Chương 22

Nghe những lời này, hàm ý bên ngoài chỉ đơn giản là ám chỉ Tĩnh Vương hãy nhanh chóng tìm lý do để chứng minh bản thân đứng ngoài cuộc, ông già này đã có chủ ý, muốn lấy đầu của ta đi tế bái công tử nhà An Quốc Công rồi.

Hừ, tâm địa lớn như thế đúng là hỏng thật rồi.

Khoan đã… Không đúng… Đại Lý Tự khanh nói… Sự việc xảy ra ở biệt viện của Tĩnh Vương? Không phải là biệt viện của An Quốc Công sao??!

Ta nói mà, vì sao Tĩnh Vương lại ở đó, nhất định là vị Trắc Phi tốt kia của hắn đã tính toán thời gian ổn thoả!

Ha… Quả thực độc nhất chính là lòng dạ nữ nhân mà!

À không đúng, độc nhất là lòng dạ của Trắc Phi mà!

Cũng không đúng… Độc nhất chính là lòng dạ của thứ nữ!

Thôi vậy……

Tĩnh Vương vẫn đứng bất động ở đằng kia, lâu tới mức ta cho rằng hắn đã nhập thiền, bỗng nhiên, hắn ngẩng đầu, chậm rãi nói ra một câu sấm rền cuồn cuộn:

“Chuyện này, là ta cùng Thẩm Mạnh Trâm thông đồng làm ra. Hai người chúng ta cùng nhau gánh vác.”

Cái gì??? Tròng mắt của ta đang tản bộ quanh hốc mắt ngay lập tức liền muốn rớt ra. Tĩnh Vương điên rồi sao? Ai đồng loã cùng với hắn? Hắn muốn ch.ết nhưng ta thì không!

“Không… Không phải… Không phải…”

Lúc đó, ta ngốc đến tận cùng, trong miệng vẫn luôn ậm ừ không nên câu nên chữ, đôi mắt chớp tới chớp lui.

Tĩnh Vương nhanh chóng tiếp nhận câu chuyện:

“Không phải một mình nàng làm, là hai chúng ta. Chính xác.”

Trong nháy mắt kia, dường như ta cảm giác được sinh mệnh của mình đã chạy đến vạch đích. Hai mắt đen ngòm, thực sự muốn hôn mê. Thế nhưng tên cẩu quan kia lại giống như không hề nghe thấy lời Tĩnh Vương nói. Bàn tay vung lên, tức giận nói:

“Độc phụ to gan, mưu hại Tiểu Công gia, vu hãm người khác không thành, còn muốn mê hoặc Tĩnh Vương. Độc phụ dưới kia, thừa nhận tội trạng đi!”

Lúc đó, đỉnh đầu ta thực sự bốc hoả. Mặc cho thân mình suy yếu, ta giận dữ hét lớn:

“Mở miệng là độc phụ, ta thấy miệng của ông mới là độc nhất. So với độc phụ còn độc hơn!”

Miệng lưỡi ta vô cùng nhanh nhạy, Đại Lý Tự khanh tức giận đến vểnh râu, hùng hổ nện xuống bàn, hô lớn:

“Thượng hình*!”

(*) [上刑] (Thượng hình): Hình phạt rất nặng.

Nhìn đến dụng cụ tra tấn, ta nắm chặt quyền, cả giận nói:

“Ta là Trắc Phi của Vân Vương! Hiện giờ Vân Vương ở Kinh Châu tắm m.áu, thế nhưng các ngươi lại ở đây tr.a t.ấn ta! Ăn gan hùm mật gấu phải không! Ai dám đυ.ng đến ta!!!”