Chương 31

Nói một nửa giữ lại một nửa khiến người ta mơ hồ. Kế hậu nhẹ nhàng cong khoé miệng, không tiếp tục nói đến chuyện giữa ta và Tĩnh Vương, mà tiếp tục nói:

“Về việc này, Trắc Phi Tĩnh Vương cùng Nhị công tử Thẩm gia đưa ra lời khai hoàn toàn trái ngược. Vân Vương cảm thấy, việc này nên xử lý thế nào mới phải?”

Chỉ thấy ánh mắt Lý Chẩm nhìn thẳng không chớp mắt, chầm chậm nhả ra từng chữ:

“A Trâm là thê của nhi thần, nàng là người như thế nào không ai có thể rõ hơn so với nhi thần.Việc này nhi thần tuyệt đối tin tưởng A Trâm trong sạch.”

Lão bà Kế hậu quỷ quyệt từ trước tới nay luôn động thủ từ những câu chữ đã được mài dũa cẩn thận, hiện giờ nào có chịu buông tha. Lúc này, sắc mặt cổ quái nở nụ cười:

“Vân Vương, con đừng quên, đích nữ Cố Dung phủ Cảnh An Hầu mới là thê của con. Thẩm Mạnh Trâm chẳng qua chỉ là một ái thϊếp. Lời con vừa nói, chính là muốn sủng thϊếp diệt thê có phải không?”

À há, một lời này đã hoàn toàn chụp mũ, nhưng mà tội lớn như thế có thể sẽ không tốt lắm đâu.

Lại nhìn tới Lý Chẩm, hắn nhìn Kế hậu, thần sắc bình tĩnh, từ tốn trả lời:

“Tuy rằng A Trâm là trắc phi, nhưng ở trong lòng nhi thần không phải là thϊếp. Ở trong lòng của Vương Phi, cũng tuyệt đối không thấp hơn nàng một bậc.”

Nói xong, Lý Chẩm móc ra một quyển gấm lụa, tay phải lưu loát lắc mạnh một cái, tự nhiên mở ra, vậy mà là một bức huyết thư.

“Đây là Vương Phi tự tay viết, mỗi câu mỗi chữ đều là tình ý chân thành. Vương Phi nguyện lấy huyết thư biện minh trong sạch thay cho A Trâm, nhi thần làm phu quân của bọn họ, đương nhiên cũng phải liều ch.ết bảo vệ.”

Thân thể ta yếu ớt, xương cốt đau nhức nhưng tinh thần phấn khởi đủ mười phần. Cố Dung à Cố Dung, một phong thư lớn với ngàn chữ thế này phải mất bao nhiêu m.áu đây!

Thánh Thượng hơi sững sờ, có lẽ không ngờ tới một Trắc Phi nho nhỏ như ta lại dỗ cho Vương Phi vui vẻ, vui vẻ đến mức làm ra chuyện điên cuồng. Lại cũng có thể kinh ngạc đối với nhi tử của mình đã an bài hậu đình thật tốt, hoàn toàn không xảy ra lục đυ.c nội bộ.

Hỏng…. Thánh Thượng đến cùng vẫn là ngây thơ.

Lúc đó, Lý Chẩm tới trước đại điện thỉnh cầu:

“Lần này nhi thần tiêu diệt giặc cướp, không dám tham công, chỉ cầu một chuyện.”

Thánh Thượng ho khan, phất phất tay: “Tạm thời không thể đề cập đến chuyện đặc xá.”

Lý Chẩm lại chắp tay: “Cũng không phải là đặc xá. Đôi bên đều cho rằng mình đúng, còn thỉnh phụ hoàng chấp thuận để A Trâm trở về phủ Vân Vương cấm túc. Nhi thần sẽ tự tra ra manh mối trong chuyện này, lấy lại trong sạch cho A Trâm, đưa thủ phạm đến trước công lý.”

Sắc mặt Kế hậu không được tốt lắm, con ngươi lạnh như băng nhìn ta chằm chằm, dường như muốn ăn tươi nuốt sống. Có lẽ nào Thánh Thượng lại không đồng ý thỉnh cầu nho nhỏ này, dù sao thì Lý Chẩm cũng dẹp loạn giặc cướp lập nên công lớn, phủ Cảnh An Hầu lại cũng đang chằm chằm nhìn lại đây. Vì thế, sau nửa canh giờ ta đã rời khỏi đại điện, khoác trên mình áo choàng của Lý Chẩm, ngồi lên xe ngựa trở về phủ Vân Vương.

Xe ngựa chạy như bay, dường như cũng biết được ta đang nóng lòng về nhà. Màn xe bị gió cuốn lên, từng đợt gió lạnh ùa vào. Trước đó ta đã bị cảm lạnh, đến bây giờ cũng không quá tốt, nhìn thấy một trận cuồng phong, ngay lập tức hắt xì hai cái. Bên trong xe, vẻ mặt Lý Chẩm mệt mỏi, lại há miệng hỏi ta:

“Ngươi thế nào rồi?”

Ôi chao, ta đúng là con người sắt đá rơi lệ.

“Ta không sao.” Ta lắc lắc đầu.

Lý Chẩm vỗ vỗ bả vai ta, không nói gì, có lẽ là vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

“Lý Chẩm…” Ta xoa nước mắt: “Cảm ơn…”