Chương 38

Lúc đó, trong bóng đêm, dưới ánh sáng rực rỡ, trước mắt ta dường như chỉ còn lại đôi mắt màu nâu rực sáng dưới ánh trăng trong trẻo. Ta không nói gì, chỉ đang suy nghĩ. Nhưng một lát sau. Cố Dung lại phối hợp mà nói thêm:

“Nghĩ lại, ngươi vẫn là đừng cười. Ngươi cười lên quá khó coi.”

Một màn đối thoại cảm động kia, chung quy kết thúc bằng cú đạp của ta lên người Cố Dung.

Cảm xúc của ta và Cố Dung, suy cho cùng đều không chịu nổi phiền muộn lẫn bi thương. Dùng lời của Cố Dung mà nói thì chính là:

Khẩu vị thanh đạm, không ăn được dầu mỡ.

Bên trong hành lang, Cố Dung uống say, ăn nói hàm hồ một hồi lâu. Chốc lát ôm cánh tay ta, chốc lát lại vòng quanh cổ ta, chốc lát lại dựa người trên vai ta như đống bùn nhão. Về sau, dứt khoát bất động, nhắm nghiền hai mắt, dường như đã ngủ. Ta đang suy nghĩ làm thế nào để xách hắn về thì bỗng nhiên Lý Chẩm xuất hiện.

“Vừa lúc ngươi đến, phiền ngươi mau đưa hắn đi đi.”

Ta chống đỡ người Cố Dung, thấp giọng gọi Lý Chẩm. Lý Chẩm liếc mắt nhìn ta, lại liếc mắt nhìn sang Cố Dung:

“Hắn uống bao nhiêu rồi?”

Ta nghĩ nghĩ: “Chắc là không đến nửa hồ lô.”

“À…” Lý Chẩm hừ một tiếng, đá đá vào chân Cố Dung: “Đừng giả bộ nữa.”

“Ngươi làm gì thế?” Ta “Suỵt” một tiếng:

“Tửu lượng của hắn không tốt, cũng không phải là ngươi không biết.”

Lý Chẩm cười đến quái dị, ôm cánh tay nhìn Cố Dung chăm chú:

“Tửu lượng không tốt? Sự việc trước kia đã bao lâu rồi. Lần trước ở thành Bà Nhã hắn cùng ta uống rượu trong trướng, đừng nói là nửa ấm, một ấm rưỡi e là cũng không quật ngã được hắn.”

Ta trừng mắt, nghiêng đầu nhìn chằm chằm Cố Dung, chỉ thấy cơ mặt hắn hơi co lại, khoé miệng lặng lẽ nhếch lên thành đường cong.

“Cố Tây Phong!!!”

Ta tức đến dậm chân.

Cố Dung mở to mắt, đứng thẳng dậy ngáp một cái thật dài.

“Ai bảo ngươi không để ý tới ta. Đây là trừng phạt đối với ngươi.”

Khá lắm, có tiền đồ lắm Cố Dung, chẳng những không say mà tinh thần còn rất phấn chấn!

Nhưng việc này quả thực là do ta đuối lý, muốn trêu ghẹo thì cứ trêu ghẹo đi. Thế nên, nửa chữ ta cũng không nói, chỉ cầm lấy bầu rượu quơ quơ:

“Còn ai muốn uống không?”

Lý Chẩm thoáng nhìn qua bằng ánh mắt không mấy tốt: “Còn nói sao, uống rượu cũng không gọi ta.”

Cố Dung hừ một tiếng, tròng mắt híp lại:

“Lý Chẩm, ngươi đúng là không làm được chuyện gì tốt.”

Lý Chẩm nhìn nhìn Cố Dung, lại quay qua nhìn ta, chớp chớp mắt:

“Khụ khụ… Cái kia… Ta đi lấy cái ly trước…”