỷ nên bọn trẻ gọi nàng là tiểu tỷ tỷ)
Bọn trẻ quay qua Như Ý cười lấy lòng.
“ Vậy còn được, ta có mua rất nhiều kẹo cho mọi người đây”
Như Ý nói rồi quay lại phía sau lấy kẹo hồ lô, kẹo đường,... Chia cho bọn trẻ.
“ Oa!!! Đa tạ tiểu tỷ tỷ”
Ngồi chơi đến trưa thì nàng xuống bếp làm thức ăn và một ít đồ ăn vặt như khoai tây chiên, bánh nướng cho bọn trẻ. Còn Như Ý từ lần trước nếm thử tay nghề của nàng thì không muốn ăn thức ăn trong cung nữa, mỗi lần ăn cứ có cảm giác mùi vị không đậm đà, cũng không thơm như món mà nàng nấu.
Mọi người ăn uống vui vẻ, sau đó bọn trẻ ngủ trưa, vì không có ai chơi cùng nên Như Ý theo nàng ra vườn luôn. Lần trước chỉ vào viện chính để thăm bọn trẻ nên không có cơ hội tham quan xung quanh, giờ nàng vừa đi vừa tấm tắc khen lấy khen để, nơi đây vừa thanh tĩnh vừa mát mẻ, xung quanh trồng nhiều hoa sặc sỡ, cả chỗ trồng rau nuôi cá, nuôi gia súc,gia cầm rồi cả nơi trồng dược liệu luôn!
Vào đến khu vực trồng dược liệu Như Ý thực sự được mở mang tầm mắt, không chỉ về công dụng của những thứ nàng hay xem là “ hoa cỏ” mà mình thấy trong cùng có tác dụng chữa bệnh mà còn những loại cây nàng chưa từng thấy bao giờ!
Liễu Vân vào đây chỉ để xem tiến độ phát triển của khoai và nho rừng, nàng còn chất một số rơm để trồng nấm, chúng phát triển khả quan hơn nàng nghĩ.
“ Khoai này cách 2 tháng sẽ thu hoạch một lần, số rơm bên kia mỗi ngày tưới nước hai lần, khoảng 1 tháng nữa là thứ hoạch được; số rơm sau thu hoạch đem trộn với đất rau sẽ nhanh lớn hơn, còn về mấy gốc nho bá cứ chăm như thường là được, khi nho chín rộ thì cứ cho người báo với cháu, cháu sẽ sang đây làm thêm vài món mới cho mọi người thử”
“ Vâng tiểu thư” bác nông phu trả lời.
Ban đầu nàng cũng bảo mọi người gọi nàng là tiểu Vân hay Vân nhi là được nhưng họ không chịu nên nàng cũng không truy cứu nữa.
“ Tỷ tỷ, đây là cây gì vậy?”
Như Ý chỉ vào một khóm cây lùn lùn, lá to, xung quanh có nhiều tua quấn.
“ Đó là dây bí ngô” nàng trả lời.
“ Vậy đây là cây gì vậy, toàn gai nhọn nhưng mùi hương khá thơm”
“ Là một loại rau giúp món ăn thơm hơn”
Như Ý hỏi rất nhiều, nàng cũng kiên nhẫn trả lời từng câu một. Với thái độ ham học hỏi của Như Ý nàng không thể phụ lòng được!
Ở đến xế chiều thì Như Ý phải về hoàng cung nên không thể ở lại thêm nữa, nàng còn lấy thêm một ít bánh mức về hoàng cung còn bảo rằng:
" Ta phải lấy về một ít nếu không sẽ ăn không ngon ngủ không yên vì nhung nhớ hương vị món ăn mà tỷ làm nha!’
- 🏠 Home
- Ngôn Tình
- Cổ Đại
- Vương Phi Vạn Tuế
- Chương 20