Chương 76

Nghe những lời này, Lý Chẩm nhẹ nhàng nâng mắt: "À? Nói như thế, Bắc Cương chính là địa bàn của Cố Nhị ca rồi?"

À há… bỗng nhiên bầu không khí có hơi xấu hổ. Cố Dung trầm mặc một lát, hỏi:

"Vấn đề này, ngươi lấy tư cách là bằng hữu Lý Chẩm của ta để hỏi ta hay là lấy thân phận Ngũ Hoàng tử Vân Vương Lý Chẩm để hỏi ta?"

"Có gì khác nhau?" Lý Chẩm hỏi.

Cố Dung thành thật nói: "Nếu ngươi là Ngũ Hoàng tử Vân Vương Lý Chẩm, ta sẽ có vô số điều êm tai để nói cho ngươi nghe. Nếu ngươi là bằng hữu Lý Chẩm của ta, ta mới có thể thành thật nói cho ngươi biết."

Lý Chẩm lắc đầu cười: "Nói như vậy, ta còn có sự lựa chọn nào khác sao? Vậy đương nhiên là bằng hữu của ngươi, ta muốn nghe sự thật."

Cố Dung khẽ gật đầu, hết sức nghiêm túc:

"Nếu ngươi lấy thân phận bằng hữu Lý Chẩm của ta để hỏi ta, ta liền trả lời ngươi, đúng vậy."

"À…" Lý Chẩm có chút bất đắc dĩ:

"Nghe ngươi nói như vậy, ta cũng không biết mình nên vui mừng hay là lo sợ."

Cố Dung thở dài: "Lý Chẩm, ở biên cương, tướng quân lớn hơn vua, đây là luật bất thành văn. Không có thế hệ Đế Vương nào có thể thay đổi được cục diện này. Trừ phi, hắn muốn từ bỏ hoà bình ở vùng biên cương."

Dừng lại một chút, Cố Dung lại hỏi:

"Thế nhưng ngươi có biết vì sao từ thời Tiên Hoàng cho tới bây giờ, đều là hậu duệ của phủ Cảnh An Hầu trấn thủ năm thành ở biên cương không?"

Lý Chẩm hơi nhíu mày: "Bởi vì… Tiên Hoàng tín nhiệm phủ Cảnh An Hầu, tựa như tin tưởng chính mình."

"Không tồi." Khi ấy, vẻ mặt Cố Dung rất nghiêm túc, hoàn toàn không giống vui đùa thường ngày. Hắn nhìn Lý Chẩm, nặng nền thốt ra từng câu:

"Vì sự tin tưởng này, cha và huynh ta đã thay đế quốc cầm quyền, tất cả những người thần phục phủ Cảnh An Hầu ta cũng đều thần phục trước giang sơn của Lý thị. Đáng tiếc… đương kim Thánh Thượng không có mắt nhìn người như Tiên Hoàng. Thế nên, gần hai mươi năm qua, phủ Cảnh An Hầu ta như đi trên băng mỏng, Ngũ ca ta không thể không bỏ võ theo văn, từ bỏ quân quyền ở Nam Cương. Lý Chẩm ngươi nghĩ một chút đi, nếu quân quyền ở Nam Cương không lọt vào tay kẻ khác thì ngày hôm nay chúng ta lo lắng làm gì?”

Cố Dung nói, càng nói càng kích động, hốc mắt dần đỏ lên:

“Cho nên, Lý Chẩm, ngươi phải tin tưởng ta, tin tưởng phủ Cảnh An Hầu. Ta hy vọng tín nhiệm của hai nhà Lý gia và Cố gia đặt vào ta và ngươi có thể kéo dài mãi mãi.”

Lý Chẩm và Cố Dung bốn mắt nhìn nhau, hồi lâu sau, cười khẽ:

“Cố Dung, ta tin tưởng ngươi. Nhưng ngươi bằng lòng tin tưởng ta sao?”

Cố Dung nhướn mày, hơi nghiêng người về phía trước, nói:

“Nếu đơn thuần bàn về cách làm người của Lý Chẩm ngươi, ta tin tưởng. Nhưng ngươi nói đến chuyện kia, ta còn phải cân nhắc lại.”

Lý Chẩm duỗi ra ba ngón tay:

“Lý Chẩm ta lấy họ của mình ra thề, quyết đảm bảo cho phủ Cảnh An Hầu trên dưới đều bình an vô sự.”