Chương 75

Trên gương mặt u sầu của Cố Dung có chút gì lập loè không dễ phát hiện… gian trá. Ta nhìn về phía Cố Dung, chỉ nghe hắn chậm rãi nói:

"Ta thở dài cho Lý Chẩm bé bỏng của chúng ta. Cô đơn cùng chiếc bóng đã lâu, gần đây đều không được bình thường."

Dứt lời, Cố Dung lại hỏi: "Nàng biết cái này gọi là gì không?"

"Cái gì?" Ta thành thật hỏi.

Cố Dung nheo mắt, nói như thật.

"Cô độc, khiến người trở nên biếи ŧɦái."

Từ lúc theo dấu Đoan Vương Phi tới Nam Cương, Lục Huyền ở lại Mục thành, nhưng đã trôi qua nửa tháng mà bên kia gió thổi cành lay cung đều không có.

Cố Dung cả ngày suy nghĩ, suy đi nghĩ lại cũng không tìm ra được lý do, thế là dứt khoát không thèm nghĩ nữa. Hôm nay lại tự mình chạy đến phòng bếp làm một bàn đồ ăn, ngồi chờ Lý Chẩm trở về.

"Mọi việc trong thiên hạ, chỉ có ăn là không cần động não." Cố Dung nói như thế.

Hôm nay, khi vừa trở về, sắc mặt Lý Chẩm vô cùng cổ quái. Hỏi mới biết, bởi vì thân thể Thánh Thượng ngày càng sa sút, quần thần đã vài lần yết kiến thỉnh lập tân Thái Tử để bách tính được an lòng.

Trước đây Thánh Thượng đã mượn cớ cho qua hai lần, lần này lại bởi vì Thái Hậu mở lời nên không có cách nào cự tuyệt. Nghe nói Thái Hậu làm chủ, mau chóng chọn ra người phù hợp ngồi lên vị trí Thái Tử. Kỳ thực, nhìn vào thực trạng trước mắt, người được chọn lên ngôi Thái Tử nếu không phải Lý Chẩm thì chính là Tĩnh Vương. Nhưng sau lưng Tĩnh Vương có phủ An Quốc Công. Mà Thánh Thượng nghi kỵ nhất chính là quyền thần chống lưng cho Hoàng tử. Đây cũng chính là nguyên nhân khiến nhiều năm nay Thánh Thượng không hoàn toàn coi trọng Đoan Vương. Mặc dù sau lưng Lý Chẩm có cây đại thụ vững chãi như phủ Cảnh An Hầu, nhưng phủ Cảnh An Hầu tay nắm quân quyền, chỉ bấy nhiêu đó cũng đủ khiến Thánh Thượng dè chừng. Cho nên lần này, vị trí Thái Tử ở Đông cung khả năng lớn sẽ về tay Lý Chẩm. Mà Đoan Vương, Tĩnh Vương bọn họ sẽ không chịu khoanh tay chờ ch.ết, hoặc là bọn họ sẽ loại bỏ Lý Chẩm như cái cách chúng ta đã từng làm khiến cho Thái Tử rớt đài, hoặc là dứt khoát tiến hành một cuộc đảo chính.

Lúc đó, Cố Dung bưng lên món ăn cuối cùng, ta không chờ nổi nữa mà cầm đũa lên. Nhưng dường như Lý Chẩm không bị cám dỗ bởi mỹ thực dù chỉ là một chút, vẫn luôn say mê bàn chuyện lập Thái Tử.

"Cố Dung… Ngươi nói xem, nếu như ta trở thành Thái Tử… là chuyện tốt hay xấu?"

Cố Dung chậm rãi ngồi xuống: "Không thể nói trước. Tình hình trước mắt cho thấy, ngươi có cơ hội tiến vào Đông Cung, cũng không nhất định sẽ có cơ hội bước ra khỏi Đông Cung. Đừng nói đến Tĩnh Vương, mà ngay cả Đoan Vương cũng sẽ không dễ dàng buông tha cho ngươi."

Lý Chẩm khẽ gật đầu, lại hỏi: "À đúng rồi, có tin tức gì từ Mục thành không?"

Cố Dung lắc đầu.

Lý Chẩm xoa xoa huyệt thái dương, ngồi trên ghế hệt như đống bùn nhão, vẻ mặt sống không còn gì luyến tiếc. Hồi lâu sau, hắn lại chậm rãi ngồi thẳng người, cau mày nói:

"Cố Dung… Kỳ thực, có phải chúng ta nghĩ quá mức nghiêm trọng hay không. Đám binh lính ở Nam Cương kia… cũng chưa chắc nghe lệnh của Trịnh Doãn Kỳ, dù sao thì bọn họ cũng là quân đội Hoàng gia, làm sao có thể dễ dàng chấp nhận người khác điều khiển?"

Cố Dung lắc lắc ngón tay, giống hệt phu tử dạy học đang phổ cập kiến thức, từ tốn mà nói:

"Cái này ngươi cũng không biết. Ở vùng biên cương, bọn họ chỉ biết đến tướng, không biết đến vua. Trong mắt bọn họ, tướng quân chính là vua của cả vùng biên cương đó."