Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 67

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Dung vừa cười vừa né tránh, lại bắt được tay của ta. Đáy mắt hắn ẩn chứa nhu tình, như có cả trời sao rực sáng.

"Trâm Trâm, nàng biết không? Ta vẫn luôn chờ đợi nàng nói với ta, nói rằng nàng không thích Tĩnh Vương, nói người nàng thích chính là ta. Khi đó, ta vẫn mãi suy nghĩ, nếu có một ngày nghe được lời từ chính miệng nàng nói ra, ta sẽ vô cùng vô cùng vô cùng vui vẻ."

Ta hơi hé miệng, đoán chừng vẻ mặt có chút ngu đần.

"Kỳ thực, chàng đã sớm biết rồi phải không?" Cố Dung nhẹ nhàng cười, "Biết hay không biết, không nghe được từ chính miệng của nàng thì đều không tính."

Giờ phút này, ánh mắt Cố Dung ôn nhu đến mức dường như có thể chảy ra đường mật. Ta ngây ngốc nhìn rồi lại ngượng ngùng, nhất thời đỏ bừng mặt, cúi đầu.

"Trâm Trâm… Ta thích nàng, từ rất lâu, rất lâu rồi."

Thanh âm Cố Dung nhẹ nhàng chậm rãi lại ôn nhu, trái tim ta cũng mượn cớ rung lên mãnh liệt. Nói xong, hắn cúi người xuống, đôi mắt màu nâu lay động trước ánh nến vàng cam rực rỡ. Khuôn mặt hắn ngày càng tới gần, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng chạm vào chóp mũi của ta, có hơi lạnh.

Ai?... Này… Ưm…

Tay ta nhẹ nhàng chạm vào lưng Cố Dung. Môi hắn mềm mại ướŧ áŧ, thế nhưng so với tưởng tượng của ta còn ngọt ngào hơn rất nhiều. Ta khẽ cắn, cảm giác… có vẻ như… so với bánh hoa quế còn có cảm giác ngon miệng hơn một chút xíu chút xíu…

Ta cảm thấy mặt mình đã bị ánh nến hun đến nóng rát, trái tim cũng nhất mực cuồng loạn. Ta cảm giác được, Cố Dung đã phát hiện ra. Khóe miệng hắn giương cao, có vẻ rất đắc ý. Một lát sau, Cố Dung mím môi, đôi mắt rực sáng nhìn ta chằm chằm, yết hầu khẽ trượt, nhẹ nhàng nói:

"Không xong rồi."

"Cái gì không xong?" Ta vốn dĩ ngượng ngùng, bỗng nhiên trong lòng trở nên lo lắng.

Nào ngờ Cố Dung mỉm cười, ôn nhu nói:

"Lý Chẩm còn chưa biết, hậu đình phủ Vân vương của hắn đã bốc lửa lên rồi."

"A… Cái này…"

Ta nở nụ cười.

Cố Dung ôm ta vào trong ngực, nhẹ nhàng dán vào bên tai ta, nói:

"Trâm Trâm… Quả trứng gà kia… Nàng đừng ăn."

"Hả? Tại sao?"

"Bởi vì… Đó là trứng gà sống."

???

Khá lắm, nếu như hôm nay ta không đi vào khuôn khổ, hắn dự tính sẽ khiến tay ta ướt sũng nhỏ xuống từng giọt trứng gà sống phải không?! Ý chí trả thù mạnh mẽ thế này, xem ra Đoan Vương kia cũng không sống tốt được mấy ngày.
« Chương TrướcChương Tiếp »