Chương 41

Nghĩ nghĩ, ta lại trừng mắt, lỗ chân lông cũng đều nở ra vì hưng phấn:

“Không đúng, dựa vào cá tính của Lục Sanh, tuyệt đối hắn sẽ không đặt toàn bộ niềm tin với chỉ một người, huống hồ người này cũng chỉ là nhi tử của cháu gái hắn… Còn có… Kế hậu và Lục Sanh e là đã sớm muốn xé rách mặt nạ của nhau… chỉ là đôi bên còn e ngại khi chưa có lựa chọn tốt hơn, nên đều chừa lại đường lui cho chính mình.”

Cố Dung không buồn cười, mí mắt híp lại thành một khe hở:

“Trâm Trâm của chúng ta đi đại lao một chuyến, trở về lại có tiền đồ hơn rất nhiều, đầu óc cũng thông suốt không ít đâu!”

Ta hừ hừ qua loa: “Được được được, ngươi nói cái gì cũng được.”

Ch.ết tiệt… Lần này ta như thuyền lật trong mương, xem như bị Cố Dung nắm được thóp. Từ nay đến vài năm về sau, đoán chừng vẫn có thể thấy hắn dùng việc này để chọc tức ta.

“Được rồi đừng náo loạn nữa. Nói chính sự đi.” Lý Chẩm hoàn toàn không có ý đùa cợt, vô cùng nghiêm túc, cực kỳ nghiêm túc. Hắn nói:

“Nhưng thực ra, ta nghe nói Lý Hưng có một vị Trắc Phi họ Lục, chẳng qua là một thứ nữ của Lục gia. Ở Lục gia không có bất kỳ địa vị gì, sau này gả tới Đông Cung cũng không hề phô trương. Hiện tại cũng không biết như thế nào.”

“Thứ nữ thì như thế nào?” Ta nghiêng mắt nhìn. Lý Chẩm nhìn thấy vẻ mặt của ta thì hoảng sợ:

“Không phải, ta không có ý kia. Ta là nói, nàng ta là Trắc Phi, kia…”

“Trắc Phi thì làm sao?” Ta vẫn nghiêng mắt như cũ.

Yết hầu của Lý Chẩm dường như vướng lại, ho khan:

“Ý của ta là… thứ nữ, Trắc Phi… Lục Sanh kia chưa chắc đã coi trọng. Huống hồ, hiện tại Lý Hưng đã không còn là Thái Tử, quân cờ này e là cũng vô dụng.”

Ta cười: “Ngươi kinh hãi cái gì vậy? Ý của ta cũng không phải là cái ý kia mà. Ý của ta là nói, thứ nữ thì như thế nào? Thứ nữ kia cũng là cháu gái ruột của Lục Sanh, so với cháu gái đằng ngoại hẳn là thân cận hơn nhiều đi. Phải biết rằng, lão già thành tinh Lục Sanh kia sẽ không tùy tiện làm bất cứ điều gì cho mấy con tốt thí."

"Còn gì nữa không?" Cố Dung dùng tay phải chống cằm, nhìn ta vô cùng hứng thú.

Ta ho khụ khụ hai tiếng, thờ ơ không thèm để ý đến, hàm hồ nói như nước chảy mây trôi:

“Đương nhiên Lục Sanh vẫn còn một quân cờ nữa. Chỉ là chưa dùng đến mà thôi.”

Ngồi trong đình tứ giác, ta nói còn một quân cờ. Thế nhưng Lý Chẩm không quá rõ ràng, mơ hồ hỏi lại:

"Quân cờ nào?"

Ta ngồi thẳng người, giảng giải êm tai:

"Vị trí Chính Phi của Tĩnh Vương vẫn luôn bỏ trống, dù là quan lớn hay danh gia vọng tộc ở Kinh thành đều muốn gả nữ nhi nhà mình qua đó, Lục Sanh cũng không ngoại lệ, trước đây hắn đã sớm tính toán kỹ càng để lấy được thánh chỉ từ Hoàng Thượng, gả cháu gái của đích thê qua đó. Có điều, việc này đã bị đè xuống, chậm chạp chưa thể tiến hành. Bởi vì chuyện này, chỉ sợ trong lòng Lục Sanh đã sớm bất mãn.”