Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 71

« Chương TrướcChương Tiếp »
Đối với điều này, Cố Dung vô cùng ảo não. Hắn cảm thấy bản thân đã quá mức chủ quan, chưa từng nghĩ rằng An công công sẽ can đảm đến thế. Lúc đó, Cố Dung buồn bực trong lòng, uống rất nhiều rượu. Qua ba lượt rót, sắc mặt càng lúc càng ửng đỏ, thanh âm cũng cất cao:

“Ta thực sự nghĩ mãi không rõ lý do vì sao, Lý Hưng kia có cái gì tốt? An công công sẵn sàng hy sinh tính mạng vì một kẻ ngốc như vậy.”

Dứt lời, vẻ mặt Cố Dung lộ vẻ khó hiểu, lại nói:

“Chẳng lẽ thực sự… Ngốc đến mức đáng yêu sao?”

Nhìn Cố Dung không ngừng lắc đầu, ta nhẹ nhàng chạm vào tay hắn: “Tuy nói trên đời này có rất nhiều chuyện không thể tìm ra nguyên nhân. Nhưng chuyện này… ta luôn cảm thấy có điều kỳ lạ.”

“Ta cũng là…” Lý Chẩm thở dài: “Chuyện của Toàn Gia… luôn có cảm giác không được đúng lắm. Nhưng lại không nói rõ ra được.”

Ta nhìn chằm chằm lên mặt bàn, suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía Cố Dung:

“Trước đây chàng tìm được Toàn Gia, hỏi thăm về hoả hoạn ở hậu cung năm đó cùng với sự tình ở sòng bạc… Khi đó, Toàn Gia có đề cập tới Đoan Vương hay Lý Hưng không?”

Cố Dung do dự một chút rồi gật đầu.

Ta lại hỏi: “Còn Tĩnh Vương thì sao?”

Cố Dung nghĩ nghĩ, nói: “Chỉ nhắc tới năm đó xảy ra hoả hoạn, chỉ nói một câu liền không nhắc lại nữa.”

“Nói một câu gì?”Ta hỏi.

Cố Dung nghĩ nghĩ, nói: “Lúc Tĩnh Vương lên sáu, đột ngột gặp phải biến cố, nếu không có Triệu Hoàng Hậu tương trợ, e là không sống được đến hôm nay.”

“Không đúng!” Bỗng nhiên Lý Chẩm hô lớn, nện một chưởng lên bàn, rượu trong ly cũng kinh hãi tới mức thiếu chút nữa thì sánh ra ngoài: “Vì sao hắn lại nhớ rõ Tĩnh Vương sáu tuổi… mà không pahir năm tuổi… hay là bảy tuổi?”

Ta gật gật đầu: “Không tồi, ngày xưa Nguyệt Nghiêu cung nhiều người như vậy đều có thể trốn thoát được. Cuối cùng là chỉ ch.ết hai người, vì sao đây? Bởi vì nghe nói, năm đó là An công công xông vào đám cháy cứu Cẩm Phi nương nương không thành nên hai người cùng ch.ết. An công công có lòng tận trung như vậy, chủ nhân đã ch.ết, làm sao có thể bỏ mặc tiểu chủ nhân mà tìm chủ nhân mới?”

Lông mày Cố Dung nhíu chặt, hồi lâu vẫn không lên tiếng. Thời gian trôi đi, bỗng nhiên hắn nói:

“Các ngươi nói đúng, là do ta chủ quan. Có lẽ… Tĩnh Vương… mới là người đứng sau.”

Ta có cảm giác ớn lạnh sau gáy, không tử chủ nắm thật chặt cổ áo.

“Triệu Hoàng Hậu cũng không muốn biến An công công trở thành thân tín của Lý Hưng, cũng không muốn ngăn cách An công công lui tới cùng Tĩnh Vương. Nàng chỉ thu mua lòng người, mà người An công công phục vụ trước nay không phải là Lý Hưng mà là Lý Tự. Hắn vì Tĩnh Vương mà ch.ết… Chẳng trách được, thích khách không hề tới ám s.át Tĩnh Vương. Người của Ngọc Lan Trai, lá gan dù lớn cỡ nào, cũng làm sao dám đi ám s.át chính chủ nhân của mình?”

Ta nói xong, đầu cũng cảm thấy đau theo. Ta xoa xoa huyệt thái dương, ngả người về sau một chút, dựa lưng vào ghế. Lý Chẩm nhẹ than thở:

“Đoan Vương, Dự Vương, Tĩnh Vương… ba người tưởng chừng như đối lập này, thực chất lại trên cùng một con thuyền. Chẳng qua, Đoan Vương chỉ là một quân cờ… Mà Tĩnh Vương cầm quân đen lại cam tâm tình nguyện thua ván cờ này, thành toàn cho Dự Vương… Ha…”
« Chương TrướcChương Tiếp »