Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 16

« Chương TrướcChương Tiếp »
Nhưng chuyện người khác không biết, chẳng lẽ ta lại không biết hay sao? Tiểu tử Cố Dung này da thịt non mịn, đừng nói là một đao ch.ém tới, chỉ dùng một quyền đấm xuống cũng có thể bầm tím rất lâu. Chiến trường phía trước, đao kiếm không có mắt, cái gì mà bất khả xâm phạm, cái gì mà đao kiếm đánh không tới, chẳng qua chỉ là cắn răng gắng gượng, cũng không thực sự dũng mãnh đến như vậy đâu.

Cho nên, chuyện chiến sự có lạc quan đi nữa, trước sau ta vẫn rất lo lắng cho Cố Dung. Ta sợ hắn quá mức dũng mãnh, nóng lòng muốn l.ấy đ.ầu kẻ khác. Ta lại sợ hắn trăm ngàn vết thương, nửa sống nửa ch.ết trở về, còn không kịp nhìn thấy Lý Chẩm trèo lên ngôi vị Hoàng Đế, hắn đã khiến chính mình trở thành kẻ vô hình hoặc không còn bất kể giá trị nào khác.

Ngày hôm ấy, ngoại viện đưa tới một bức thư được gửi từ Kinh Châu đến. Đây là phong thư đầu tiên của hai người bọn họ sau khi đã rời đi hơn một tháng.

“Trâm Trâm thê tử của ta, nhìn thấy chữ như thấy người. Kinh Châu chiến sự vội vã, không rảnh cùng quân* báo bình an. Chuyến đi này đã hơn một tháng, vô cùng nhớ mong, ngày đêm khó chợp mắt. Dẹp loạn giặc cướp, đợi ngày khải hoàn, mong cùng quân đoàn tụ, cùng nhau du ngoạn hồ Phương Đàn.

Phu quân của nàng, Lý Cố Thanh.”

(*) [君] (Quân): Tiểu quân 小君 vợ các vua chư hầu đời xưa. Vì thế bây giờ người ta cũng gọi vợ là tế quân 細君. Sắc hiệu phong cho đàn bà xưa cũng gọi là quân. Như mình gọi mẹ là thái quân 太君, cũng như danh hiệu Thái phu quân 太夫君 vậy.

Cầm phong thư trên tay, ta nheo nheo mắt, nhìn kỹ lắm mới thấy chỗ ký tên ba chữ “Lý Cố Thanh”. Khá lắm, e là sợ người khác biết được. Nhưng nhìn một cái cũng nhận ra, bức thư này tuyệt đối không phải do Lý Chẩm viết. Cái gì mà Trâm Trâm, lại còn nhớ mong, ngày đêm khó chợp mắt. Ngoại trừ Cố Dung ra, ta không thể nghĩ ra được trên đời này còn có người thứ hai khiến người khác buồn nôn như vậy.

Nghĩ đến Cố Dung vì che giấu tai mắt mới viết bức thư trên danh nghĩa của Lý Chẩm. Nhưng mà hắn viết ba chữ kia nhỏ như vậy! Là sợ ta nhìn thấy quá rõ à? Nghĩ nghĩ, bỗng nhiên ta bật cười.

Vẫn còn tốt, Cố Dung vẫn dư sức khua môi múa mép, xem ra vấn đề không quá lớn. Chung quy cũng có thể khiến ta nhẹ nhàng thở ra một hơi.

Nhưng mà cẩn thận nghĩ lại một chút, lại cảm thấy có điều quái lạ… Bỗng dưng, Cố Dung lại nhắc đến cái gì mà hồ Phương Đàn? Hồ Phương Đàn không phải là nơi ta cầu hôn Tĩnh Vương nhưng bị cự tuyệt à?! Hắn là đang sợ ta quên mất tình cảnh ngày đó đã xấu hổ thẹn thùng đến mức nào có phải không?

Ở nơi xa xôi đến thế, hắn vẫn đang cố ý châm biếm ta đấy à?!

Vài ngày sau khi dự tiệc ở phủ Đoan Vương, bỗng nhiên ta nghe được một chuyện. Trắc Phi của Tĩnh Vương ầm ĩ muốn t.ự s.át, nhưng chuyện không thành.

“Không đúng lắm, cô nương kia trông rất có phúc. Làm sao trong lòng lại luẩn quẩn như vậy?”

Lúc đó, ta đang cắn hạt dưa, khó hiểu hỏi mật thám của Cố Dung. Mật thám kia lại nói là bởi vì bị Tĩnh Vương quở trách, nhất thời nghĩ quẩn mới làm nên chuyện ngu ngốc.

“Tĩnh Vương làm sao lại thô bạo với người khác như thế?” Ta sửng sốt, sau đó ngẫm lại thì thở dài:

“Chỉ sợ lại có người mưu hại. Kể từ đó, thanh danh của Tĩnh Vương hơn phân nửa là bị huỷ hoại mà.”

Là ai đã xuống tay với Tĩnh Vương? Nhất định không phải Cố Dung. Hắn đã đồng ý với ta, sẽ không hạ thủ với Tĩnh Vương. Việc này khiến ta suy nghĩ vài ngày liền. Chợt có một ngày, ngoại viện của Vương phủ bẩm báo, nói là có Trắc Phi của Tĩnh Vương đến bái phỏng. Mới vừa vào cửa, cũng chưa nói được bao nhiêu câu, Trắc Phi kia của Tĩnh Vương đã bắt đầu khóc nức nở.

Ta lập tức ngây ngốc. Nghe nàng vừa khóc lóc vừa kể lể:

“Đại khái tỷ tỷ cũng nghe nói qua, muội muội… Mới vừa dạo một vòng ở quỷ môn quan trở về.”

Ta “Ừ” một tiếng, sau đó không biết còn có thể nói thêm điều gì.
« Chương TrướcChương Tiếp »