Ngày hôm sau, ta tỉnh lại trong nhà tù, cũng vừa mới biết được nhi tử của An quốc công đã c.h.ế.t.
Hiện trường chỉ có hai người là ta và Tĩnh Vương.
Bởi vì sự tình liên quan đến hậu duệ quý tộc và hoàng thân quốc thích, lại là án lớn, vậy nên được giao cho Đại Lý Tự phụ trách, do đích thân Đại Lý Tự Khanh thẩm vấn.
Ta sống bao nhiêu năm, đây là lần đầu tiên nhận được ‘vinh dự’ như vậy.
“Không liên quan đến ta!” — Lúc đó, ta trừng mắt giận dữ, đem chuyện này từ đầu đến đuôi kể ra. Bắt đầu từ Tĩnh Vương trắc phi liên tiếp đến Vân Vương phủ ăn vạ cho đến chuyện Giản Văn Đường làm n.h.ụ.c ta, lại đến chuyện hắn đánh hôn mê Tĩnh Vương, vu oan giá hoạ.
Nào ngờ vừa nghe xong, Đại Lý Tự Khanh đã giận dữ mắng to: ““Không biết liêm sỉ!”
Không biết liêm sỉ? Ta không biết liêm sỉ? Quả thực trò cười lớn nhất thiên hạ!
Sau này ta mới biết được, bọn họ vu h.ã.m ta gian díu với Tĩnh Vương, tiểu công gia của An quốc công phủ – cũng chính là biểu đệ của Tĩnh Vương – ngày đó đến thăm, vô tình phát hiện ra việc này, cuối cùng bị ta g.i.ế.t người diệt khẩu. Đúng lúc này, ánh sáng của chính nghĩa soi chiếu biệt viện — Tĩnh Vương trắc phi tụ tập một nhóm nữ quyến tỷ muội đến chơi, phát hiện cửa bị khoá từ bên trong, sau khi hoài nghi bèn dùng công cụ không rõ nào đó phá cửa vào, cuối cùng bắt quả tang chúng ta, vì vậy báo á.n.
✿ Biểu đệ (表弟): Em họ bên nhà ngoại.
Óc heo sao? Trùng hợp đến như vậy, rõ ràng chính là cái bẫy.
Ta c.h.ử.i thầm như thế, bên ngoài lại không còn lời nào để nói, nghẹn họng nhìn trân trối.
Nhưng lại cạn lời cũng không thắng được cái gọi là “mọi người tận mắt nhìn thấy” của Đại Lý Tự Khanh. Lúc đó, hắn lớn tiếng nói một câu:
“Còn không đúng sự thật khai báo chuyện ngươi g.i.ế.t h.ạ.i tiểu công gia!”
“Sự thật cái gì? Ta không có g.i.ế.t người!”
Ta nỗ lực tranh cãi vì bản thân, tức giận đến sùi bọt mép.
Từ từ… Không đúng… Đao… Không ở trong tay Tĩnh Vương?!
Đã nói là bắt được cả người lẫn tang vật, tai nghe mắt thấy làm bằng chứng, cuối cùng còn không phải đem chậu p.h.â.n ụp lên đầu ta hay sao? Nhưng Tĩnh Vương rốt cuộc cũng xuất hiện kịp thời, cũng coi như là… đã cứu ta, ta cũng không dám nói gì.
Vì thế, ta chỉ có thể cất cao giọng: “Giản Văn Đường đâu? Ta muốn đối chất với hắn!”
Đại Lý Tự Khanh giận dữ: “Hồ ngôn loạn ngữ! Vu hãm người khác!”
“Vu hãm???” — Ta tức cười — “Hứa đại nhân không cho ta chút cơ hội trần thuật nào về tình huống ngay lúc đó đã thẳng thừng kết luận ta vu hãm?”
Đại Lý Tự Khanh vỗ bàn, chỉa tay về phía ta, giận dữ la to: “Ngươi lại cưỡng từ đoạt lý!”
✿ Cưỡng từ đoạt lý: Cãi chày cãi cối, không chịu nói lý lẽ.
“Ta cưỡng từ đoạt lý? Việc này có rất nhiều lỗ hổng, Hứa đại nhân chẳng lẽ không nhìn ra tới sao?!”
Ta bị tên cẩu quan hồ đồ này làm cho tức giận đến run người. Tĩnh Vương đứng ở một bên, thần sắc bình tĩnh. Hắn nhẹ nhàng liếc mắt nhìn ta, chỉ nói:
“Đừng la.”
Lại quay sang nói với Đại Lý Tự Khanh:
“Hứa đại nhân, cho dù ngài không tin tưởng nàng thì cũng nên tin tưởng ta.”
……… Được rồi, ta cảm ơn ngài.
Ngay sau đó, Tĩnh Vương lại nói:
“Ta biết chúng ta có rất nhiều điểm đáng ngờ, nhưng cho dù những hiềm nghi này có như thế nào đi chăng nữa vẫn nên tra xét kỹ càng một chút.”
Đại Lý Tự Khanh lắc đầu thở dài: “Tĩnh Vương, bản quan tất nhiên là tin ngài. Chỉ là… Chuyện này phát sinh ở biệt viện của ngài, ngài lại ở ngay hiện trường vụ á.n, rất nhiều người đều nhìn thấy. Tĩnh Vương ngài ít nhất cũng phải nói ra một lý do chính đáng, bản quan mới có thể suy xét cho qua. An quốc công là thân cữu cữu của ngài, trong bản tường trình của hắn nói rõ, ngài và tiểu công gia tình cảm thân thiết, sẽ không g.i.ế.t người. Nhưng việc này liên luỵ đến rất nhiều người, ngài muốn ta phải làm thế nào cho phải? Cho nên ngài vẫn nên nói đúng sự thật, độc phụ này cầm 🔪 hành hung như thế nào đi! Nói, mới có thể chứng minh trong sạch, quốc công gia cũng có thể an tâm!”
Những lời này mặt ngoài là vậy, thật ra chỉ đang ám chỉ Tĩnh Vương nhanh chóng tìm lý do để trở thành người ngoài cuộc, lấy đầu của ta tế bái công tử nhà An quốc công gia.
Ha hả, tâm địa xấu xa thật sự.
Từ từ… Không đúng… Đại Lý Tự Khanh nói… Phát sinh ở biệt viện của Tĩnh Vương? Không phải biệt viện của An quốc công??!
Chẳng trách sao Tĩnh Vương lại ở đó, thì ra là trắc phi của hắn đã tính toán tốt thời gian!
Haizz… Thật là độc nhất phụ nhân tâm!
✿ Độc nhất phụ nhân tâm: Độc ác nhất là lòng dạ đàn bà.
A, không đúng, độc nhất trắc phi tâm mới đúng!
Cũng không đúng… Độc nhất thứ nữ tâm!
À mà thôi………
Đằng trước, Tĩnh Vương vẫn đứng yên không nhúc nhích, lâu đến mức ta tưởng hắn đã đi về cõi hư vô. Bỗng dưng hắn ngẩng đầu, nói ra một câu nghe như trời giáng sấm chớp:
“Việc này là ta và Thẩm Mạnh Trâm cùng làm, vậy nên hẳn là hai chúng ta cùng nhau gánh vác.”
Cái gì??? Tròng mắt của ta suýt chút nữa rớt ra. Tĩnh Vương điên rồi sao?? Ai là đồng loã với hắn? Hắn muốn c.h.ế.t nhưng ta không muốn!
“Không… Không phải… Không phải…”
Lúc đó, ta ngây ngốc không nói nên lời, miệng lắp bắp ậm ừ, đôi mắt chớp chớp.
Tĩnh Vương nhanh chóng tiếp nhận câu chuyện: “Không phải một mình nàng làm, là hai chúng ta. Thiên chân vạn xác.”
✿ Thiên chân vạn xác (千真万确): Chắc chắn đúng sự thật, bảo đảm trăm phần trăm.
Trong nháy mắt, ta cảm giác như sinh mệnh của ta đến đây là kết thúc. Hai mắt mơ hồ, suýt ngất mấy lần.
Nhưng tên cẩu quan tao lão nhân kia giống như không nghe thấy lời nói của Tĩnh Vương, khăng khăng một mực vung tay:
“Độc phụ to gan, mưu hại tiểu công gia, vu hãm người khác không thành công, bây giờ còn muốn mê hoặc Tĩnh Vương! Độc phụ Thẩm thị, có nhận tội hay không?!”
Khi đó, ta thật sự là nộ khí xung thiên. Ta mặc kệ thân thể yếu ớt đến lả đi, giận dữ hét:
✿ Nộ khí xung thiên: Lửa giận bốc lên tận trời.
“Mở miệng ra là độc phụ, ta thấy miệng của ngươi mới là độc nhất! So độc phụ càng độc hơn!”
Miệng lưỡi của ta quá nhanh nhảu, khiến Đại Lý Tự Khanh tức giận đến mức chòm râu run rẩy, giận dữ đập bàn hô lớn:
“Gia hình!”
✿ Hình ở đây là hình phạt, câu này có nghĩa là bắt đầu hình phạt.
Nhìn công cụ hành hình, ta nắm chặt tay, giận dữ nói: “Ta chính là Vân Vương trắc phi! Hiện giờ Vân Vương tắm máu ở Kinh Châu, các ngươi thế nhưng dám tra tấn ta! Các ngươi ăn gan hùm mật gấu sao! Ai dám đυ.ng đến ta!!!”
Không ai trả lời ta, đáp lại chỉ có tiếng cười lạnh của Đại Lý Tự Khanh: “Ngay cả Vân Vương đích thân đến đây cũng không thể tha cho một trắc phi thấp hèn lại kiêu ngạo như ngươi! Người tới, gia hình!”
Công cụ hành hình vừa chạm vào, ta đã trợn trắng mắt.
Tay đứt ruột xót, đau đớn như bị rút gân, xuyên qua lục phủ ngũ tạng, đâm thẳng vào xương cốt.
Không nghĩ tới, chỉ trong vòng ngắn ngủi hai ngày mà ta lại muốn ngất xỉu hai lần.
Trước khi té xỉu, ta nhìn thoáng qua Tĩnh Vương lần cuối, yếu ớt nói thầm:
“Ta cảm ơn ngài……”
———
Ta tỉnh lại trong đại lao, lại không nhìn thấy Tĩnh Vương đâu. Nghe nói Tĩnh Vương có bệnh trong người, hiện giờ đang bị giam lỏng trong phủ.
Ta lắc lắc đầu.
Cố Dung từng nói, chuyện không thú vị nhất trên đời chính là cá lớn nuốt cá bé, tôn ti có khác.
Nhưng cho dù không thú vị, đây vẫn là quy tắc của thế giới này, sẽ không vì sự yêu ghét của bất kỳ ai mà thay đổi.
Thật là đau đầu.
Ta cẩn thận ngẫm lại chuyện xảy ra ngày hôm đó, thì ra ta đã sớm chui vào bẫy rập của Tĩnh Vương trắc phi. Ngày đó bọn họ nhất định đã sớm tính toán tốt, chờ đôi ta tỉnh lại thì bắt gian ngay tại hiện trường. Chỉ là bọn họ tính sót chuyện ta tham ăn, uống quá nhiều rượu bị bỏ thuốc, thành ra cuối cùng chỉ có Tĩnh Vương tỉnh lại.
Tĩnh Vương trắc phi hại ta và Vân Vương phủ còn có thể hiểu được, nhưng vì sao nàng phải hại phu quân của chính mình?
Tự s.á.t…
Đúng vậy! Nàng ta trước đó không phải đã từng cầu xin Tĩnh Vương sao?!
Ta bỗng dưng nhớ tới câu nói của Giản Văn Đường: “Ngươi cho rằng tỷ phu của ta là ai? Nếu thật sự muốn cứu ta, làm sao đến phiên tiểu nương t.ử nhà ngươi?”
Đoan Vương?! Ta phảng phất hiểu rõ mọi chuyện!
Thì ra là Đoan Vương đang giở trò!!!
Không thể không công nhận, đây là một màn tính kế cực kỳ tốt, một mũi tên trúng hai đích. Bọn họ nghĩ An quốc công tang t.ử, sẽ không tiếp tục nâng đỡ Tĩnh Vương, lại xem nhẹ sự tín nhiệm của An quốc công dành cho Tĩnh Vương – hoặc nói chính xác hơn là sự bình tĩnh và máu lạnh của An quốc công. Mặc dù nhi tử đã c.h.ế.t, mặc dù chuyện này có thể là do Tĩnh Vương làm, hắn vẫn lựa chọn bảo vệ cháu ngoại trai, vì thế liên hệ Đại Lý Tự, tính đem nồi ụp lên đầu ta.
Quả thật là xấu xa. Nhưng ta có thể lý giải quyết định của An quốc công. Đã c.h.ế.t một người con vợ cả có thể kế thừa gia nghiệp, nếu lại mất đi một người cháu ngoại trai có khả năng thành thái tử, tương lai của An quốc công phủ sợ là cũng không đến đâu.
Đến nỗi tên Đại Lý Tự Khanh kia… Có lẽ Đoan Vương và An quốc công đều tìm hắn, mà hắn lại không muốn đắc tội bất kỳ bên nào, cuối cùng thuận theo tự nhiên mà thoả thuận để ta đội cái nồi to, Tĩnh Vương đội nồi nhỏ.
✿ Đội nồi là cách nói bên Trung Quốc dùng để chỉ việc bị oan ức.
Nhưng Tĩnh Vương… Tuy hắn không tránh được ô danh thông d.â.m cùng em dâu, nhưng ít nhất cũng không phải chịu t.ộ.i lớn g.i.ế.t người. Vì sao hắn nhất định phải hồ ngôn loạn ngữ, tự c.h.ặ.t đ.ứ.t đường lui của bản thân??!
Haizz!
Tranh quyền đoạt vị, ngươi lừa ta gạt, ngươi c.h.ế.t ta sống.
Thật sự làm cho người ta đau đầu.
Ta khụ khụ ho khan. Vừa ho, cả người liền đau nhức theo. Đặc biệt là đôi tay sưng đỏ, ngay cả nhúc nhích một chút ta cũng không dám.
Ta cảm thấy ta bị trúng gió, nước mũi chảy liên tục. Nhưng ta tự nhủ, Thẩm Mạnh Trâm, không thể chảy nước mũi! Tay của ngươi không thể động đậy, cũng không có ai lau nước mũi cho ngươi, hai hàng nước mũi chảy trên mặt thật sự quá g.h.ê t.ở.m!
Ta liên tục hít mũi, hít liên tục không ngừng, khiến cho vị đại ca trông coi nhà t.ù phiền lòng vô cùng. Cho nên khi Đại Lý Tự Khanh gọi ta đi thẩm vấn, trên mặt hắn không giấu được sự mừng rỡ.
Khi đó, ta bước đi lảo đảo, bị đẩy đến trước công đường thẩm vấn.
Hôm nay có không ít người đến xem. An quốc công ngồi ở đằng kia, mặt đầy h.ậ.n t.h.ù, giống như h.ậ.n không thể lột da ta.
Lại nhìn xung quanh, nhị ca của ta thế nhưng cũng đứng đây.
“Nhị ca…” — Ta mở miệng kêu, nước mắt lã chã rơi.
Nhị ca nhìn thấy dáng vẻ này của ta, vô cùng khϊếp sợ, tức giận chất vấn: “Đại Lý Tự các ngươi vô pháp vô thiên như vậy sao? Muội muội của ta chính là trắc phi của Vân Vương, làm sao đến phiên các ngươi dùng hình phạt tra tấn?!”
Đại Lý Tự Khanh dường như không nghe thấy.
Ta đã sớm lường trước được việc này. Nhị ca ở trong kinh thành không có địa vị gì, có nói cũng bị xem như đánh rắm mà thôi.
Haizz…
Ta thở dài: “Nhị ca, sao huynh lại tới đây?”
Còn không đợi nhị ca ta trả lời, Đại Lý Tự Khanh đã dò hỏi chuyện trước đây ta nhờ hắn đi tìm tiểu công gia.
Nhị ca đáp đúng sự thật.
Hệt như phán đoán của ta, hắn chưa hề truyền tin cho ta nói về chuyện gặp mặt ở biệt viện vùng ngoại ô, càng chưa cho địa chỉ gì. Quả nhiên, đều là bẫy.
Khi đó, Tĩnh Vương trắc phi đứng ra làm chứng, nói đến ra dáng ra hình: “Ta đúng là từng vì chuyện của huynh trưởng mà đi cầu xin nàng. Nhưng đây vốn là hiểu lầm, không lâu sau đó huynh trưởng của ta cũng đã bình an trở về. Việc này ta đã sớm báo cho nàng, nếu không tin, đại nhân có thể đi hỏi hạ nhân ở Vân Vương phủ.”
Chỉ chốc lát sau, A Giáp xuất hiện, mở miệng chứng thực những lời nói của Tĩnh Vương trắc phi.
Nói qua nói lại, cuối cùng ta và nhị ca ta đều bị kết luận là nói dối. Tóm lại, hoặc là ta nói dối hoặc là nhị ca nói dối, hoặc là chúng ta cùng nhau nói dối.
Dây dưa mấy hiệp, Đại Lý Tự Khanh sắc mặt âm trầm, giận dữ hỏi: “Chuyện tới bây giờ còn không nhận tội sao?”
Ta khóc không ra nước mắt, không kịp nghĩ ngợi nhiều mà hô to: “Ta muốn gặp thánh thượng!”
Đại Lý Tự Khanh tức giận cực kỳ: “Ngươi cho rằng ngươi là ai?! Người tới! Gia hình!!”
Công cụ hành hình kia lại tới nữa…
Nhị ca của ta thấy vậy, cũng không còn xúc động lên tiếng chống đối, chỉ run rẩy nói: “Hứa đại nhân! Thỉnh tam tư!”
✿ Tam tư (三思): Suy nghĩ kỹ rồi mới làm.
Tĩnh Vương nhìn thoáng qua hình cụ, nhăn nhăn mày: “Hứa đại nhân, làm như vậy chỉ sợ không ổn. Ngươi dùng hình phạt này với nàng, chẳng lẽ cũng muốn dùng hình phạt này với ta sao?”
Hứa đại nhân vươn cánh tay béo múp míp, tỏ vẻ không muốn nghe. Hắn nói: “Tĩnh Vương không cần nói nữa. Không nói đến tội g.i.ế.t người của Thẩm thị, nhưng trong mắt nàng ta không có vương pháp, nhiễu loạn công đường. Hôm nay ở đây, cho dù ai đến cầu tình cũng không có tác dụng!”
Lòng ta trầm xuống, nghĩ bụng: Vết thương cũ ở ngón tay còn chưa lành, nay sắp có thêm vết thương mới, thật là một chữ thảm.
Bên này đang muốn gia hình, lại chợt nghe tiếng bước chân nặng nề, rõ ràng là người tập võ.
Mọi người kinh ngạc.
“Cố tam tướng quân… Sao ngươi lại tới đây?”
Ta quay ngoắt đầu lại: “Cố tam ca!!!”
Thân nhân nha!!! Đây còn không phải là tam ca của Cố Dung – Cố Việt sao!!!
Cố tam ca vỗ vỗ vai ta, ngẩng đầu nói:
“Người nào cũng không có tác dụng, vậy thứ này có tác dụng hay không?”
Vừa nói xong, Cố tam ca vung tay lên, gã sai vặt bên ngoài nâng vào một vật, thoạt nhìn không nhỏ.
Cố tam ca nói:
“Đây là đan thư thiết khoán mà tiên hoàng ban tặng. Không biết Hứa đại nhân có cảm thấy đủ phân lượng hay không?”
Thấy đan thư thiết khoán, giống như tiên hoàng đích thân tới. Toàn bộ công đường lập tức quỳ rạp xuống.
Hiển nhiên, cũng bao gồm ta.
Tiếp theo, Cố tam ca lại vẫy tay. Thêm một gã sai vặt đi vào từ ngoài cửa, trong tay cầm một cây gậy gỗ, to bằng cánh tay một nữ tử.
Cố tam ca nhận lấy cây gậy kia, hai tay dùng sức. Răng rắc, gậy gỗ gãy thành hai nửa. Cố tam ca lại duỗi tay, hai nửa thanh gậy gỗ rơi xuống đất tạo thành tiếng vang rất lớn.
Mọi người run rẩy nhìn gậy gỗ, lại nhìn về phía Cố tam ca.
Khi đó, Cố Việt vẻ mặt nghiêm túc, lạnh lùng nhìn tất cả mọi người trên công đường, gằn từng chữ:
“Việc này ta sẽ báo cho thánh thượng thẩm tra lại lần nữa. Trước đó, nếu còn có người nào trong Đại Lý Tự dám làm nhục em dâu của ta, kết cục sẽ giống như cây gậy kia.”
Lời này vừa nói ra, toàn bộ công đường im phăng phắc, hồi lâu không ai lên tiếng.
Không biết qua bao lâu, Đại Lý Tự Khanh mới chần chờ mở miệng:
“Cái này… Không phải… Vân Vương trắc phi Thẩm thị… sao?”
Lúc đó, một câu kia của Cố tam ca làm bốn phía kinh ngạc.
Ta trừng mắt nhìn chằm chằm Cố tam ca, não trống rỗng.
Ai… Là… Ai… Ai??? Em dâu?!
Đứa bé lanh lợi Cố Việt chỉ sửng sốt vài giây, sau đó hắng giọng, nói:
“Vân Vương tuy là muội phu của ta nhưng lại cùng ta thân như huynh đệ, trắc phi của hắn cũng xem như em dâu của ta! Ai dám đυ.ng đến nàng chính là đυ.ng đến Cố Đông Ninh ta! Toàn bộ Cảnh An Hầu phủ sẽ không bỏ qua!”
Nghe xong những lời này, ta thiếu chút nữa nhào lên ôm Cố tam ca gào khóc.
Không hổ là tam ca của Cố Dung! Không hổ là người của Cảnh An Hầu phủ!
Dám nói ra những lời ngông cuồng như vậy, ta thích!
Sau khi Cố tam ca doạ n.g.u tất cả mọi người, lại vỗ vỗ vai ta lần nữa, tiêu sái rời đi, để lại ánh mắt ghen ghét và oán h.ậ.n của mọi người.
Đừng nói, một màn hoạt động gân cốt này của Cố tam ca vẫn rất có tác dụng. Ngay ngày hôm đó, điều kiện chỗ ở của ta cũng thăng cấp.
Từ biệt chiếu rách, thêm một chiếc giường và chăn mới.
Nhờ có Cố tam ca, ta cuối cùng có được mấy giấc ngủ ngon.
Cũng nhờ có Cố tam ca, đại ca canh nhà t.ù cứ rảnh là lại cùng ta tâm sự. Tám một hồi cảm thấy vô cùng hợp ý, quyết định dọn luôn một băng ghế nhỏ đến trước cửa phòng giam của ta, vừa nói chuyện vừa cắn hạt dưa. Dần dần, ta cũng không khách sáo nữa, nhận lấy hạt dưa cùng đại ca canh nhà t.ù một bên cắn hạt dưa một bên tám chuyện. Chúng ta nói về bát quái trong kinh thành, thậm chí nói cả triết lý nhân sinh.
Quan trọng nhất là, thông qua đại ca canh nhà t.ù, ta đã biết được rất nhiều tin tức bên ngoài.
Có một ngày, đại ca canh nhà t.ù nói cho ta tin tức, Vân Vương ở Bà Nhược Thành đánh c.h.ế.t đại thống lĩnh của băng nhóm kia, đang tích cực truy kích và tiêu diệt tàn quân.
Lại một ngày trôi qua, đại ca canh nhà t.ù nói cho ta tin tức, Vân Vương đã mang binh quét sạch băng nhóm kia, trước mắt đang liên hợp quan phủ ở địa phương, tích cực tiến hành xây dựng lại sau chiến tranh.
Lại một ngày trôi qua, đại ca canh nhà t.ù không tới, nhưng Cố tam ca tới.
Lúc đó, Cố tam ca hấp tấp bước vào đại lao, đi thẳng về phía ta nói:
“Bên dưới cấp báo, Vân Vương nghe tin, đang hoả tốc chạy về từ Bà Nhược Thành. 3 ngày trước xuất phát, đêm qua đã đến Tuy An, dự tính hôm nay về đến kinh thành.”
Thật tốt quá! Trời cũng giúp ta!! Lý Chẩm đã trở lại!!!
Từ từ…
Ta nhìn chằm chằm Cố tam ca: “3 ngày trước xuất phát, đêm qua đã đến Tuy An? Lý Chẩm không ăn không ngủ, suốt đêm chạy về hay sao?”
“Chỉ sợ là…” — Cố tam ca dứt lời, cắn chặt răng: “Cấp báo cái gì, cũng không đủ để hắn khoe khoang…”
“Cái gì?” — Ta nhíu mày.
“Không có gì…” — Cố tam ca vẫy vẫy tay.
“Chỉ có Lý Chẩm sao? Cố Dung đâu?” — Ta hỏi.
Cố tam ca có chút do dự: “Thư viết… Nói là Vân Vương phi ở lại Bà Nhược Thành ổn định quân tâm và dân tâm.”
“À…” — Ta gật gù.
Nhưng Cố tam ca thoạt nhìn như đang suy tư chuyện gì. Chỉ thấy hắn vẫn luôn vuốt cằm, không biết qua bao lâu, bỗng nhiên đấm một phát vào cửa lao:
“Tiểu muội A Trâm, sao ta cứ cảm thấy Cố Dung đã xảy ra chuyện gì!”
Trong đại lao, Cố tam ca vô cùng sầu lo. Hắn cảm thấy nếu Cố Dung không xảy ra chuyện, nhất định sẽ trở về cứu ta trước Lý Chẩm.
Thật ra ta cũng không biết chuyện này có vấn đề gì, nhưng Cố tam ca lại khá sốt ruột, bầu không khí khẩn trương vô cùng. Cố tam ca nói hắn hiểu biết đệ đệ nhà mình, Cố Dung nhất định đã xảy ra chuyện.
Ta thở dài, an ủi Cố tam ca:
“Cố tam ca, huynh yên tâm. Nếu Cố Dung đã xảy ra chuyện, Lý Chẩm nhất định sẽ không để hắn một mình ở lại Bà Nhược Thành, về kinh thành tìm ta. Rốt cuộc chuyện này có Tĩnh Vương chịu trách nhiệm cùng ta, tình trạng trước mắt còn chưa nghiêm trọng đến mức muốn mất mạng.”
Cố tam ca cảm thấy ta nói rất có đạo lý, chậm rãi gật gật đầu.
Nhưng nghĩ nghĩ, Cố tam ca lại lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng:
“Nếu vậy, hắn khẳng định cũng bị chuyện bất đắc dĩ nào đó vướng chân, nếu không cũng không đến phiên Vân Vương xum xoe.”
“Hả?!” — Ta nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố tam ca.
Thật sự không biết trong đầu hắn suy nghĩ chuyện kỳ quái gì. Ta bỗng nhiên cảm thấy, so với lo lắng cho đệ đệ, Cố tam ca thoạt nhìn càng giống như muốn thuyết phục ta là Cố Dung đã xảy ra chuyện.
Haizz… Thật sự là thân huynh đệ sao?!
Bên này, Cố tam ca trầm tư suy nghĩ, không biết đang cân nhắc chuyện gì. Bên kia, đại ca canh nhà t.ù dẫn theo vài vị công công bước vào. Vị công công đi đầu là người truyền thánh chỉ, muốn ta ngay lập tức vào cung diện thánh.
✿ Diện thánh: Vào cung gặp mặt hoàng đế.
Cửa nhà tù bị mở ra. Khi đó, ta đưa mắt ra hiệu cho Cố tam ca, Cố tam ca liền quay sang nói với vị công công kia: “Làm phiền công công, ta còn có nói mấy câu muốn nói với Thẩm muội tử. Chỉ nói mấy câu, sẽ rất nhanh.”
Vị công công kia biết Cố tam ca, vì thế đồng ý, chỉ nói bọn họ sẽ chờ ở bên ngoài, kêu chúng ta có gì thì nhanh chóng nói cho xong, thánh thượng còn đang chờ.
Công công đi rồi, ta nói với Cố tam ca:
“Tính thời gian, Lý Chẩm không bao lâu sẽ trở về kinh thành, khi đó có lẽ ta còn đang ở trên đại điện. Làm phiền Cố tam ca ở Tiêu Thiên Môn chờ Lý Chẩm, dặn dò hắn nhất định không được hành động thiếu suy nghĩ, về vương phủ chỉnh đốn lại trước, chờ thêm tin tức hãy tiến thêm một bước.”
“Nhưng ta cũng phải đi tiền điện tiếp thêm can đảm cho muội mà!” — Cố tam ca rất không vui.
Ta lắc đầu, nghiêm túc nói:
“Cố tam ca, ngọn nguồn của việc này huynh cũng không biết được, nếu đi cũng chỉ khiến thánh thượng bất mãn với huynh thêm. Trước đây huynh nhúng tay vào việc này đã khiến trong lòng tiểu muội bất an, nếu lại bởi vì chuyện này mà khiến thánh thượng và Cảnh An Hầu phủ sinh ra nghi kỵ hiểu lầm gì, tiểu muội có c.h.ế.t muôn lần cũng không hết tội lỗi! Cho nên nếu Cố tam ca muốn giúp, vậy thì làm theo lời của ta đi. Tiểu muội vô cùng cảm kích.”
Chuyện liên quan đến Cảnh An Hầu phủ, Cố tam ca cũng không kiên trì dây dưa nữa. Rơi vào đường cùng, hắn thở dài nặng nề:
“Được, ta sẽ đi Tiêu Thiên Môn chờ hắn.”
Dứt lời, Cố tam ca lại nói:
“Thật ra Vân Vương trước nay thận trọng kín đáo, trước khi làm chuyện gì cũng suy nghĩ cặn kẽ. Muội có thể yên tâm.”
Ta gật gật đầu.
Nếu là ngày thường, ta nhất định sẽ yên tâm về Lý Chẩm. Nhưng lần này đi vốn dĩ cần đến 6-7 ngày, hắn lại ngày đêm không nghỉ, giục ngựa chạy như bay, cuối cùng chỉ đi mất 3 ngày. Không ngủ không nghỉ, không thể chắc chắn đầu óc hắn có còn suy nghĩ rõ ràng cẩn thận được hay không.
Nói đến đây, một vị công công ở ngoài liền đi vào thúc giục.
Ta chắp tay: “Làm phiền Cố tam ca.”