Chương 10

Lúc đó, Lý Chẩm quỳ ở trước điện nói ra lời thỉnh cầu:

“Lần này nhi thần tiêu diệt giặc c.ư.ớ.p, không dám nhận công, chỉ cầu xin một chuyện.”

Thánh thượng ho nhẹ, phất phất tay: “Tạm thời không được phép nhắc chuyện đặc xá.”

Lý Chẩm lại chắp tay: “Cũng không phải là đặc xá. Nếu hai bên bên nào cũng cho là mình đúng, vậy xin phụ hoàng cho phép A Trâm trở về cấm túc ở Vân Vương phủ. Nhi thần sẽ tự điều tra manh mối của chuyện này, trả lại trong sạch cho A Trâm, đưa hung phạm ra trước công lý.”

Vẻ mặt của kế hậu u ám vô cùng. Con ngươi lạnh như băng nhìn chằm chằm vào ta, phảng phất muốn ta c.h.ế.t trăm ngàn lần.

Nhưng đây chỉ là một thỉnh cầu nho nhỏ, thánh thượng không thể không đồng ý. Rốt cuộc Lý Chẩm diệt phỉ lập công lớn, bên cạnh còn có Cảnh An Hầu phủ nhìn chằm chằm.

Vì thế, nửa canh giờ sau, ta đã rời khỏi đại điện, khoác áo choàng của Lý Chẩm bước lên xe ngựa trở về Vân Vương phủ.

Xe ngựa chạy như bay, giống như biết ta đang nóng lòng về nhà. Màn xe bị gió thổi cuốn lên, thổi vào từng đợt gió lạnh. Lúc trước ta trúng gió, đến bây giờ còn chưa khỏi, lại bị gió thổi vào, liên tục hắt xì hai tiếng.

Trong xe, Lý Chẩm vẻ mặt mệt mỏi, nhưng vẫn quan tâm hỏi: “Ngươi sao rồi?”

Oa, ta bị cảm động đến phát khóc.

“Ta không sao.” — Ta lắc lắc đầu.

Lý Chẩm vỗ vỗ bả vai ta, không nói gì, có lẽ còn chưa hoà hoãn lại.

“Lý Chẩm…” — Ta lau nước chấm — “Cảm ơn…”

Lý Chẩm thở dài: “Ngươi nên cảm ơn Cố Dung thì đúng hơn. Nghe nói ngươi bị bắt lại, hắn gấp đến mức nổi điên, ở Bà Nhược Thành không màng tất cả muốn chạy về. Nếu không phải ta đánh hắn một gậy, chỉ sợ hắn đã nổi điên lao đến trước mặt thánh thượng.”

“Ngươi… Đánh hắn một gậy…?” — Ta giật mình — “Vậy… Huyết thư kia…”

Lý Chẩm thở dài: “Là ta mạo danh hắn viết.”

Ta nóng nảy: “Đây chính là tội lớn c.h.é.m đầu!! Lý Chẩm, chẳng lẽ ngươi được thánh sủng mấy ngày, thật sự cho rằng mình có kim bài miễn tử sao?!”

Lý Chẩm vẻ mặt nghiêm túc đoan chính, ánh mắt ôn hòa trầm tĩnh. Hắn nói: “A Trâm, ta làm như vậy là bởi vì ta xác định nếu Cố Dung ở đây chắc chắn cũng sẽ làm như vậy. Vì cứu ngươi, nổi điên lao đến trước mặt thánh thượng hắn còn không sợ, một phong huyết thư do ai viết thì có gì khác nhau?”

Ta không nói gì, bởi vì ta không biết còn có thể nói cái gì.

Lý Chẩm nói đúng. Cố Dung từ nhỏ chính là một người bướng bỉnh. Hắn thông minh trí tuệ, dũng cảm kiên cường, vô cùng chắc chắn tin tưởng con đường mình chọn. Một khi đã bước đi, bất kể hậu quả thế nào cũng nhất định không quay đầu lại. Nhưng Lý Chẩm lại khác. Hắn tâm tư kín đáo, cẩn thận từng bước. Cho dù con đường đó đã được mọi người nghiệm chứng là con đường chính xác, hắn vẫn suy nghĩ cân nhắc trái phải, luôn trong tâm thế rút khỏi bất kỳ lúc nào.

Cho nên lúc này đây, người điên rồi có lẽ không phải Cố Dung mà là Lý Chẩm.

Mọi người đều nói gần mực thì đen, gần đèn thì sáng. Thật ra như thế nào cũng không sao cả, nhưng ta có chút sợ hãi nếu Lý Chẩm càng ngày càng giống Cố Dung.

Hắn không nên, cũng không thích hợp.

Vị trí đế vương yêu cầu biết dùng người, mưu tính sâu xa, lý trí tỉnh táo, lại lòng mang thiên hạ. Chỉ có tướng quân mới cần một người dũng cảm tiến tới, kiên định vững vàng. Cho nên đây cũng là lý do vì sao Cố Dung sẽ là một vị tướng tốt, lại vĩnh viễn không phải một đế vương tốt.

Lý Chẩm không giống vậy. Hắn là người phải làm hoàng đế. Vốn dĩ Lý Chẩm rất thích hợp, nhưng hiện tại hắn đã dần lệch ra khỏi đường ray.

Ta khẽ than thở.

Lý Chẩm nhíu mày: “A Trâm vì sao lại thở dài?”

“A?” — Ta sửng sốt, sau đó nhẹ nhàng lắc đầu — “Không có gì… Chỉ là cảm thấy huynh đệ như ngươi và Cố Dung, được một người đã khó, ta đây lại được đến hai. Không biết nên nói là ta may mắn hay là các ngươi xui xẻo.”

“Huynh đệ…?” — Lý Chẩm vô cùng nghiêm túc nhìn ta — “Ngươi thực sự cảm thấy Cố Dung xem ngươi là huynh đệ sao?”

“Hửm?” — Ta lại sửng sốt.

Lần sửng sốt cuối cùng này kéo dài rất lâu. Giống như tấm màn che giấu đáy lòng cuối cùng cũng được vén lên, có chút việc trước kia cố tình bị bỏ quên, nay bỗng nhiên lại hiện ra dưới ánh mặt trời.

Có chút chói mắt, có chút làm người ta không biết phải làm sao.

Ngày hôm đó khi trở lại Vân Vương phủ, Lý Chẩm sai người hầm canh gà cho ta. Nghe nói người hầm canh gà là lão Tăng, tay nghề không tệ, nhưng vẫn không thể so được với A Giáp.

Mấy ngày nay đi ngang qua phòng bếp, ta ngẫu nhiên cũng nhớ tới A Giáp. Không biết hắn ngay từ đầu vốn là gian tế hay là sau này mới bị thu mua. Cũng không biết, hiện giờ chuyện thành như thế này, hắn có bị thủ tiêu hay không.

Từ khi trở về kinh đô, Lý Chẩm bắt đầu vội vàng bận rộn. Tuy nói chuyện này của ta động tĩnh không nhỏ, nhưng Lý Chẩm rốt cuộc lập công lớn ở Kinh Châu. Những quan lớn và hậu duệ quý tộc bị cuốn vào vòng xoay quyền thế ở kinh đô vẫn theo gió mà bay lại đây.

Cẩn thận ngẫm lại, lần này tuy Đoan Vương muốn hắt một thùng nước bẩn lên Vân Vương phủ, nhưng có lẽ mục đích chân chính của hắn là kéo Tĩnh Vương xuống ngựa. Ta vốn khó hiểu vì sao ngày đó Tĩnh Vương nhận tội, hiện tại nghĩ lại chỉ sợ hắn cũng không đành lòng nhìn ta mất mạng. Tốt xấu cũng nhờ liên luỵ đến Tĩnh Vương, ta có c.h.ế.t cũng c.h.ế.t chậm một chút.

Việc này có thể xoay chuyển, hiển nhiên là nhờ sự hỗ trợ của Cố tam ca, Cố Dung và Lý Chẩm, nhưng Tĩnh Vương cũng thật sự có lòng. Vì thế hôm nay, ta lên phố mua chút quả phỉ và hạt dẻ tính đi Tĩnh Vương phủ đích thân nói lời cảm ơn.

Nhưng ta còn chưa kịp bước chân ra khỏi cửa đã nghe thấy bên ngoài hô lớn:

“Vương phi nương nương hồi phủ rồi!!!”

Nghe vậy, ta vui mừng ra mặt, xách váy chạy ra cửa, đứng ở trong viện nhón chân mong chờ.

Không bao lâu sau, Cố Dung từ phía hành lang bước nhanh vào.

Hắn gầy đi, sắc mặt tái nhợt. Không biết có phải bởi vì vóc dáng quá cao hay không mà dáng người nhìn như lung lay sắp ngã.

Hắn vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy ta, lập tức đi thẳng lại đây.

“Cố…”

Ta đang muốn chào hỏi, bỗng dưng bị hắn ôm chầm vào ngực.

Hắn cúi đầu, mặt ta để sát vào cằm hắn, nghe thấy hắn nuốt nước miếng, giọng hơi nức nở.

Ta vươn tay nhẹ nhàng vỗ lưng hắn: “Cố Dung… Ta không sao.”

Cố Dung không nói gì, ta cảm nhận được cơ thể hắn hơi hơi run rẩy, cánh tay đang ôm lấy ta cũng siết chặt lại.

“Ta thật sự không sao, ngươi nhìn xem, không phải ta vẫn còn sống sờ sờ đứng ở đây hay sao?”

Vì an ủi Cố Dung, ta cố gắng làm âm thanh của mình nghe mềm mại, hoà nhã một chút. Ta quen biết Cố Dung nhiều năm như vậy, chưa từng dùng giọng điệu dịu dàng như vậy nói chuyện với hắn.

Một lúc lâu sau, Cố Dung rốt cuộc buông lỏng ta ra, nhưng tay hắn nắm chặt vai ta, đôi mắt đỏ au lộ ra tơ máu.

“Trâm Trâm, chuyện này không để yên, ta sẽ báo t.h.ù cho ngươi.”

Ánh mắt của Cố Dung vô cùng chân thành tha thiết. Cho dù hắn đang mặc một chiếc váy bằng gấm màu vàng nhạt, khoác một chiếc áo choàng màu trắng thêu hoa, âm thanh thô lỗ nói ra lời thề son sắt tuy có chút buồn cười, nhưng ta một chút cũng không nghi ngờ hắn.

Cố Dung từ trước đến nay nói một không nói hai, nhưng ta sợ chính là sự xúc động này của hắn.

Vì thế, ta nghiêm túc lắc đầu: “Lần này các ngươi dốc lòng bảo vệ ta, thánh thượng tuy có hơi nhả ra, nhưng đó là do các ngươi bình khấu có công, lại có thêm Tĩnh Vương liên luỵ vào đây. Hiện giờ thánh thượng bệnh nặng, kế hậu vẫn luôn ở bên tai châm ngòi thổi gió, vị trí trữ quân chưa biết sẽ rơi vào tay ai, lúc này cần phải chú ý không được hành động thiếu suy nghĩ.”

✿ Bình khấu (平寇): Dẹp c.ư.ớ.p hoặc đánh giặc.

Cố Dung cười: “Ở trong lòng ngươi, ta là người lỗ mãng như vậy sao?”

“Chẳng lẽ không phải?” — Lý Chẩm bỗng dưng tiếp lời — “Ngày ấy ở Bà Nhược Thành vừa nghe tin A Trâm xảy ra chuyện, ai là người phát điên lên?”

Cố Dung liếc mắt nhìn ta một cái, khuôn mặt trắng nõn bỗng nhiên đỏ bừng.

“Ta… Ta…” — Cố Dung ậm ừ một hồi lâu, bỗng nhiên trừng mắt — “Lý Chẩm, nếu ngươi không nói ta đã không muốn nhắc tới. Ngày hôm đó khi đánh ta một gậy ngươi đã nói những gì, ngươi có còn nhớ rõ hay không?”

“Cái gì… Cái gì?” — Thanh âm của Lý Chẩm rõ ràng đang chột dạ.

Cố Dung cười lạnh, từng bước ép sát, lộ ra ánh mắt của kẻ đi săn, nhìn chằm chằm vào Lý Chẩm: “Lý Chẩm, không phải ngươi đã nói, một ngày nào đó sẽ trả lại một gậy này cho ta hay sao?”

Lý Chẩm bị ép đến mức phải lui về phía sau: “Ai… Ai nói?”

Cố Dung nhướng mày: “Lý Chẩm, đại trượng phu nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy, đều đã nhường cho ngươi làm anh hùng, không thể lại làm quỷ vô lại đi?”

✿ Nhất ngôn ký xuất, tứ mã nan truy (一言既出,驷马难追): Một lời nói ra, xe 4 ngựa cũng đuổi không kịp. Ý chỉ lời nói lan truyền rất nhanh.

Dứt lời, Cố Dung quay sang nói với ta:

“Trâm Trâm, phiền ngươi đi đến tướng quân phủ một chuyến, nói với tam ca cho ta mượn lang nha bổng dùng một chút. Cứ nói, trong Vân Vương phủ có người muốn trả nợ!”

✿ Lang nha bổng: Gậy răng sói. Là loại vũ khí có cán dài, phần đuôi vót nhọn, phần ngọn bịt sắt với hàng trăm chiếc răng nhọn như răng sói.

Khi đó, Lý Chẩm khuyên can năn nỉ mãi mới tránh được hình phạt lang nha bổng, đồng ý sẽ cho Cố Dung một hứa hẹn vô điều kiện, chuyện này mới được bỏ qua.

✿ Lang nha bổng: Gậy răng sói. Là loại vũ khí có cán dài, phần đuôi vót nhọn, phần ngọn bịt sắt với hàng trăm chiếc răng nhọn như răng sói.

Đã nhiều ngày trôi qua, 3 người chúng ta bắt đầu thương lượng nên làm gì tiếp theo, rốt cuộc Vân Vương phủ lập công lớn, theo lý nên thừa thắng xông lên. Cố Dung kiên trì muốn dùng đòn hiểm để đối phó với Đoan Vương, nhưng Lý Chẩm lại có chút do dự.

Lý Chẩm đứng trước bàn, chần chờ nói: “Hiện giờ chỉ sợ không dễ dàng động được Đoan Vương. Bằng không xuống tay với Hoàn Vương trước.”

Cố Dung giương mắt nhìn lên: “Những người như Hoàn Vương, Khang Vương chỉ là chút hồ ly hoang dã không làm nên trò trống gì. Đã lên núi vào rừng săn thú, không chọn hổ và sư tử mà lại muốn đuổi theo hồ ly hoang dã sao?”

Lý Chẩm nhíu mày: “Nhưng hồ ly càng bảo thủ. Lên núi vào rừng săn thú, nếu chỉ hướng về lão hổ, một phát trúng luôn thì thôi, nhưng nếu trượt thì sao? Bị lão hổ phản công, không những vuột mất hồ ly mà còn có khả năng mất mạng.”

Cố Dung hơi hơi liếc mắt, nặng nề nói ra từng chữ:

“Nhưng đằng nào ngươi cũng phải đối mặt với hổ và sư tử. Ngươi phải trở thành vua của toàn bộ núi rừng mà không phải là vua của hồ ly!”

Lý Chẩm muốn nói lại thôi, hơi mím môi, không nói gì thêm.

Thật ra Lý Chẩm lo lắng cũng có lý. Hiện giờ thánh thượng bệnh nặng, mọi việc đều ỷ lại vào kế hậu, Đoan Vương cũng nhờ đó mà đắc thế. Lần này tuy nhắm vào Tĩnh Vương phủ, nhưng hắn cũng ra oai phủ đầu với Vân Vương phủ. Nếu ngay tại thời điểm mấu chốt đυ.ng đến Đoan Vương thì không khác nào chính thức tuyên chiến. Dưới tình thế này, Vân Vương phủ cũng không chiếm phần thắng tuyệt đối.

Ta cũng biết Cố Dung bởi vì chuyện của ta mà kéo Đoan Vương phủ vào danh sách số 1 cần đuổi g.i.ế.t. Nhưng cũng chính vì như vậy, ta mới không muốn hắn xúc động quá mức mà huỷ hoại tất cả nỗ lực lúc trước.

“Chuyện Đoan Vương… nếu không dời lại một chút?”

Ta thử mở miệng. Thật hiển nhiên, câu nói này của ta giống như giẫm phải bom, nổ tung khiến ta bị thương đầy mình.

Lúc đó, Cố Dung lạnh lùng nhìn ta, hỏi: “Ngươi không muốn chứng minh trong sạch? Muốn cấm túc cả đời?”

Haizz…… Ta thở dài:

“Thật ra về phủ cấm túc cũng chỉ là lý do thoái thác mà thôi. Vân Vương phủ lập công lớn, An quốc công lại không làm khó, chuyện này thánh thượng sẽ không truy cứu nữa.”

Cố Dung nheo mắt: “Ngồi t.ù một chuyến làm ngươi thông minh lên rồi?”

“Ta… Thôi vậy…” — Ta nghẹn lời.

Thật tốt, Cố Dung bắt đầu giận dỗi.

Lý Chẩm khẽ đẩy hắn, ý bảo hắn đừng nói nữa. Nhưng Cố Dung né tránh Lý Chẩm, nghiêm túc nhìn ta nói: “Ta nói sai rồi sao? Tĩnh Vương trắc phi kia và ngươi không thân thiết gì, thậm chí phải nói là xa lạ. Cái bẫy rõ ràng như vậy mà ngươi lại nhìn không ra?”

Lý Chẩm liếc mắt nhìn ta một cái, nói đỡ cho ta: “Chuyện cũng đã xảy ra rồi, ngươi giận dữ như vậy làm gì?”

Cố Dung hừ một tiếng: “Nàng biết rõ mà vẫn cố phạm phải.” — Bỗng, hắn nhăn mày, âm dương quái khí nói — “Thẩm Mạnh Trâm, ta cảm thấy rất kỳ quái. Bình thường tuy ngươi không tính là xảo trá, ít nhất vẫn có đầu óc. Nhưng sao chỉ cần liên luỵ đến hai chữ Tĩnh Vương, ngươi ngay lập tức biến thành kẻ ngốc rồi?”

“Chuyện này thì liên quan gì đến Tĩnh Vương?” — Ta nhìn Cố Dung, trong lòng rất uất ức.

Ta biết, trải qua thời gian đầu khi lo lắng tới lui, Cố Dung kiểu gì cũng sẽ nhắc đi nhắc lại chuyện lần này ta rơi vào bẫy. Nhưng ta không nghĩ tới, ở trong mắt của Cố Dung, ta lại vì nàng ta là Tĩnh Vương trắc phi, vì sự sống c.h.ế.t của nàng ta liên luỵ đến Tĩnh Vương phủ, cho nên mới vội vàng nhảy vào bẫy rập, dù cho chúng ta không thân cũng chẳng quen.

Ta không giải thích, chỉ nổi giận nói: “Việc này là Thẩm Mạnh Trâm ta có lỗi với các ngươi, làm phiền các ngươi lo lắng.”

Sắc mặt Cố Dung càng thêm khó coi. Hắn đứng bật dậy: “Ngươi không có lỗi với chúng ta, ngươi có lỗi với bản thân ngươi!”

Ta không nói gì. Sự im lặng của ta làm cho Cố Dung càng tức giận hơn. Hắn mở miệng, thanh âm lớn hơn lúc trước rất nhiều, nhưng trong giọng nói lại không giấu được sự run rẩy:

“Ngươi thực sự ngây thơ cho rằng hắn thật lòng muốn giúp ngươi sao? Nếu hắn thật lòng muốn giúp ngươi, ngay từ đầu sẽ không trơ mắt nhìn ngươi chịu khổ. Nói đến cùng, hắn nói hắn và ngươi cùng nhau mưu hại tiểu công gia cũng chỉ vì cho dù hắn có thoát tội cũng khó mà tẩy sạch ô danh. Hắn biết rõ Lý Chẩm sẽ không bỏ mặc ngươi, hắn chẳng qua chỉ là muốn mượn tay của Lý Chẩm, vừa tẩy trắng thanh danh vừa đấu với Đoan Vương đến c.h.ế.t!! Lần này nếu Lý Chẩm không kịp trở lại, nếu hắn không thuyết phục được An quốc công, Lý Tự hắn còn sẽ đứng ra vì ngươi sao? Quỷ kế của kế hậu và Đoan Vương, ngươi thực sự cho rằng hắn không biết gì cả sao?! Hắn biết, nhưng hắn trơ mắt nhìn ngươi đi tìm c.h.ế.t ngươi biết không!!”

Cố Dung nói một hơi, ngực phập phồng, mắt đỏ au giăng đầy tơ máu, nhìn qua mệt mỏi vô cùng.

Dứt lời, hắn phất tay áo bỏ đi, để lại ta ngồi đó, nước mắt rưng rưng.

Lý Chẩm lẳng lặng ngồi bên cạnh ta, đi không được, ở lại cũng không xong. Ta có thể nhìn thấy mông hắn nhấc lên rồi lại ngồi xuống, ngồi xuống rồi lại nhấc lên, liên tục lặp lại 4-5 lần.

Sau đó chỉ còn lại tiếng thở dài bất đắc dĩ.