Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 153

« Chương Trước
Cố Dung dứt lời liền cầm con cá nướng lên, hai người giống như đang cụng ly, chỉ thay ly rượu bằng hai con cá. Đêm hôm đó, Cố Dung và Ô Nhan Khắc Kỳ nói rất nhiều chuyện, tựa như chuyện của cả quãng đời còn lại cũng phải nói cho xong.

Thực ra Cố Dung cảm thấy sự phiền muộn trong lòng khó mà diễn tả được thành lời. Lý Chẩm là niềm tin vững chắc, là sự kiên định tồn tại trong sinh mệnh của hắn dù cho đất trời có nứt vỡ, dù tháng đổi năm rời hắn vẫn nguyện một lòng tin tưởng.

Nhưng Ô Nhan Khắc Kỳ lại không giống như vậy. Chàng trai trẻ giống như một phiên bản khác của hắn trên thế giới này, từ tính cách cho đến sở thích cũng đều vô cùng giống nhau. Chỉ là trên thế giới này, không phải tất cả mọi người đều có đủ thời gian và cơ hội để trở thành tri kỷ của nhau.

Đêm dài dần trôi, ánh trăng treo trên bầu trời xa thẳm. Ô Nhan Khắc Kỳ thẫn thờ nhìn ánh trăng suốt cả một đêm, Cố Dung cũng trằn trọc khó ngủ.

Sáng ngày hôm sau khi mặt trời còn chưa ló rạng, Ô Nhan Khắc Kỳ đã chuẩn bị xong xuôi mọi thứ, chuẩn bị lên đường trở về Vân Bắc. Phía trước xe ngựa, Ô Nhan Khắc Kỳ hơi khom người, đáy mắt ẩn chứa nụ cười:

“Lý Chẩm, nếu một ngày nào đó ngươi không thể trèo lên ngôi vị Hoàng đế thì bảy thành ở Bắc Cương tất sẽ rơi vào trong tay ta.”

Lý Chẩm hỏi: “Nếu ta trở thành Hoàng đế thì sao?”

Ô Nhan Khắc Kỳ cười tươi: “Vậy thì chúng ta sẽ gặp lại nhau ở Kinh thành.”

Dứt lời, Ô Nhan Khắc Kỳ còn không để cho Lý Chẩm kịp phản ứng đã nhanh chóng ghìm cương ngựa, trước khi rời đi chỉ để lại một câu: “Sống cho thật tốt vào đấy, một ngày nào đó gặp lại nhau, ta muốn nhìn xem ý trung nhân của ngươi như thế nào mà có thể tốt hơn cả muội muội muội của ta.”

Mặc dù Ô Nhan Khắc Kỳ không chỉ mặt gọi tên nhưng Cố Dung biết câu nói cuối cùng kia là dành cho mình.

Thế nhưng chỉ sau hai năm, thiếu niên kia đã trở thành Vân Bắc vương rồi. Trong đội ngũ đưa dâu cũng không hề có mặt hắn. Hoàng hậu mơ mơ màng màng không rõ nguyên do mà chỉ lặp lại một câu mà Ô Nhan Khắc Kỳ nhắn gửi: Giữ thanh đao kia cho thật tốt.

Về phần Hoàng hậu, thực sự vừa bốc đồng lại vừa lỗ mãng.

Lúc ấy, sau hai năm kể từ khi từ biệt tại Kinh Châu, nghe nói Lý Chẩm đã đăng cơ, Vân Bắc muốn liên hôn với Trung Nguyên, tiểu công chúa của Vân Bắc lập tức hăng hái giơ tay, kiên quyết ngăn hai vị tỷ tỷ ở phía sau, dõng dạc nói:

“Để con đi!”

Vì thế, đội ngũ đưa dâu tiến về phía Nam tráng lệ không kể xiết.

Xe ngựa Vân Bắc lắc lư, ngồi bên trong là mỹ nhân đương tuổi mười tám. Nàng vốn cho rằng mục đích tới Trung Nguyên lần này chính là để rửa hận cho sự sỉ nhục năm xưa mà nàng đã phải gánh chịu, lại đâu ngờ rằng, kể từ đây sớm sớm chiều chiều, năm dài tháng rộng có thể cùng người bạc đầu giai lão.

Ngược lại chính là thiếu niên kia, đã từng hẹn ước mai này gặp lại, thế nhưng trôi qua hơn ba mươi năm cũng chưa từng đặt chân tới Trung Nguyên. Hắn và thiếu niên còn chưa kịp trở thành tri kỷ đã gieo rắc niềm khắc khoải của cố nhân. Quãng đời còn lại về sau cũng chưa từng gặp lại.
« Chương Trước