Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 1

Chương Tiếp »
Ta là một trắc phi, nhưng quan hệ của ta và chính phi không tệ.

Thế nhân đều biết, hậu đình của Vân Vương phủ là hoà thuận nhất. Chính phi không đố kỵ, trắc phi không gây sự, cả hai vị phi đều ôn lương cung kiệm, sau khi nhập phủ đã phân phát tất cả thị tì. Việc này giúp Vân Vương được thánh thượng nhiều lần khen ngợi.

✿ Ôn lương cung kiệm (温良恭俭): Ôn nhu thiện lương, cung kính cần kiệm.

Chỉ là chính phi gả vào 2 năm, ta cũng gả vào nửa năm, bụng lại không có động tĩnh gì, khiến người ngoài không khỏi hoài nghi Vân Vương có chút vấn đề…

Vân Vương sốt ruột, đôi ta cũng rất bất đắc dĩ. Chính phi không thể sinh, mà ta và Vân Vương lại không ngủ cùng nhau, chỉ là phu thê hữu danh vô thực.

———

Ta tuy là trắc phi, nhưng lại là nữ nhân duy nhất trong Vân Vương phủ. Vân Vương là nam, tất cả người hầu trong phủ đều là nam, ngay cả chính phi của Vân Vương cũng là nam.

Ai có thể tưởng tượng được, 2 năm trước, Vân Vương Lý Chẩm kiệu 8 người nâng cưới về – đích nữ của Cảnh An Hầu phủ, lại là một vị thiếu niên anh tuấn?

Ngày xưa, Cảnh An Hầu tay cầm trọng binh, trong vòng 10 năm sinh 5 nhi tử. Sau đó, Cảnh An Hầu phu nhân một lần nữa mang thai. Nghe nói hoàng đế không thể nhịn được nữa, nói với thái giám thân cận, nếu Cảnh An Hầu lần này vẫn sinh con trai, hắn đành phải ra tay.

Chuyện này, nói đến sâu xa cũng do quốc sư tiền nhiệm. Hắn từng xem tinh tượng, nói vận số của Đại Chu sắp hết, sẽ có người cầm đao kiếm đứng lên thành lập tân đế quốc. Cảnh An Hầu là đương triều đệ nhất võ tướng, nhắc đến người cầm đao kiếm, ai cũng sẽ nghĩ đến Cảnh An Hầu đầu tiên. Từ đây, thánh thượng nghi kỵ, lại không tiện nói ra. Vị quốc sư kia nói rất nhiều câu, tự nhận là thành thật, một lòng vì nước, lại không có chút ý tốt nào. Thánh thượng trị hắn tội loạn ngôn, biếm đi Tuyền Châu. Quốc sư bởi vậy mà buồn bực không vui, trước khi c.h.ế.t không cam lòng lưu lại lời tiên tri 6 chữ:

Lục tử ra, thiên hạ vong.

Nghe xong di ngôn này, hoàng đế càng thêm lo lắng, Cảnh An Hầu cũng lo lắng. Khi đó, phu nhân hắn đã mang thai, tất cả mọi người trong nhà đều vô cùng lo lắng sốt ruột. Mấy tháng sau sinh ra, quả nhiên lại là đứa con trai. Chuyện này dọa thảm cả nhà Cảnh An Hầu. May mắn người phụ trách đỡ đẻ là lão ma ma đã đi theo Cảnh An Hầu phu nhân hai mươi mấy năm, bọn họ suốt đêm thương nghị, cuối cùng đưa ra quyết định: Đem người con trai thứ 6 nuôi lớn như một nữ hài, đặt tên Cố Dung.

Thánh thượng vừa nghe Cảnh An Hầu phu nhân sinh một bé gái liền vô cùng vui mừng, lập tức định ra hôn sự từ bé cho ‘bé gái’ nhà Cảnh An Hầu và hoàng thất. Từ nay về sau, hoàng đế thoải mái, Cảnh An Hầu phủ cũng thoải mái, chỉ có Cố Dung không thoải mái.

Nói đi cũng phải nói lại, Cố Dung cũng rất biết cố gắng, trời sinh một khuôn mặt tuấn tú, từ nhỏ đã ra dáng một nữ lang quân anh tư táp sảng. Nghe nói thái tử và tam hoàng tử đều từng nhớ thương qua vị Cố gia nữ lang này.

Thật ra, vị hoàng tử nào cũng không n.g.u ngốc, Cảnh An Hầu phủ nắm quân quyền trong tay, cưới được Cố Dung chẳng khác nào lấy được một nửa giang sơn Đại Chu. Đây chính là một miếng bánh nhân thịt khổng lồ.

Nhưng ai cũng không thể ngờ chiếc bánh có nhân này cuối cùng lại rơi xuống đầu ngũ hoàng tử Lý Chẩm. Ngũ hoàng tử Lý Chẩm, mẫu phi mất sớm, sau lưng không quyền không thế. Thế nhân không thể hiểu được, Cảnh An Hầu phủ ngàn chọn vạn tuyển, cuối cùng sao lại tuyển một cây cỏ dại.

Nhưng ta biết, khắp thiên hạ này, ngoại trừ cha mẹ hắn, 5 vị huynh trưởng và lão ma ma đỡ đẻ năm đó nay đã sớm qua đời, chỉ có ta và Lý Chẩm biết được diện mạo chân chính của Cố Dung. Cho nên, hôn sự này không phải được chọn, mà là cầu đến.

Cảnh An Hầu phủ đích tiểu thư, à không, lục công tử Cố Dung, mặt đầy nước mắt nhìn Lý Chẩm, chân thành tha thiết nắm tay hắn cầu xin:

“Ca, cầu ngươi, cưới ta.”

Chỉ 5 chữ này đã khiến Lý Chẩm nổi trận lôi đình, cây đao thiếu chút nữa đã đặt lên cổ Cố Dung. Lý Chẩm không nghe phân trần mà phất tay áo rời đi, để lại mình ta cười đến ngã sõng soài.

Nhưng mà “cười người hôm trước hôm sau người cười”. Mấy ngày sau, Cố Dung đến cửa bái phỏng. Vừa thấy mặt ta đã nói:

“Lý Chẩm đồng ý cưới ta.”

“Hửm?” — Ta vừa nhét một quả quýt vào miệng vừa hỏi — “Hắn thật sự có ý tứ.”

Cố Dung cười hắc hắc: “Vậy ngươi có ý tứ không?”

“Gì?” — Ta không hiểu hắn đang nói gì.

Cố Dung thong thả ung dung nói: “Hắn đã đồng ý rồi, nhưng cũng có một điều kiện: Ngươi cũng phải gả cho hắn.”

“Cái gì???!!!” — Ta phẫn nộ trừng mắt, vỗ bàn đứng lên.

“Nói lời chó má gì vậy?!”

Ta cảm giác hô hấp không thông, não thiếu oxy, có thể ngất đi bất cứ lúc nào.

Thật ra ta đã sớm biết, lấy quan hệ giữa 3 người chúng ta và tính cách của Lý Chẩm, hắn tuyệt đối sẽ không “thấy c.h.ế.t mà không cứu”. Nhưng ta không nghĩ tới hắn vì sợ bị lộ ra chân tướng mà muốn kéo bè kéo cánh, lôi theo ta cùng đi.

Còn không chờ ta phản ứng, thằng nhãi Lý Chẩm này đã tự chạy đến nhà ta cầu hôn. Cha ta là bộ hạ cũ của Cảnh An Hầu, bởi vì trọng thương mà rời khỏi quân đội, hiện giờ chỉ giữ chức quan nhàn tản. Thứ nữ nhà mình có thể gả vào hoàng thất, hắn hiển nhiên vui vẻ vô cùng. Vì thế, chính phi còn chưa vào cửa, vị trí trắc phi đã được định ra.

Khi đó ta nổi giận đùng đùng chạy đến chất vấn Lý Chẩm, hắn chỉ nhàn nhã trả lời:

“Người một nhà, muốn đầy đủ mới được.”

———

Hôn sự định ra không bao lâu, Lý Chẩm được phong làm Vân Vương, ban cho một phủ đệ có vị trí tuyệt hảo.

Trước kia, ta từng vô số lần thử nghĩ, cảnh tượng đại hôn sau này của ta sẽ như thế nào? Có lẽ uống xong rượu giao bôi sẽ mơ mơ màng màng, dưới ánh nến leo lắt, dáng người nửa ẩn nửa hiện, không khí ái muội, phu quân của ta sẽ lặng lẽ ghé sát vào bên tai, nhẹ giọng nói một câu:

“Phu nhân, đêm nay nàng giống như hoa thạch lựu đẹp nhất tháng 5.”

Cho dù không thể như vậy, ít nhất cũng sẽ có người nhẹ nhàng ôm lấy eo ta, vừa thẹn thùng vừa hỏi thẳng:

“Ta có thể hôn nàng không?”

Nhưng ta ngàn tưởng vạn tưởng cũng không thể tưởng tượng được, ngày đại hôn của ta, màn đêm buông xuống, 3 người chen chúc trên một chiếc giường, giống hệt như 3 cây gậy gỗ bị trói vào cạnh nhau.

“Các ngươi không thấy chật chội sao?”

Ta không còn lời nào để nói.

“Vậy phải làm sao bây giờ? Bọn hạ nhân đều đang nhìn, hôm nay là đại hôn của chúng ta, ta cũng không thể không ngủ lại đây.” — Là thanh âm của Lý Chẩm.

“Đúng vậy. Nếu hắn không ngủ lại, ngày mau ngươi nhất định sẽ thành nhân vật chính trong miệng những bà cô nhiều chuyện ở kinh đô.”

Cố Dung lên tiếng, lời nói thấm thía. Ta càng cạn lời, hỏi:

“Vậy còn ngươi…”

“Ta? Ta làm sao?” — Cố Dung không hề cảm thấy có chỗ nào không đúng.

Ta cắn răng, tay cũng nắm chặt lại: “Ngươi vì sao không trở về phòng của mình?!”

Cố Dung chớp chớp mắt, ra vẻ ngây thơ bắt lấy tay ta:

“Trâm Trâm, ta sợ hãi.”

———

Chớp mắt trôi qua, ta đã gả đến Vân Vương phủ được hơn nửa năm. Trong thời gian này hết thảy đều bình yên, không có bất kỳ sóng gió nào.

Nửa tháng sau là ngày sinh của thái hậu, hoàng cung gửi cho Vân Vương phủ hai tấm thiệp mời. Trường hợp lớn như vậy, hiển nhiên không đến phiên một trắc phi như ta tham dự. Nhưng sau khi Cố Dung thu được thiệp mời thì hết sức lo lắng. Năm trước sinh nhật thái hậu, các vị vương phi đều chuẩn bị tiết mục, Cố Dung cái gì cũng không biết, lấy cớ bị bệnh không đi. Năm nay dù thế nào cũng không thể tiếp tục cáo ốm ở lại vương phủ.

Lúc đó, hắn nắm lấy tay ta, lời lẽ khẩn thiết:

“Trâm Trâm, nếu không ngươi thay ta đi đi.”

Ta dứt khoát đẩy hắn ra, thái độ nghiêm túc:

“Ta không đi, ta là trắc phi, không đi tranh giành mớ nước đυ.c này.”

Vì thế, Cố Dung rơi vào đường cùng bắt đầu khổ luyện. Đánh đàn chắc chắn là không luyện kịp rồi, vậy nên hắn chọn múa.

Giờ phút này, ta ngồi trên miệng một cái lu lớn trong viện, chán chường cắn hạt dưa, nhìn một đại nam nhân ở trước mặt ta khoe khoang phong tao.

“Cố Tây Phong, ngươi làm ta cảm thấy ghê tởm.”

Ta thực sự nhìn không được dáng vẻ ngũ quan vặn vẹo của Cố Dung.

Cố Dung che mặt cười, nhéo giọng hỏi: “Thần thϊếp múa không đẹp sao?”

Ta không nói lời nào, trấn tĩnh lấy hạt dưa cất vào túi tiền, chậm rãi cởi ra một chiếc giày ném về phía Cố Dung.

“Cút ngay cho lão tử!!!” — Ta hét lớn.
Chương Tiếp »