Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 37

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Dung thấy ta cười, cũng cười theo. Cười trong chốc lát lại chợt thở dài:

“Trâm Trâm, rất xin lỗi. Ngày ấy là ta quá nóng giận.”

“Người nên xin lỗi chính là ta.” Ta đá đá chân về phía trước, nhìn mũi chân chằm chằm, bổ sung:

“Nhưng cái này không dính dáng gì đến Tĩnh Vương, thực sự không liên quan.”

Sự tình liên quan đến Trắc Phi của Tĩnh Vương, ta không giải thích. Ta cảm thấy bản thân vô cùng mâu thuẫn. Một mặt, ta hy vọng có thể giải thích rõ ràng với Cố Dung, rằng ta sớm đã không thích Tĩnh Vương nữa rồi, càng không vì hắn mà không màng đến phủ Vân Vương. Mặt khác, ta lại hy vọng Cố Dung có thể hiểu ta, không cần ta nhiều lời giải thích cũng có thể hiểu được đến tốt cùng thì ta là người như thế nào.

Ta đang rối rắm thì Cố Dung laị mở miệng:

“Lý Chẩm nói, ta là lo lắng đến mức gây loạn, là trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường. Hắn nói… Trong lòng ngươi có quá nhiều người, có quá nhiều nỗi bận tâm. Hắn nói… Ngươi không muốn phủ Vân Vương bị người khác dòm ngó nên mới liều mạng để ngăn chặn thị phi. Ngày đó, hắn mắng ta một trận thậm tệ.”

Nói xong, Cố Dung cười cười: “Thực ra, Lý Chẩm so với ca ca ruột thịt của ngươi còn giống hơn nhiều.”

“Thôi đi.” Ta giương khoé miệng: “Hai người một kẻ mặt đen một kẻ mặt trắng, chuyên lừa dối ta. Nếu không thì sao ta còn có thể ngồi được ở nơi này?”

Cố Dung không đáp lời, lại tiếp tục uống một hớp rượu. Sắc mặt hơi ửng đỏ, ánh mắt mê ly.

Yết hầu hắn nhẹ lăn, nhẹ nhàng chậm chạp nói:

“Ta hiểu rõ tâm tư của ngươi. Ngươi vì Lý Chẩm, vì ta, vì Thẩm phủ, ngươi muốn dàn xếp ổn thoả, không muốn rước thị phi phiền toái, không muốn trở thành chuyện phiếm cho người đời bàn luận. Thế nhưng Trâm Trâm à, ngươi có biết không? Bọn họ chính là muốn cắn ch.ết tâm ý của ngươi, cắn ch.ết ta cùng Lý Chẩm không buông không rời, cùng trái tim liều mạng muốn bảo vệ phủ Vân Vương của ngươi.”

Dứt lời, vành mắt Cố Dung lại đỏ lên.

Hỏng rồi…

Bằng hữu Cố Dung của ta, tửu lượng rất kém.

Kém đến mức nào à? Ngũ ca của Cố gia phủ Cảnh An Hầu nổi danh là kẻ nhát rượu. Năm đó, hắn cùng Cố Ngũ ca đọ sức, Cố Ngũ ca không có cảm giác gì, Cố Dung hắn đã ôm cây đại thụ, miệng lẩm bẩm hát khúc ca, vẫn là bài ca hành quân đánh giặc. Sau một trận kia, ước chừng say đến hai ngày. Người không biết còn tưởng rằng hắn là con ma men, uống liên tiếp hai ngày đến trương cả bụng.

Nhìn Cố Dung trước mắt, ta cảm giác không ổn rồi. Quả nhiên, giây tiếp theo, một cái đầu nặng nề nện ở trên vai ta. Đôi mắt của Cố Dung chậm chạp đóng mở, hàng mi dài run rẩy, dường như ngơ ngác ngước nhìn lên bầu trời đêm.

“Trăng sáng còn chiếu xuống cống rãnh à?”

Âm thanh của hắn mơ hồ, hơi thở toàn mùi rượu.

“Cái gì?” Ta không hiểu ý của hắn.

Vừa dứt lời, hắn nghiêng đầu quay qua nhìn ta, bỗng nhiên duỗi ngón tay, chọc chọc vào mặt ta. Hắn nói:

“Trâm Trâm, cống rãnh không đáng. Ngươi cười một cái đi.”
« Chương TrướcChương Tiếp »