Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 36

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Việc này có liên quan gì đến Tĩnh Vương?” Ta nhìn Cố Dung, trong lòng nổi lên một trận uất ức. Ta biết ngay sau khi trải qua sự việc kia trong lo lắng bất an, Cố Dung nhất định sẽ nói lần này là bản thân ta rơi vào cạm bẫy. Nhưng không nghĩ tới, hắn lại cho rằng, bởi vì nàng ta là Trắc Phi của Tĩnh Vương, nàng ta sống ch.ết đều muốn liên lụy tới phủ Tĩnh Vương, mà một người có quan hệ bắn đại bác cũng không tới như ta lại liều mạng tự mình nhảy vào cạm bẫy được giăng sẵn.

Ta không giải thích, nổi giận nói:

“Việc này là do Thẩm Mạnh Trâm ta, thực sự xin lỗi các ngươi, cực khổ cho các ngươi lo lắng.”

Sắc mặt Cố Dung càng khó coi. Hắn đứng bật dậy.

“Ngươi không hề có lỗi với hai chúng ta, ngươi cần xin lỗi chính là bản thân ngươi!”

Ta không nói gì lại càng khiến Cố Dung tức giận. Ta cảm giác lửa giận của hắn đã xông đến tận đỉnh đầu. Hắn vừa mở miệng, thanh âm bỗng trở nên vang dội, có chút run rẩy:

“Ngươi cho rằng hắn đơn thuần muốn giúp đỡ ngươi sao? Nếu hắn đơn thuần muốn giúp ngươi thì ngay từ đầu đã không trơ mắt nhìn ngươi chịu hình phạt khổ sở. Nói đến cùng, hắn nói hai người thông đồng với nhau chỉ bởi vì dù cho hắn có thoát tội cũng khó chứng minh trong sạch. Hắn biết rõ Lý Chẩm sẽ không trơ mắt nhìn ngươi chịu khổ, chẳng qua hắn chỉ muốn mượn tay Lý Chẩm để thoát khỏi hiềm nghi, hợp lại đấu ch.ết Đoan Vương mà thôi! Lần này nếu như Lý Chẩm không kịp thời trở về, hoặc hắn không thuyết phục được An Quốc Công, vậy Lý Tự hắn có còn can đảm nghĩa hiệp, có tình có nghĩa, chính khí lẫm liệt được hay không? Quỷ kế của Đoan Vương cùng Kế hậu, ngươi cho rằng hắn không biết sao?! Hắn trơ mắt nhìn ngươi đi vào chỗ ch.ết đấy!!”

Cố Dung nói một hơi dài, ngực phập phồng, không biết từ lúc nào đáy mắt đã giăng đầy tơ m.áu, nhìn vô cùng mỏi mệt. Dứt lời, hắn phất tay rời đi, bỏ lại ta ngồi đó, từng giọt lệ đảo quanh nơi đáy mắt.

Lý Chẩm lẳng lặng ngồi bên cạnh ta, muốn đi cũng không được mà ở lại cũng không xong. Ta thoáng nhìn qua, mông hắn nâng lên rồi lại đặt xuống, ngồi xuống rồi lại đứng lên, cứ như vậy ước chừng bốn lần. Sau đó, chỉ còn lại tiếng thở dài bất đắc dĩ.

Ta và Cố Dung ầm ĩ huyên náo ba ngày trời. Từ khi hai chúng ta quen biết tới nay, đây là lần giận dỗi lâu nhất. Đêm ngày thứ ba, ta đang ngồi bên hành lang ngắm trăng. Hắn lắc lư ôm một bầu rượu cùng chén rượu đi tới. Ta biết hắn đang đi về phía này nhưng không nghiêng đầu nhìn hắn. Hắn đặt mông ngồi xuống bên cạnh ta, hỏi:

“Này, Thẩm Mạnh Trâm, nếu ta không tới tìm ngươi, vậy là vĩnh viễn ngươi sẽ không đi tìm ta đúng không?”

“Ngươi đang nói chuyện với ta à?” Ta nghiêm mặt.

Cố Dung cúi đầu, nhẹ nhàng cười: “Thẩm Mạnh Trâm, nhiều năm như vậy rồi, ngươi không thay đổi chút nào cả. Đã làm sai nhưng vĩnh viễn đúng lý hợp tình như vậy đấy.”

Ta không nói gì, yên lặng nhận lấy ly rượu hắn đưa qua, uống một hớp rượu, nói:

“Nói cũng đã nói, mắng cũng đã mắng. Trong lòng ngươi có thoải mái chút nào không?”

Cố Dung lắc lắc đầu: “Mỗi lần cãi cọ với ngươi, ta đều không thoải mái.”

“Bởi vì ngươi không cãi thắng ta sao?” Ta cười.
« Chương TrướcChương Tiếp »