Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 4

« Chương TrướcChương Tiếp »
Run giọng mà hô hào, cánh tay Hoàn Vương Phi lại giơ lên cao. Thời điểm bàn tay kia hạ xuống lại chợt ngừng giữa không trung. Ta ngẩng đầu lên, chỉ nhìn thấy Cố Dung gắt gao bắt lấy tay của Hoàn Vương Phi, khuôn mặt giăng đầy u ám doạ ta sợ muốn ch.ết. Rốt cuộc thì Cố Dung là nam tử, một phen hất cánh tay Hoàn Vương Phi cũng khiến nàng ta lảo đảo ngã trên mặt đất.

“Ngươi… Ngươi…”

Hoàn Vương Phi nghiến răng nghiến lợi, vô cùng kinh ngạc, sắc mặt lộ rõ giận dữ:

“Bổn Vương Phi có lòng vì ngươi phân ưu, ngươi làm gì vậy hả?”

Cố Dung lạnh mặt, thẳng thắn nhìn chằm chằm vào mặt Hoàn Vương Phi, lại không hề hé nửa lời. Nhìn thật lâu, tới mức khiến cho Hoàn Vương Phi có chút sợ hãi.

“Ngươi… Ngươi… Ngươi nhìn ta chằm chằm làm gì!”

Cố Dung vô cảm, thanh âm lãnh đạm:

“À… Cũng không có gì. Ta chỉ là suy nghĩ, ít ngày nữa Hoàn Vương phải xuất chinh đến Nam Dận, người người đều nói chuyến đi này vạn phần hung hiểm. Nhưng dường như Hoàn Vương Phi không quá lo lắng, còn có thời gian ở chỗ này thay ta phân ưu.”

Hoàn Vương Phi lộ vẻ giận dữ, đôi mắt trừng đến mức tựa như chuông đồng. Ta nhìn vào trong mắt, vui mừng ra mặt, lại cố ý vùi đầu xuống thật thấp, nhẹ giọng nói:

“Hoàn Vương Phi nương nương tất nhiên là không cần lo lắng. Mỗi người đều nói Hoàn Vương đi chuyến này có thần tiên mở đường, tất nhiên là một đường thông suốt không lo ngại, có thể thắng một trận thật mỹ lệ.”

Cố Dung: “À?” một tiếng, làm ra vẻ nghi hoặc:

"Cái gì mà thần tiên với chả thần thông?"

Ta khiêm tốn trả lời: "Bẩm Vân Vương Phi nương nương, nghe nói chiến sự lần này Xích Vũ quân đánh trước tiên, cùng quân đội của Hoàn Vương ở Hồ Khẩu hợp lại giúp sức."

Giờ phút này nhìn lại, sắc mặt của Hoàn Vương Phi đã trắng bệch, nghiến răng đến mức quai hàm bạnh ra, nheo nheo mắt nhìn, dường như có điều muốn nói. Nhưng không đợi cho nàng mở miệng, Cố Dung chợt nở nụ cười, làm ra vẻ giật mình bừng tỉnh.

"À, thì ra là nhánh quân của Cảnh An quân ta à. Vậy Hoàn Vương Phi cứ yên tâm đi, Xích Vũ quân chính là Nhị ca của ta điều binh, từ trước tới giờ đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi. Chẳng trách, Hoàn Vương phi dư sức ở chỗ này… thoả thích tán gẫu."

Hoàn Vương Phi tức giận đến mức vươn ray tới, run rẩy chỉ vào hai chúng ta.

"Chủ tớ hai người các ngươi, kẻ xướng người hoạ, là uy hϊếp bổn Vương Phi có phải không?"

Cố Dung hừ nhẹ một tiếng, không đáp lại, kéo tay ta muốn rời khỏi.

Nào có đoán được Hoàn Vương phi kia là một kẻ ngang ngược, ngoài miệng cũng không chịu buông tha người khác, hướng theo bóng dáng hai chúng ta, nói lớn một câu:

"Ngươi cho rằng Hoàn Vương xảy ra chuyện thì Xích Vũ quân sẽ tránh được sạch sẽ hay sao!"

Vốn dĩ Cố Dung không muốn phản ứng lại nàng, nào biết miệng lưỡi nàng ta lại vô cùng nhanh nhạy, cười lạnh nói:

"Vân Vương Phi tính toán thật là tốt, vì một tỳ nữ đê tiện không liên quan mà muốn bồi thường bằng Nhị ca của chính mình."

Cố Dung cười, phỏng chừng là tức giận đến không còn cách nào khác. Hắn chậm rãi buông tay ta ra, xoay người lại, có tình có lý mà giải thích.

"Hoàn Vương Phi, xem như ngươi xuất thân từ văn nhân thế gia. Chuyện đánh giặc từ trước tới nay, nói dễ nghe thì có chút nắm chắc, nào có chuyện mười phần được cả mười? May mắn đại thắng, tướng quân binh sĩ có toàn vẹn hay không cũng là điều khó nói. Nếu như chuyến này Hoàn Vương có điều gì bất trắc, ngươi liền ăn vạ đổ lỗi lên đầu Xích Vũ quân, e là không thể nào biện minh nổi. Về sau, ai còn dám đứng về phía Hoàn Vương được nữa."

Hoàn Vương Phi sửng sốt, hai tay nắm chặt làn váy.

"Ngươi có ý gì!"

Hoàn Vương Phi tức đến run rẩy, Cố Dung lại vẫn một bộ dạng ôn hoà bình đạm. Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng, âm thanh trầm thấp:

"Trên đời này mạnh được yếu thua, tôn ti khác biệt không có ý nghĩa. Ngươi giẫm lên người khác, cũng nên nghĩ tới lúc bị người khác giẫm dưới lòng bàn chân."

Ngực Hoàn Vương Phi phập phồng lên xuống, ta luôn cảm thấy giây tiếp theo nàng sẽ ngã nhào xuống đất, bị mang tới Thái Y viện. Chỉ thấy ánh mắt nàng lập loè, sự ngoan độc lan tràn, run giọng nói:

"Phủ Cảnh An Hầu của ngươi phản nghịch. Ta sẽ đi nói với phụ hoàng, phủ Cảnh An Hầu có ý đồ mưu hại Hoàn Vương, chuyện này phủ Vân Vương cũng không thoát khỏi liên quan đâu!"

Cố Dung nhướng mày: “Đúng là tin đồn vô căn cứ, ai có thể làm chứng cho ngươi? E là người khác sẽ cho rằng Vương Phi bị rối loạn tâm thần.”
« Chương TrướcChương Tiếp »