Trong đình tứ giác, ta nói Lục Sênh vẫn còn một quân cờ chưa đặt xuống, nhưng Lý Chẩm thoạt nhìn vẫn chưa hiểu ý, ngơ ngác hỏi:
“Quân cờ gì?”
Ta ngồi thẳng lưng, bắt đầu chầm chậm giảng đạo:
“Vị trí chính phi của Tĩnh Vương đến nay vẫn bỏ trống, các quan to và quý tộc trong kinh đô đều muốn đưa nữ nhi đi qua, Lục Sênh cũng không ngoại lệ. Hắn đã sớm tính toán muốn xin thánh thượng một cái thánh chỉ, gả một người cháu gái xuất thân con vợ cả sang đó. Chỉ là chuyện này vẫn luôn bị kế hậu đè nặng, trì hoãn chưa thể tiến hành. Bởi vì chuyện này, chỉ sợ trong lòng Lục Sênh đã sớm bất mãn với kế hậu.”
Lý Chẩm tỉnh ngộ: “Thì ra đây là lý do ngươi nói hai người họ đã sớm xé rách mặt.”
Cố Dung nheo mắt, âm dương quái khí nói:
“Ta biết ngay, chuyện liên quan đến Tĩnh Vương, hỏi ngươi là chuẩn, không lệch đi đâu được. Xem ra trí thông minh của ngươi đều dồn hết vào chuyện của Tĩnh Vương rồi.”
Ta cũng nheo mắt, học theo dáng vẻ âm dương quái khí của Cố Dung, nói:
“Tất cả chuyện này đều là Tư Đào nói cho ta! Ngươi cho rằng ta rảnh đến mức đi hỏi thăm những chuyện này?”
Tư Đào là nha hoàn của ta hồi còn ở Thẩm phủ, cùng ta lớn lên. Ngoại trừ chuyện của Cố Dung nàng không biết được, còn lại, nàng biết tất cả những chuyện của ta, bao gồm chuyện trước đây ta từng thích Tĩnh Vương. Ta tuy đã gả vào Vân Vương phủ, nhưng Tư Đào giống như gian tế, luôn âm thầm gửi cho ta tin tức liên quan đến Tĩnh Vương. Thật ra ta đã sớm nói với nàng không cần phải như vậy, nhưng Tư Đào luôn cảm thấy ta ở Vân Vương phủ bị chèn ép, ngay cả một nha hoàn cũng không được dẫn theo. Bởi vậy, nàng càng làm quá lên, càng ngày càng gửi cho ta nhiều tin tức về Tĩnh Vương hơn, ta cũng lười giải thích cho nàng.
Nghe ta nói xong, Cố Dung chậm rãi nhếch mép cười:
“Như vầy mới đúng chứ. Tĩnh Vương có gì tốt? Còn không bằng tên ngốc Lý Chẩm này.”
Ta phụt cười, lại quay đầu sang nhìn Lý Chẩm. Hắn dường như không nghe thấy chúng ta đang nói gì, đang trầm tư suy nghĩ trong thế giới của riêng mình, không thể tự thoát ra được. Một lúc lâu sau, hắn bưng chén rượu, gật gật đầu:
“Chuyện này ta cũng có nghe nói. Hình như là Tĩnh Vương không muốn kết thân với Lục Sênh, có lẽ là cũng biết tâm tư của Lục Sênh, không muốn sau này bị trở thành con rối trong tay hắn.”
Cố Dung tỏ vẻ khinh thường hừ một tiếng, khóe miệng lại ngoác đến tận mang tai:
“Tĩnh Vương muốn hay không muốn thì cũng chẳng làm được gì. Ngươi ngẫm lại mà xem, ngay cả trắc phi của Tĩnh Vương cũng là do kế hậu chỉ định. Cho nên, Tĩnh Vương muốn hay không không quan trọng, quan trọng là kế hậu không muốn mất đi sự ủng hộ của Lục gia, vì vậy mới tìm đủ mọi cách ngăn cản đích nữ Lục gia trở thành Tĩnh Vương phi.”
Ta nhịn không được nở nụ cười:
“Chân trước Lục Sênh vừa muốn gả đích nữ qua, chân sau kế hậu đã muốn đối phó với Tĩnh Vương. Các ngươi nói xem, chuyện này nếu như bị Lục Sênh biết được thì sẽ như thế nào?”
Cố Dung buông tay: “Con rối gặp xui xẻo thôi chứ còn gì nữa.”
Ta và Cố Dung vui sướиɠ cười chạm ly, sau đó ngửa đầu uống một hơi cạn sạch.
Uống xong, Cố Dung lại nhìn về phía Lý Chẩm, tiếp tục khuyên nhủ:
“Lý Chẩm, chuyện của Đoan Vương, chúng ta đánh cuộc chính là lòng người. Lòng người khó dò, 10 lần đánh cuộc 9 lần thua, huống chi kế hậu và Lục Sênh sớm đã có hiềm khích. Đối với chúng ta, đây là một cơ hội cực tốt.”
Lý Chẩm cười khổ: “Theo như lời ngươi nói, chuyện này cũng không phải bí quá hoá rồ mà là đã nắm chắc phần thắng. Ta chỉ tò mò, sự tự tin của ngươi từ đâu mà ra? Chuyện này một ngày còn chưa có quyết định, Tĩnh Vương trắc phi sẽ có rất nhiều lý do thoái thác, Đoan Vương phủ cũng sẽ đứng ngoài cuộc. Nếu đã như vậy, làm sao Lục Sênh hạ quyết tâm gạt bỏ kế hậu?”
Cố Dung nhướng mày: “Chuyện này còn cần Lý Hưng hỗ trợ.”
“Phế thái tử?” — Lý Chẩm nhăn mày.
Cố Dung gật đầu, thấm thía mà nói:
“Lục Sênh chưa chọn được đường lui tốt hơn, vậy chúng ta chọn giúp hắn. Nhưng việc này không vội. Trước mắt, chứng thực t.ộ.i danh kế hậu và Đoan Vương phủ liên hợp với Tĩnh Vương trắc phi mới là chuyện quan trọng nhất.”
Lý Chẩm than nhẹ: “Từ khi Tĩnh Vương trắc phi bị hưu bỏ đã lấy cớ tỷ muội gặp nhau, dọn vào ở trong Đoan Vương phủ. Hiện giờ, Đoan Vương phủ ngay cả một con ruồi cũng không bay vào được, ngươi lấy gì mà chứng thực? Hung thủ Giản Văn Đường kia chỉ sợ đã sớm cao chạy xa bay, không biết trốn đi đâu. Chẳng lẽ ngươi muốn xốc toàn bộ Giản phủ lên để tìm?”
✿ Hưu (休): Cách gọi hành động bỏ vợ thời cổ đại, tương tự với ly hôn ngày nay.
Dứt lời, Lý Chẩm buông tay: “Đương nhiên, nếu ngươi có thể xông vào Đoan Vương phủ hoặc tìm được Giản Văn Đường, vậy xem như ta chưa nói gì.”
Ngón tay thon dài của Cố Dung nhẹ nhàng gõ lên bàn đá. Hắn bĩu môi:
“Đoan Vương phủ không tính, nhưng Giản Văn Đường… Trên đời này, không có người nào mà thám tử của Cố Dung ta tìm không thấy!”
Lúc đó, Cố Dung không kịp suy nghĩ đã khoác lác. Hắn giãn lông mày, duỗi người:
“Trâm Trâm, mài đao cho ta. Đã đến lúc chúng ta đi gặp tên Giản Văn Đường không muốn sống kia.”
Lý Chẩm vô cùng bất đắc dĩ, cười cười lắc đầu. Bỗng nhiên, nụ cười của Lý Chẩm đông cứng lại. Hắn liếc mắt nhìn Cố Dung:
“Ngươi có chắc là để cho nàng mài đao hay không? Dù sao… Đã rất nhiều năm nàng không mài đao.”
Cố Dung nhẹ nhàng nhướng mày, nhìn ta nói:
“Thì tính sao? Đệ tử chân truyền của Đao Quỷ Tôn Kiếm, cho dù 100 năm không chạm vào đao, tay nghề vẫn tốt hơn bậc phàm nhân như chúng ta nhiều.”
Ta gật đầu tán thành, khiêm tốn chắp tay:
“Thẹn không dám nhận, thẹn không dám nhận!”
Ông ngoại của ta, Tôn Kiếm, từng là thợ mài đao nổi tiếng nhất kinh đô. Nghe nói, đao do ông mài, chỉ cần quơ quàng nhẹ mấy cái cũng có thể muốn mạng 3 người. Sạch sẽ lưu loát, lại ít chảy m.á.u. Sau này, ông ngoại của ta còn được mời đi mài đao cho đao phủ. Bản lĩnh của ông đều truyền cho ta. Tuy ta không có thiên phú, nhưng ta nỗ lực nha!
Nghe nói, khi đó ta chỉ mới có 8 tuổi, bất kể ngày đêm đều ngồi xổm trong viện mài đao. Mẹ ta nói, khi đó nguyệt hắc phong cao, ta không nói một lời, chỉ biết mài đao. Ngay cả ông ngoại cũng bị ta doạ sợ, gặp ai cũng nói:
✿ Nguyệt hắc phong cao (月黑风高): Thành ngữ trong tiếng Hán, ý nói buổi đêm không trăng, gió to, chỉ hoàn cảnh hiểm ác.
“Nếu A Trâm sinh là nam nhi, kinh thành đệ nhất mài đao đành nhường cho nàng vậy!”
Bởi vì ông ngoại ta được tôn xưng là Đao Quỷ, cho nên kể từ đó, ta cũng có thêm một biệt danh: Quỷ Kiến Sầu.
✿ Quỷ Kiến Sầu (鬼见愁): Một loại thực vật, ngoài ra còn là tên một nhân vật trong phim võ hiệp nổi tiếng Tuyết Hoa Nữ Thần Long (tên khác là Thần Long Nữ Hiệp).
Nhắc đến chuyện cũ làm cho lòng ta nhiệt huyết dâng trào. Ta đứng dậy, bẻ bẻ tay:
“Các vị huynh đệ bằng hữu, quy ẩn đã lâu, hôm nay đành tái xuất giang hồ! Đem đao tới!!!”
Khi đó, Quỷ Kiến Sầu ta tái xuất giang hồ, đem đao mài bóng lưỡng, sắc bén.
Giữa ban ngày ban mặt, Cố Dung xách theo cây đao, nhướng mày hỏi ta:
“Đi, dẫn ngươi đi báo t.h.ù ha?”
Ta gật đầu.
Vì thế, nửa canh giờ sau, chúng ta đã có mặt ở biệt viện nơi Giản Văn Đường đang ẩn nấp.
“Những thám tử đó của ngươi… Rốt cuộc là ai? Sao ta cảm thấy chuyện gì bọn họ cũng có thể làm được???”
Ta thật sự rất tò mò. Nhóm thám tử của Cố Dung chỉ có 5 người, nhưng giống như trên đời này không có chuyện gì có thể giấu được bọn họ. Đặc biệt là người đứng đầu, biệt danh Con Báo, đúng là chuyện gì cũng có thể làm, mâm nào cũng có mặt hắn. Hiện giờ cũng chính là hắn, chuẩn xác tra được vị trí của Giản Văn Đường, đánh ngã tất cả gia đinh, mở cửa cho đôi ta đi vào, lại báo cho chúng ta Giản Văn Đường đang ở thư phòng.
Lúc đó, Cố Dung nói: “Bây giờ còn chưa phải lúc. Chờ qua một thời gian, qua một thời gian nữa ta lại nói cho ngươi.”
Ta “Ân” một tiếng, bước theo Cố Dung, nghênh ngang đi qua sân, thẳng tiến đến thư phòng.
Cửa thư phòng đang khoá, áp sát tai lên nghe, dường như nghe được tiếng Giản Văn Đường đang ở trong thư phòng cầm một quyển sách đi qua đi lại.
Cố Dung nhỏ giọng hừ một tiếng:
“Ngay cả cầm thú cũng không bằng, còn ra vẻ là người đọc sách.”
Sau đó, hắn vô cùng khoe khoang mà nhướng mày nhìn ta:
“Để ta cho ngươi nhìn cái gì gọi là nhanh – chuẩn – tàn nhẫn trên chiến trường.”
Dứt lời, một chân đá văng cửa phòng, vèo một cái bay vào.
Đúng thật là bay.
Nếu ta biết Cố Dung có tốc độ này, thử xông vào Đoan Vương phủ cũng không phải không thể…
Quay lại chủ đề chính. Khi đó, Giản Văn Đường nghe tiếng, ngay lập tức quay đầu lại, nào ngờ bị Cố Dung giành trước một bước. Đầu tiên, Cố Dung dùng khuỷu tay huých hắn một cái, sau đó nhanh chóng túm lấy tay hắn trói ngược ra sau lưng, lấy ra một cây đao ngắn sắc bén kề ngay cổ hắn.
“Ai?!” — Giản Văn Đường hô to.
Cố Dung nâng giọng: “Hảo tỷ tỷ của ngươi.”
“Cái gì?!” — Giản Văn Đường cố sức liếc nhìn về phía sau — “Ta không quen biết ngươi! Ngươi rốt cuộc là ai!”
“Ngay cả ta ngươi cũng không biết mà còn tưởng leo lên đầu Vân Vương phủ ngồi?”
Thanh âm của Cố Dung kỳ quái vô cùng, khóe miệng lại không giấu được tươi cười.
“Vân… Vân Vương phi?” — Giản Văn Đường run rẩy.
“Giản lão đệ, ngươi muốn đυ.ng Tĩnh Vương, ta mặc kệ. Nhưng ngươi đυ.ng đến Vân Vương phủ chúng ta, có từng nghĩ đến Cảnh An Hầu phủ cũng không phải ăn chay?”
“Vương… Vương phi nương nương… Ta không…” — Giản Văn Đường càng thêm run cầm cập.
“Không có gì?” — Ta lạnh lùng đi đến trước mặt Giản Văn Đường.
“Đây… Ngươi…” — Giản Văn Đường run đến mức ngay cả một câu hoàn chỉnh cũng không nói được.
“Ngươi ngươi ngươi ta ta ta cái gì…” — Thanh âm của Cố Dung lạnh lẽo vang lên, lộ vẻ không kiên nhẫn — “Ta ghét nhất người nói nhiều lời vô nghĩa, cũng ghét nhất người không thành thật. Ngươi làm chuyện xấu, thừa nhận là được. Không thừa nhận, thiên đao vạn quả.”
✿ Thiên đao vạn quả (千刀万剐): Chỉ hình phạt lăng trì (tùng xẻo) thời cổ đại.
Giản Văn Đường thở phì phò, giương mắt nhìn ta:
“Hai vị vương phi… ta sai rồi. Ta thật sự sai rồi.”
“Dong dong dài dài.” — Cố Dung lẩm bẩm, đưa mắt ra hiệu cho ta. Vì thế, ta móc ra dây thừng, nhanh nhẹn bước đến trói chặt hai cái móng heo của hắn.
“Đây… Đây là lại làm cái gì?” — Giản Văn Đường hãi hùng khϊếp vía, chân giật giật, thoạt nhìn như muốn chạy trốn.
Cố Dung nhỏ giọng: “Giản lão đệ, chúng ta là hai nữ tử nhu nhược, đối với một đại nam nhân như ngươi… bó lại như vậy cũng yên tâm hơn một chút.”
Nghe thanh âm kỳ quái của Cố Dung, Giản Văn Đường càng thêm hoảng loạn. Hắn run rẩy nuốt một ngụm nước miếng:
“Vương phi nương nương… Ta thật sự sai rồi. Ngài đại nhân đừng so đo với tiểu nhân, tha cho ta đi!”
Cố Dung cười khẽ: “Muốn sống sao?”
Giản Văn Đường gật đầu lia lịa, dứt khoát đến không thể lại dứt khoát hơn.
“Ta muốn ngươi viết một phong thơ giao cho Hình Bộ đại nhân Lưu Hạ Chương. Trong thư chỉ ra và xác nhận ngươi bị Đoan Vương h.i.ế.p bức, mưu hại tiểu công gia, h.ã.m h.ạ.i Tĩnh Vương. Có thể làm được sao?”
“Chuyện này…” — Giản Văn Đường do dự.
“À, thì ra ngươi không muốn sống nữa.” — Cố Dung vừa nói vừa mỉm cười vỗ vỗ đao.
“Viết viết viết! Ta viết!” — Giản Văn Đường hô to.
Cố Dung lạnh lùng nói: “Trong thư, ta muốn ngươi chỉ nhắc đến Tĩnh Vương, không nhắc đến Vân Vương. Có thể làm được hay không?”
Giản Văn Đường lại dùng sức gật đầu.
Ta lấy giấy ra đập lên bàn, lại lấy bút để kế bên.
Cố Dung nhìn về tờ giấy kia, chu chu môi: “Viết đi, Giản lão đệ.”
Giản Văn Đường run lẩy bẩy nằm bò trên bàn, chỉ trong chốc lát đã viết xong. Cố Dung cầm tờ giấy nhìn nhìn, nhếch miệng cười:
“Không hổ là người đọc sách ha. Giản lão đệ văn phong sắc bén, chữ chữ tru tâm. Nếu không biết thực hư còn cho rằng Đoan Vương và ngươi có mối thù không đội trời chung.”
Giản Văn Đường hỏi: “Hiện tại có thể đi…”
“Còn không thể.” — Cố Dung vừa nói vừa kéo tay Giản Văn Đường, cắt 3 đao trong lòng bàn tay. Sau đó lại quay sang nói với Giản Văn Đường: “Lấy máu bôi đầy lòng bàn tay, lại ấn thêm một dấu tay máu lên bức thư này nữa là xong.”
Giản Văn Đường nuốt nuốt nước miếng, đầu đổ đầy mồ hôi, trong lúc nhất thời đau đến không nói nên lời. Chờ hắn ngoan ngoãn ấn xong dấu tay, đao của Cố Dung rốt cuộc dời khỏi cổ hắn, Giản Văn Đường chậm rãi hít thở.
Nhưng giây tiếp theo, đao của Cố Dung đã đâm thẳng vào trái tim của hắn.
“Ngươi làm gì vậy? Không phải ta đã làm theo lời ngươi nói hay sao?” — Giản Văn Đường nghiêng đầu, nghẹn họng trân trối.
Cố Dung kề sát tai Giản Văn Đường, khẽ cười: “Ta bỗng nhiên nghĩ ra một biện pháp càng tốt hơn nữa. Ngươi nói xem, nếu ngươi dùng cái c.h.ế.t làm chứng, tố cáo vợ chồng Đoan Vương, có phải sẽ càng tốt hay không?”
“Ngươi… Ngươi nói không giữ lời!!!” — Thanh âm Giản Văn Đường run rẩy, hắn liều mạng giãy giụa.
“Ngươi không nên đυ.ng đến Trâm Trâm.”
Cố Dung bỗng dưng ngưng cười, thanh âm trầm thấp, hoàn toàn lộ ra thanh âm thật sự.
“Ngươi… Ngươi… Ngươi là một nam nhân?!” — Giản Văn Đường ngẩn ra, sợ hãi quay đầu lại, đờ đẫn nhìn chằm chằm Cố Dung.
Một trận cười âm u quái dị bỗng phát ra từ cổ họng của Cố Dung:
“Chúc mừng ngươi, ngươi là người thứ 1 2 3 4 5 6 7 8 9 10… 11 biết chuyện này. Nhưng mà xin lỗi ha, ta rất ghét con số này, cho nên, ngươi cần phải c.h.ế.t.”
Nói xong, Cố Dung lại đâm thêm một phát vào trái tim của Giản Văn Đường, máu loãng nháy mắt nhiễm đỏ vạt áo màu xanh lục. Giản Văn Đường trừng mắt, miệng mở to, máu chảy ròng ròng. Ta tính toán ước lượng thử một chút, từ thời điểm hắn đâm đao vào cho đến khi Giản Văn Đường tắt thở, giống như còn chưa quá 1 phút.
Ngửi mùi máu tươi thoang thoảng, ta sờ sờ cằm:
“Rõ như ban ngày, ngươi không thể đổi một phương pháp văn minh hơn sao?”
Cố Dung chậm rãi đứng dậy, hất tóc, vẻ mặt bình tĩnh thong dong:
“Đơn giản thô bạo chính là phong cách của Cảnh An Hầu phủ chúng ta.”
Nói xong, hắn kéo tay ta, tiêu sái bước ra khỏi phòng.
“Thi thể kia làm sao bây giờ?!”
Cố Dung không thèm quay đầu lại, chỉ nói:
“Báo cho Lý Chẩm tới thu thập hiện trường.”