Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 7

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đã nhiều ngày liên tiếp ta mơ thấy Cố Dung. Trong lòng bất an, ban ngày vắng vẻ, đến đêm lại lo lắng không yên.

Thật ra tin tức gần đây vẫn luôn lạc quan, tình hình chiến đấu ở Bà Nhược Thành đang rất tốt, Vân Vương… đúng hơn là Cố Dung, đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, thậm chí có chút… dũng mãnh quá mức.

Sở dĩ nói hắn dũng mãnh quá mức là bởi vì hiện giờ không chỉ riêng Kinh Châu mà toàn bộ kinh đô đều đang bàn tán, nói Vân Vương Lý Chẩm giống như chiến thần giáng thế, hoàn toàn siêu việt những người khác. Mình đồng da sắt, đao thương bất nhập, dũng mãnh vô địch, chỉ cần ở trên chiến trường gặp phải hắn sẽ không còn đường sống.

Người khác không biết, chẳng lẽ ta còn không biết? Tên tiểu t.ử Cố Dung này, da thịt non mịn, đừng nói là một đao c.h.é.m xuống, chỉ cần ta đánh nhẹ một cái cũng đã để lại vết bầm, mất rất lâu mới khỏi. Ở trên chiến trường đao kiếm không có mắt, đao thương bất nhập cái gì, chẳng qua là cắn răng gắng gượng mà thôi. Như vậy còn không phải quá mức sao?

Cho nên, tuy rằng chiến sự khả quan, ta vẫn vô cùng lo lắng cho Cố Dung. Ta sợ hắn quá mức hăng hái, xông lên dâng đầu cho người ta c.h.é.m. Ta lại sợ hắn bị thương, nửa c.h.ế.t nửa sống trở về. Ta sợ hắn còn chưa kịp nhìn thấy Lý Chẩm làm hoàng đế, quang minh chính đại khôi phục thân phận nam nhi đã trở thành t.à.n p.h.ế hoặc quy tiên.

Hôm nay, ngoại viện đưa qua thư nhà từ Kinh Châu gửi tới. Đây là phong thư đầu tiên kể từ khi hai người họ rời đi hơn 1 tháng nay.

“Ngô thê Trâm Trâm, thấy chữ như thấy người.

Chiến sự ở Kinh Châu bận quá, không có thời gian cùng nàng báo bình an. Chuyến đi này đã có 1 tháng hơn, thật là nhớ mong tha thiết, ngày nhớ đêm mong, khó mà ngủ ngon. Chờ dẹp xong c.ư.ớ.p, chiến thắng trở về, ta và nàng đoàn tụ, cùng nhau đi du ngoạn hồ Phương Đàn.

Thư của phu quân, Lý Cố Thanh.”

Ta nheo mắt nhìn phong thư trên tay, cẩn thận nhìn mãi mới thấy 3 chữ Lý Cố Thanh ở chỗ ký tên. Ha hả, thằng nhãi này hẳn là sợ bị người khác phát hiện.

Chỉ nhìn thoáng qua bức thư này, ta đã biết đây không phải do Lý Chẩm viết. Cái gì Trâm Trâm, cái gì nhớ mong, cái gì khó mà ngủ ngon. Ngoại trừ Cố Dung, ta không thể nghĩ ra còn có ai có thể sến đến chảy nước như vậy.

Cố Dung hẳn là muốn giấu tai mắt của người ngoài nên mới dùng danh nghĩa Lý Chẩm để viết thư. Nhưng hắn viết 3 chữ kia nhỏ như vậy, cuối cùng là muốn ta thấy hay không muốn ta thấy?

Nghĩ nghĩ, ta bỗng dưng bật cười.

Cố Dung còn có sức mồm mép như vậy, hẳn là không có việc gì. Tóm lại, ta có thể tạm thời yên tâm.

Nhưng cẩn thận suy nghĩ, lại cảm thấy có chỗ nào sai sai…

Cố Dung bỗng dưng nhắc đến hồ Phương Đàn làm gì? Hồ Phương Đàn không phải là chỗ ta cầu hôn Tĩnh Vương nhưng bị từ chối sao?! Chẳng lẽ hắn sợ ta đã quên cảnh tượng xấu hổ ngày hôm đó?

Dài dòng như vậy, cuối cùng tóm lại là hắn cố tình ‘gõ’ ta?!

———

Mấy ngày sau khi đi dự tiệc ở Đoan Vương phủ, ta nghe được một tin tức.

Tĩnh Vương trắc phi làm ầm ĩ muốn tự s.á.t, tuy nhiên lại thất bại.

“Không đúng, cô nương kia mặt mày rất phúc hậu, làm sao lại nghĩ quẩn như vậy?”

Khi đó, ta vừa cắn hạt dưa vừa hỏi thám tử của Cố Dung.

Thám tử nói, bởi vì nàng bị Tĩnh Vương quở trách, trong lúc nhất thời mới nghĩ quẩn.

“Từ khi nào Tĩnh Vương lại trở thành người thô bạo như vậy?” — Ta sửng sốt, sau đó ngẫm lại, đành thở dài — “Sợ là bị ai đó tính kế. Kể từ đây, thanh danh của Tĩnh Vương cũng xem như bị huỷ hoại một nửa.”

Là ai xuống tay đối phó Tĩnh Vương? Khẳng định không phải Cố Dung. Dù sao hắn đã hứa với ta sẽ không đυ.ng tới Tĩnh Vương.

Ta suy nghĩ về việc này mất vài ngày. Chợt có một ngày, ngoại viện đến thông báo, nói là Tĩnh Vương trắc phi đến thăm.

Vừa vào cửa, còn chưa nói được vài câu, Tĩnh Vương trắc phi đã bật khóc nức nở.

Ta ngớ người, nghe nàng vừa khóc vừa kể lể:

“Tỷ tỷ chắc cũng có nghe nói, muội muội… mới vừa đi một chuyến ở Quỷ Môn Quan.”

✿ Quỷ Môn Quan là cách gọi khác của âm phủ, ý ở đây là Tĩnh Vương trắc phi vừa suýt c.h.ế.t.

Ta “Ân” một tiếng, lại không biết nói gì thêm.

Ta không hỏi, nàng lại tiếp tục lải nhải:

“Tỷ tỷ cũng biết, ta là thứ nữ, ở trong nhà… địa vị hèn mọn. Ta tin rằng tỷ tỷ cũng là thứ nữ, có thể hiểu được cảm giác của ta.”

Ừm… Xin lỗi… Ta không nghĩ là ta hiểu. Dù sao năm ta 12 tuổi đã đánh bại hai vị con vợ cả ca ca, tuy là thứ nữ nhưng cũng từng ở Thẩm phủ xưng vương xưng bá nhiều năm.

Vì vậy, ta lại tiếp tục im lặng không nói gì.

Nàng cũng mặc kệ, tiếp tục mở miệng giảng đạo:

“Ta có một vị huynh trưởng một mẹ đẻ ra, tên là Giản Văn Đường. Mấy ngày trước, hắn đắc tội công tử của An quốc công phủ, bị áp giải vào t.ù. Hắn là một văn nhân, tuy xuất thân con vợ lẽ nhưng trước nay chưa từng chịu khổ như vậy. Nghe nói hiện giờ bị đánh đến thoi thóp, sợ là không sống được lâu.”

Nghe nàng nói nhiều như vậy, ta chỉ muốn hỏi một câu: “Cho nên… ngươi nói nhiều như vậy là vì…?”

Tĩnh Vương trắc phi nức nở: “Tỷ tỷ, An quốc công phủ giở trò, đem huynh trưởng của ta áp giải đi chỗ khác, không cho ai nhìn thấy. Rõ ràng bọn họ quyết tâm muốn làm huynh trưởng của ta c.h.ế.t ở chỗ đó.”

Giữa hậu bối xảy ra xích mích nhỏ mà An quốc công phải đích thân nhúng tay?

Ta một nửa cảm thấy không thể tưởng tượng, một nửa lại không hiểu ra sao.

“Nhưng… Sau đó thì sao?”

Ta không rõ nàng chạy đến Vân Vương phủ khóc sướt mướt nói những chuyện này cho một người không liên quan như ta để làm gì.

Nào ngờ ta vừa dứt lời, Tĩnh Vương trắc phi bỗng đứng phắt dậy, quỳ rạp xuống đất khóc lóc:

“Muội muội nghe nói nhị ca của tỷ tỷ và công tử An quốc công phủ thường xuyên qua lại, cầu xin ngài đi nói với nhị ca của ngài, giúp ta cầu tình đi.”

Ta nhíu mày.

Nhị ca của ta và vị tiểu công gia của An quốc công phủ đúng là có qua lại, nhưng cha ta chỉ là một vị quan nhỏ, nhị ca ta có thể phô trương cái gì? Ở trước mặt vị tiểu công gia kia cũng không thể nói được mấy câu.

✿ Tiểu công gia là cách gọi khác của công tử An quốc công phủ, giống như con trai của hầu gia thì gọi là tiểu hầu gia.

Ta duỗi tay muốn kéo nàng đứng lên, lại không thể lay động được.

Cũng may nội viện trong vương phủ của ta không có tỳ nữ linh tinh, nếu không, ai đó bắt gặp được cảnh tượng này còn tưởng ta đang khi dễ nàng.

Ta thở dài: “Ngươi cũng nói, ta là thứ nữ, sao có thể đi cầu xin ca ca xuất thân là con vợ cả? Nếu ngươi thực sự có lòng, cầu xin ta còn không bằng đi cầu xin Tĩnh Vương. Dù sao một câu của hắn có thể so với 10 câu của ta.”

Mẫu phi của Tĩnh Vương là muội muội ruột của An quốc công. Tuy nàng đã qua đời nhiều năm, nhưng Tĩnh Vương chắc chắn sẽ không cắt đứt liên lạc hoàn toàn với An quốc công phủ.

Nhìn sắc mặt của Tĩnh Vương trắc phi trở nên xám xịt, ta bỗng dưng hiểu ra.

“Ngươi và Tĩnh Vương… là bởi vì chuyện này nên mới cãi nhau?”

Tĩnh Vương trắc phi cúi thấp đầu: “Là ta không tốt, trong lúc nhất thời xúc động không kiềm chế được. Bây giờ ta đã làm hỏng thanh danh của Tĩnh Vương, hắn nhất định sẽ không thèm để ý đến ta.”

“Phu thê làm gì có mối t.h.ù cách đêm…” — Ta xấu hổ cười cười.

✿ Phu thê làm gì có mối t.h.ù cách đêm (夫妻哪有隔夜仇): Tục ngữ Trung Quốc, nguyên văn là: “夫妻吵架,床头吵架,床尾和。” (Tạm dịch: “Vợ chồng cãi nhau, đầu giường cãi nhau, cuối giường làm hoà.”) ⟹ Hiểu nôm na là vợ chồng cãi nhau xong kéo nhau lên giường bang bang bang rồi kiểu gì cũng làm lành, sẽ không giận nhau mãi.

Nhưng nàng không phải thê, mà là thϊếp. Mà t.h.ù này có liên quan đến việc tranh đoạt ngôi vị trữ quân, không chỉ cách đêm mà có thể là cả đời.

Nhưng cho dù Tĩnh Vương không đồng ý giúp nàng, còn có Đoan Vương mà? Tuy Đoan Vương phi và nàng không phải cùng một mẹ sinh ra, nhưng dù sao cũng là người một nhà.

Nhưng Tĩnh Vương trắc phi lại nói Đoan Vương phủ gần đây sóng gió không yên, đang lúc rối loạn, Đoan Vương phi sẽ không muốn đắc tội An quốc công.

Lúc đó, nàng vừa khóc thút thít vừa nói: “Thẩm tỷ tỷ lại khác. Hiện giờ Vân Vương có công, đang được thánh thượng sủng ái, không ai bì kịp. Nếu có thêm nhị ca của tỷ tỷ ở giữa nói thêm chút lời hay, tiểu công gia chắc chắn sẽ nể mặt vài phần.”

Tĩnh Vương trắc phi cầu xin ta mãi không ngừng.

Thật ra mà nói, chuyện này cũng không phải chuyện lớn. Nghe nói bọn họ vì một quyển sách cổ mà xảy ra tranh chấp. Giản Văn Đường không chịu nhường nhịn, tiểu công gia tính tình cũng không tốt, cuối cùng qua qua lại lại, kết quả không cần phải nói.

Tuy nói không phải chuyện lớn gì, nhưng ta cũng không muốn dây vào chuyện này, gây thêm rắc rối cho nhị ca của ta. Ta cũng không phải thiên hạ đệ nhất đại thiện nhân.

✿ Đại thiện nhân: Hiểu nôm na là người có tấm lòng Bồ Tát, muốn cứu nhân độ thế, gặp ai có chuyện gì cũng giúp.

Vì thế, ta cúi người ra sức kéo nàng đứng lên: “Xin lỗi, ta thật sự không giúp được ngươi.”

Ngày ấy, Tĩnh Vương trắc phi rơi vào đường cùng, đành khóc sướt mướt rời đi.

Nhưng ngày hôm sau, nàng lại tới nữa, lại khóc sướt mướt rời đi.

Ngày tiếp theo, nàng vẫn tới, vẫn khóc sướt mướt rời đi.

Liên tục mấy ngày, Tĩnh Vương trắc phi không biết xấu hổ mà lì lợm la liếʍ, nhưng ta biết xấu hổ nha!!!

Nàng mỗi ngày đều đến Vân Vương phủ khóc sướt mướt cầu xin, ta mở cửa cũng không được, đóng cửa càng không phải phép. Không mở cửa, người ngoài sẽ cảm thấy Vân Vương phủ kiêu ngạo phô trương. Mở cửa, nàng mặt dày mặt dạn, mỗi ngày đều đến, đều khóc sướt mướt rời đi.

Hôm nay, nàng lại đến ‘đòi nợ’.

Vừa vào cửa, đôi mắt đỏ lên, thân hình lảo đảo như muốn té ngã. Vẫn là dáng vẻ cũ, đem câu chuyện nói đi nói lại xong bắt đầu khóc lóc.

Chẳng qua hôm nay nàng thêm vào một tiết mục: Tìm c.h.ế.t.

Lúc đó, mặt nàng trắng bệch, nghiêng cổ nói: “Nếu hôm nay tỷ tỷ không đồng ý, ta liền đâm đầu c.h.ế.t ở chỗ này.”

Ta cho rằng nàng đang nói giỡn, nào ngờ, nàng trừng mắt lao thẳng về phía cây cột.

Ta sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng ngăn cản nàng: “Chuyện gì cũng từ từ!”

Nàng nhìn về phía ta, đôi mắt ngấn lệ, vẻ mặt chờ mong.

“Chuyện này…” — Ta do dự — “Nhưng ta thật sự không giúp được gì.”

Tĩnh Vương trắc phi vừa thấy ta hạ bậc thang, vội vàng nói: “Ta cũng không cần tỷ tỷ phải cam đoan. Tỷ tỷ chỉ cần đi nói với nhị ca, xin thấy mặt tiểu công gia, chuyện cầu tình để ta tự nói.”

Nàng nghẹn ngào nói tiếp: “Ta đến mấy lần, tiểu công gia và lão công gia đều không chịu gặp mặt. Ta thật sự không còn cách nào.”

✿ Lão công gia: Ý chỉ An quốc công.

Đôi mắt nàng nhìn chằm chằm ta, làm ta không nhịn được mà rùng mình. Nàng thật sự là… Mặt mũi không cần, mạng cũng không cần, cả ngày khóc lóc sướt mướt cầu xin, bây giờ lại muốn đâm đầu c.h.ế.t ở đây. Nếu thật sự để mặc nàng c.h.ế.t ở đây, Vân Vương phủ sẽ trở thành nơi nào? Ta sẽ trở thành người như thế nào? Những kế hoạch của Cố Dung đều sẽ tan thành mây khói!

Vì thế, sau khi lo nghĩ phải trái, ta cuối cùng cũng đồng ý lời thỉnh cầu của nàng. Cùng ngày, ta đi đến phủ đệ của nhị ca nói chuyện này.

Nhị ca kêu ta hồi phủ chờ tin tức.

Tin tức này chờ đến 3 ngày.

Hôm ấy, trong phủ nhị ca gửi tin đến nói đã hẹn gặp được công tử An quốc công phủ ở biệt viện vùng ngoại ô, kêu ta đi tìm Tĩnh Vương trắc phi để đi cùng.

Ta một bên sai người đưa tin của Thẩm phủ trực tiếp đi truyền tin cho Tĩnh Vương trắc phi, một bên sửa soạn chuẩn bị một chút.

Nghĩ tới nghĩ lui, vì lý do an toàn, ta quyết định mang theo hai người hầu ở Vân Vương phủ cùng đi, cho dù có xảy ra chuyện gì cũng có thể thu xếp được.

Ta ở trong phủ tìm tới tìm lui mấy lần, nhưng một bóng người cũng không thấy. Chỉ có một mình A Giáp ở trong bếp bận rộn đến mức mồ hôi ướt đầu.

“Bọn họ đi đâu rồi?” — Ta tò mò hỏi.

A Giáp lắc đầu, không nói lời nào tiếp tục hầm canh.

“Haizz… Thôi, ngươi cùng đi vậy!”

Dưới ánh mắt ngơ ngác của A Giáp, ta kéo theo hắn lên xe ngựa đi đến biệt viện vùng ngoại ô của An quốc công trước.

Xe ngựa ra khỏi thành, đi thẳng về phía đông. Càng đi càng hoang vắng, chờ thêm một lát, ngoảnh lại nhìn quanh đã không thấy bóng người.

“Biệt viện này của An quốc công cũng đủ hoang vắng…” — Ta nhắc mãi.

A Giáp không nói chuyện.

Ta lo lắng nói thêm: “Nghe nói An quốc công thích nơi yên tĩnh, lại không nghĩ sẽ yên tĩnh đến mức này…”

Trong xe có chút lạnh, ta không ngừng xoa xoa tay.

A Giáp đưa cho ta một túi rượu.

“Ngươi còn mang theo cái này!” — Ta cười nhận lấy, ngửa đầu uống ừng ực, ngay lập tức cảm thấy ấm áp hơn hẳn.

“Vì sao ngài phải gả vào Vân Vương phủ?” — A Giáp đột nhiên hỏi.

“Ta?” — Ta đang lau miệng, vừa nghe liền sửng sốt.

A Giáp gật đầu: “Nhìn ngài là biết tính tình ngài phóng khoáng, yêu thích tự do. Người người đều nói nữ nhân như vậy sẽ không cam tâm tình nguyện làm t.h.i.ế.p, vậy sao ngài phải lại đây làm trắc phi?”

Câu hỏi của A Giáp làm ta sửng sốt. Ta không biết vì sao A Giáp phải hỏi vấn đề này. Hắn là kiểu người tính tình cộc lốc, ngày thường có nói chuyện phiếm cũng chỉ xoay quanh những chuyện liên quan đến phòng bếp. Ta vẫn luôn cho rằng hắn là người đôn hậu thật thà, chưa từng nghĩ hắn sẽ to gan hỏi ra vấn đề này.

Còn không đợi ta phản ứng, A Giáp tiếp tục hỏi một câu càng kinh người: “Ngài yêu Vân Vương sao?”

“Cái gì?” — Ta nhăn nhăn mày — “A Giáp, hôm nay sao ngươi lại kỳ quái như vậy?”

“Ngài không yêu.” — A Giáp lắc lắc đầu — “Nói ngài yêu Vân Vương còn không bằng nói ngài yêu vương phi.”

“Cái gì?!” — Ta sợ hãi kêu ra tiếng.

A Giáp lại nhàn nhạt nói: “Nói giỡn.”

“A Giáp… Ngươi quái quái.” — Ta cảm thấy không được tự nhiên. A Giáp giống như thay đổi thành người khác. Nói chuyện không thể hiểu được, thái độ không thể hiểu được, ngay cả sắc mặt cũng không thể hiểu được.

“Ta chỉ đang nhớ đến… canh của ta còn chưa nấu xong…” — A Giáp nhắc mãi, thở dài.

Ta giật mình ngây người, không nhìn xem A Giáp nữa, bắt đầu nhắm mắt dưỡng sức.

Chờ ta lim dim sắp ngủ, xe rốt cuộc cũng dừng.

Xuống xe ngựa, ta và A Giáp đi vào phía trong.

Biệt viện này của An quốc công thật sự là vô cùng quạnh quẽ, ngay cả một người hầu cũng không có. Kỳ kỳ quái quái.

“A Giáp… Ngươi có cảm thấy từng trận gió lạnh lẽo âm u đang thổi tới hay không…?”

“Có sao?” — Thanh âm của A Giáp còn âm u hơn.

“Bọn họ còn chưa tới sao?” — Ta yên lặng nhắc mãi.

Ta quyết định chờ bọn họ ở sảnh chính.

Nhưng vừa mới bước một chân vào ta đã ngây người.

Chỉ thấy một người nằm sõng soài trên ghế, ngực cắm một cây đao ngắn, mùi m.á.u tươi xông thẳng lên mũi. Bên cạnh, một người khác đang khom lưng đùa nghịch người… à không, t.h.i t.h.ể kia.

Nghe thấy thanh âm, người nọ quay đầu lại, đôi mắt nhíu lại, trong miệng nhắc mãi một câu: “Phế vật, đã nói với ngươi thời gian, cuối cùng vẫn tới sớm!”

Ta không biết hắn đang nói chuyện với ai, cũng không kịp suy nghĩ gì thêm.

Trong lúc hoảng loạn, ta giữ lại một chút lý trí.

Nơi này không nên ở lâu!!!

Ta ngay lập tức xoay người sang chỗ khác, nào ngờ lại thấy A Giáp đang nhìn chằm chằm ta, ánh mắt quỷ quyệt.

“A… A Giáp, ngươi nhìn ta làm gì! Đi ngay!”

A Giáp không động đậy. Ta đang nghi ngờ, bỗng bị ai đó ôm lấy từ phía sau lưng.

Ta quay đầu lại nhìn, đập vào mắt là một nam nhân đang nở một nụ cười d.â.m đ.ã.n.g: “Dáng vẻ không tồi. Nếu đã tới sớm cũng đừng lãng phí.”

Ta liều mạng giãy giụa: “Ngươi là ai?!”

Nam nhân cười gian trá: “Giản Văn Đường nha. Tiểu nương t.ử không phải muốn đến cứu ta sao?”

“Ngươi không phải đang ở đại lao sao!” — Ta nghiến răng nghiến lợi.

Giản Văn Đường càng đắc ý cười to: “Ngươi cho rằng tỷ phu của ta là ai? Nếu thật sự muốn cứu ta, làm sao đến phiên tiểu nương t.ử?”

Nói xong, hắn bắt đầu động tay động chân.

“A Giáp! A Giáp! Ngươi thất thần làm gì!” — Ta gần như muốn khóc.

“Đúng vậy, ngươi thất thần làm gì! Ngươi có thể đi rồi!” — Giản Văn Đường tức giận nói.

A Giáp nghe xong, thế nhưng thật sự rời đi, trước khi đi còn vô cùng ‘tri kỷ’ mà đóng cửa lại.

Đáng c.h.ế.t!!! A Giáp thì ra là gian tế!!! Chẳng trách toàn bộ Vân Vương phủ chỉ còn lại mình hắn!

Ta cố sức tránh thoát, thân mình lại nặng nề vô cùng, tính vươn chân giẫm về phía sau lại không có chút sức lực nào, cả người mềm giống như bông. Giản Văn Đường bị chọc cười càng to, vẻ mặc gian trá xảo quyệt.

Đáng c.h.ế.t! A Giáp bỏ thuốc vào trong rượu!!!

Ta bị Giản Văn Đường ném xuống đất.

Mặt đất thật lạnh, lòng ta cũng lạnh.

Ta nghĩ đến Cố Dung. Nếu Cố Dung ở đây nhất định sẽ không bỏ qua cho bọn họ!

Ta mê man yếu đuối, ngay cả miệng cũng không thể mở ra.

Nhưng lòng ta đang rống giận.

Bỏ móng heo của ngươi ra khỏi người ta! Giản Văn Đường!!!

Đang lúc ta bất lực không còn cách nào, khóc cũng không ra nước mắt, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng bước chân.

“Sớm không tới muộn không tới.” — Giản Văn Đường nói thầm một câu, dáng vẻ hùng hổ như bị chọc giận, cuối cùng vẫn nhẹ nhàng rón rén bước đến cạnh cửa.

Không bao lâu sau, cửa mở, người mới vừa đẩy cửa bước vào đã ăn một gậy, lảo đảo ngã xuống đất, hôn mê bất tỉnh.

Giản Văn Đường kéo người nọ đến bên cạnh ta, lại rút ra cây đao đang cắm trên t.h.i t.h.ể đặt vào trong tay người vừa té xỉu. Xong xuôi, hắn nở nụ cười hài lòng.

Sau đó, hắn liếc ta, hừ một tiếng: “Nếu nhân vật đều đã đầy đủ, vậy hôm nay Giản tiểu gia ta không thể chơi cùng ngươi rồi. Hẹn gặp lại, tiểu nương t.ử.”

Dứt lời, hắn đóng cửa từ bên trong, lại tẩu thoát bằng cửa sổ.

Tuy rằng ta cảm thấy còn có chuyện không hay sắp xảy ra, nhưng may mắn ta không bị một con heo làm n.h.ụ.c.

Ông trời rủ lòng thương, giữ lại trong sạch cho ta.

Cảm động đến mức làm ta chảy xuống hai hàng nước mắt.

Nói đến cũng phải cảm ơn tên xui xẻo nào đó kịp thời đến đây.

Ta thong thả chớp mắt, giống như giây tiếp theo sẽ nhắm mắt lại. Nhưng ta không muốn nhắm mắt, ta còn muốn nhìn xem người xui xẻo đó là ai.

Mùi đàn hương thoang thoảng trong căn phòng yên tĩnh quạnh quẽ.

Trong lúc mơ mơ màng màng trước khi ngất xỉu, ta giống như nhìn thấy… Tĩnh Vương.
« Chương TrướcChương Tiếp »