Chương 12

Ba người chúng ta bàn luận, nhất trí cho rằng thời gian như thế là quá trùng hợp, tình huống lại nhạy cảm, chắc chắn là do người ám s.át muốn quấy rối. Bọn họ muốn buộc Lý Chẩm phạm phải thánh ý, bị nghi kỵ, không thể trở mình. Hiện giờ, Lý Chẩm khí thế ồ ạt, có không ít người ngóng trông hắn ch.ết, chỉ không biết thế lực nào sẽ động thủ trước tiên đây.

Bất kể là ai, bất kể mục đích của hắn là gì. Lần này dẹp loạn là việc phải làm. Nhưng Lý Chẩm uể oải bất mãn, đi đường cũng là lao lực, đừng nói đến năm ngày sau xuất chinh đến Kinh Châu.

Nói đến thành Bà Nhã ở Kinh Châu, từ trước tới nay đều là giặc cướp hoành hành. Nhưng thường thường kết phái tốp năm tốp ba, bên này bên kia chướng mắt lẫn nhau, dưới cùng bầu trời nhưng khó chung sống. Nhưng nửa tháng trước, có một vị lão ca (nam tử trưởng thành) xuất thế, một đường người ngựa kéo đến cùng một chỗ, thành lập ra cái gì mà giúp người cứu nạn, nói là trừ bạo giúp kẻ yếu, nhưng cũng là một đám cướp đường cướp chợ mà thôi. Tuy nhiên, chúng đã thay đổi từ những tên trộm cướp cấp thấp không mấy đáng sợ trước đây thành những tên trộm cắp đáng gờm có tổ chức, kỷ luật và khó đối phó. Lần này dẹp loạn nạn cướp bóc, thực sự thời gian cấp bách mà nhiệm vụ lại nặng nề.

“Huynh đệ à, hay là ta hỏi Cố Dung đi nhé.”

Lúc đó, Lý Chẩm sống không còn gì luyến tiếc, thở dài một hơi. Cố Dung gây ra rắc rối này, tất nhiên là có năng lực quan sát, vẻ mặt lấy lòng nhìn Lý Chẩm. Đấm đấm chân lại xoa bóp eo, miệng còn không ngừng kể chuyện cười.

Lý Chẩm bực bội, gian nan phất phất tay với ta:

“Làm phiền dẫn hắn c.út khỏi tầm mắt của ta.”

Cố Dung nghe xong, một quyền nện vào chăn bông, bộ dạng nghiêm túc thành khẩn:

“Phu quân, ta nghĩ rồi. Việc này nguyên nhân bắt nguồn từ ta, phải từ ta mà kết thúc.”

Lý Chẩm suy yếu lắm rồi, tròng mắt khẽ động: “Ngươi muốn kết thúc như thế nào?”

Cố Dung tựa hồ như hạ quyết tâm rất lớn, vững vàng nói:

“Ngươi, mang theo ta tới Kinh Châu, ta thay ngươi ra chiến trường!”

Vào lúc nghe thấy Cố Dung nói muốn thay hắn ra chiến trường, thiếu chút nữa thì Lý Chẩm bị chặt đứt hơi thở cuối cùng.

Giống như Cố Dung đã lường trước được điều này:

“Thân hình của ta và ngươi tương tự nhau, đến lúc đó trên chiến trường đeo mặt nạ, ai có thể nhìn ra ai là ai?”

Thấy Lý Chẩm vẫn im lặng không nói, Cố Dung vội la lên: “Cho dù bên ngoài đều xem ta được nuôi dưỡng như nữ nhi, nhưng công phu trong nhà cũng không quá tệ. Dù thế nào đi nữa, ta cũng xuất thân từ phủ Cảnh An Hầu, ngươi còn sợ ta huỷ hoại thanh danh của ngươi chắc?”

Sau khi nghe xong, ta thoáng hiếng mắt nhìn qua, nhẹ nhàng túm lấy giày, giơ lên giữa không trung:

“Lại cho ngươi thêm một cơ hội, nói lại một lần nữa.”

Cố Dung nghẹn ngào, sụt sịt nói:

“Chẩm Chẩm ngươi yên tâm, ta sẽ không gây rắc rối cho ngươi.”

Ta vừa lòng đeo giày lại vào chân. Nghiêng đầu nhìn qua, khá lắm, bộ dạng của Lý Chẩm không biết có phải đang cười hay không mà so với khóc còn khó coi hơn nhiều. Hồi lâu sau, chỉ nghe tiếng hắn thở dài, vẻ mặt nghiêm túc:

“Cố Dung, đánh giặc không phải chuyện đùa. Không chỉ liên quan đến mạng của ngươi mà còn liên quan đến sự yên ổn của bách tính cùng quốc gia.”

“Ta biết.” Cố Dung gật gật đầu: “Nhưng tới hiện tại, ngươi còn có lựa chọn khác sao?”

Dứt lời, Cố Dung liếc mắt nhìn ta:

“Chi bằng, ngươi để nàng ấy thay thế ngươi đi?”

Ta dù nghĩ cũng muốn dùng chân đá Cố Dung, nhưng cũng biết phải chú ý đến hoàn cảnh. Với thân thủ này của ta, đánh thắng hai vị ca ca gà mờ kia của ta còn được, nhưng nếu thực sự đi đánh giặc sợ là sống không qua được ngày mai. Nhưng Cố Dung không như vậy, hắn vẫn có chút bản lĩnh thực sự. Vì thế, ta chỉ hung hăng trừng mắt liếc hắn một cái, cũng âm thầm ghi nhớ món nợ này, sau đó quay đầu nói với Lý Chẩm:

“Tuy không phải là quá tin cậy, nhưng có cơ hội vẫn tốt hơn là không có. Ta cảm thấy… Đây cũng có thể xem là một biện pháp.”