Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 20

« Chương TrướcChương Tiếp »
Ta liều mạng giãy giụa: “Ngươi là ai?!”

Nam nhân tặc lưỡi cười cười: “Giản Văn Đường. Tiểu nương tử không phải muốn cứu ta sao?”

“Không phải ngươi đang ở đại lao hay sao!” Ta nghiến răng nghiến lợi.

Giản Văn Đường đắc ý vô cùng: “Ngươi cho rằng tỷ phu của ta là ai? Lạc đà gầy vẫn còn lớn hơn ngựa, thực sự nói đến cứu ta, lại đến lượt tiểu nương tử nhà ngươi à?”

Vừa nói hắn vừa động tay động chân.

“A Giáp! A Giáp! Ngươi ở đó thất thần làm gì!” Ta thực sự muốn khóc.

“Đúng vậy, ngươi đứng đó thất thần làm gì! Ngươi có thể đi rồi!”

Giản Văn Đường tức giận nói.

A Giáp nghe xong, thế mà thực sự rời khỏi, cũng tiện tay đóng lại cửa phòng. Đáng ch.ết!!! Hoá ra A Giáp là gian tế!!! Chẳng trách toàn bộ người trong phủ Vân Vương chỉ còn lại một mình hắn!

Ta dùng sức tránh thoát lại cảm thấy người quá mức nặng nề, vươn chân giẫm về phía sau lại phát hiện sức lực cũng không còn, đã sớm mềm như bông. Một màn này chọc cho Giản Văn Đường thích chí cười gian manh.

Đáng ch.ết thật! A Giáp hạ dược trong rượu!!!

Ta bị Giản Văn Đường ném xuống đất. Mặt đất lạnh thấu xương, tâm ta cũng trở nên lạnh buốt đau đớn. Ta nghĩ đến Cố Dung, hu hu hu. Nếu như Cố Dung ở chỗ này, nhất định sẽ xử lý hết bọn chúng!

Ta choáng váng xây xẩm mặt mày, suy yếu không thôi, thậm chí mở miệng không thông. Nhưng trong lòng ta đang vô cùng căm giận: Bỏ móng heo của ngươi ra khỏi người ta! Giản Văn Đường!!!

Ngay lúc khóc không ra nước mắt, không còn cách nào để cầu cứu được nữa, bỗng nhiên ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rõ ràng.

“Sớm không tới muộn không tới.” Giản Văn Đường nói thầm một câu, hùng hùng hổ hổ, sau đó nhẹ nhàng đi đến bên cửa. Không bao lâu sau, cánh cửa mở ra, bước chân người nọ mới vừa chạm tới ngưỡng cửa đã bị gậy gộc đánh xuống từ bốn phía, ngã nhào trên mặt đất, mê man bất tỉnh.

Giản Văn Đường kéo người nọ tới bên cạnh ta, lại rút thanh đao đang c.ắm trên thithe kia ra, sau đó đặt vào tay người nọ đã ngất lịm, lúc ấy hắn mới vừa lòng cười rộ lên. Lát sau, hắn lại quay qua liếc nhìn ta một cái, hừ lạnh:

“Nếu như người đến cũng đã đến, Giản tiểu gia hôm nay không có thời gian chơi đùa cùng ngươi. Hẹn gặp lại tiểu nương tử nhé.”

Dứt lời, hắn khoá cửa lại từ bên trong sau đó nhảy qua cửa sổ chạy thoát. Tuy rằng ta luôn cảm giác có chuyện không hay đang chờ đợi ta phía trước, nhưng may mắn là cuối cùng không bị con heo kia vũ nhục. Ông trời vẫn còn thương ta, để cho ta giữ mình trong sạch, hu hu hu. Ta cảm động đến nhòe hai hàng nước mắt.

Nói như vậy, ta cũng còn phải cảm tạ người xui xẻo kia đã đến đây vào lúc cấp bách nhất. Ta chậm chạp mở mắt, cơ hồ giây tiếp theo liền muốn nhắm chặt lại. Nhưng ta phải cố, ta muốn nhìn thấy vị hảo hán kia, làm sao lại có thể xui xẻo đến vậy. Trong phòng yên lặng như ch.ết, lại cất giấu mùi đàn hương nhàn nhạt. Trong lúc mơ màng, trước khi mất nhận thức, vào cái nhìn thoáng qua, dường như ta thấy được… Tĩnh Vương.

Ngày kế tiếp, ta tỉnh lại bên trong lao ngục, lúc này mới biết được nhi tử của An Quốc Công đã ch.ết. Hiện trường chỉ có hai người, ta và Tĩnh Vương. Bởi vì sự tình liên quan đến hậu duệ của hoàng thân quốc thích, lại là vụ án nghiêm trọng, nên được Đại Lý Tự tiếp nhận và chính Đại Lý Tự khanh thẩm vấn.
« Chương TrướcChương Tiếp »