Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Vạn Phúc

Chương 10

« Chương TrướcChương Tiếp »
Cố Dung nhíu mày nhìn ta chằm chằm: “Hai chúng ta làm sao?”

Ta đang muốn mở miệng, lại chợt nghe thấy tiếng bước chân. Trong mắt Cố Dung dâng lên một tầng lạnh lẽo, một tay kéo ta ra phía sau núi giả. Lúc đó, đầu ta hơi gục xuống, kề sát ở trước ngực Cố Dung, gần đến mức có thể nghe được nhịp đập nơi trái tim hắn. Ta nhẹ nhàng ngẩng đầu lên một chút, nhìn đến yết hầu trượt lên xuống của Cố Dung. Ài, yết hầu đẹp như vậy, cả ngày không bị khăn quàng che đi thì cũng bị cổ áo chống đỡ, quả thực quá đáng tiếc. Ta chép chép miệng, lại lắc lắc đầu.

“Đừng nhúc nhích!”

Bỗng nhiên Cố Dung đè đầu ta lại, ánh mắt sắc bén đánh giá bên ngoài. Kỳ thực, tiếng bước chân từ lâu đã không còn, thế nhưng Cố Dung vẫn không mất đi cảnh giác, bàn tay che lại đầu của ta. Trong mắt hiện lên sống mũi cao thẳng, nhưng sao ta lại cảm thấy khóe miệng hắn đang giương lên?

Trái tim đập thình thịch…

Có chút rung động.

Tuy nhiên, không kịp cảm thụ cảm giác rung động này ra làm sao, cổ ta chợt cứng đờ, ta vỗ vỗ cổ tay của hắn:

“Cố… Cố Dung… Cổ… Cổ rút gân…”

Quả nhiên, Thái Tử rớt đài.

Nói đến chuyện này cũng là có căn cứ, Thái Hậu vốn không quá ưa thích mẫu thân của Thái Tử, cũng chính là Cố Hoàng Hậu Triệu thị. Nghe nói là bởi vì ân oán thời trẻ của gia tộc, thế nên khi xảy ra chuyện này, Thái Hậu đã phái người điều tra hành vi thường ngày của Thái Tử, thế nhưng ngoài ý muốn lại tra ra việc hắn tham ô ngân lượng cứu tế. Thái Hậu tức giận đến mức ngất đi tỉnh lại tới ba lần, cực lực muốn phế truất Thái Tử mới bằng lòng bỏ qua. Từ trước đến nay, Hoàng Thượng hiếu thuận, hơn nữa nhất thời tức giận, ở trước giường bệnh của Thái Hậu lập tức hạ chỉ phế truất Thái Tử. Chỉ là, người đáng thương là Thái Tử phi, trong một đêm đã phải dọn ra khỏi Đông Cung.

Tuy rằng Thái Tử bị phế, nhưng Thánh Thượng không lập người mới. Hiện tại, Đông Cung không có chủ, vị trí Thái Tử bỏ trống. Các phe cánh thế lực lại bắt đầu ngo ngoe rục rịch, bao gồm Hoàn vương Lý Nguyên vừa mới bị phế bỏ Vương Phi.

Lý Nguyên là chướng ngại lớn nhất đối với Cố Dung trong việc thúc đẩy Lý Chẩm bước lên ngôi vị Hoàng Đế, tự nhiên sẽ được Cố Dung để mắt tới.

Đầu óc của Cố Dung vô cùng tốt. Ta luôn cảm thấy mấy năm nay hắn giả trang thành nữ nhân cũng không phải là không có chỗ tốt. Sự nhạy cảm của hắn đối với những câu chuyện phiếm mà một nữ nhân hàng thật giá thật như ta đều theo không kịp. Lúc đó, Cố Dung bắt được Hoàn Vương quanh quẩn ở thanh lâu, lưu luyến kỹ nữ Ôn Liên Nhi. Trở tay một cái chính là tố cáo khiến Hoàn Vương bị Thánh Thượng quở trách, trong khoảng thời gian ngắn đã thu lại rất nhiều quyền lực từ trong tay hắn. Cứ như thế, tiếng xấu đồn xa, vốn dĩ trước đó Quốc Công muốn gả đích nữ tới làm Kế phi cũng đã hối hận.

Hoàn Vương bên kia yên tĩnh một thời gian, Cố Dung lại bắt đầu cân nhắc đến các vị Hoàng Tử khác, gần đây luôn vuốt cằm như có điều suy tư. Bỗng nhiên một ngày, hắn hỏi Lý Chẩm:

“Tĩnh Vương.. cùng với Thái Tử… Quan hệ có phải rất tốt không?”

Lý Chẩm lắc đầu: “Không quá thân cận, hai người bọn họ lui tới còn không nhiều bằng Đoan Vương cùng Thái Tử.”

Cố Dung “Ồ?” một tiếng: “Nhưng thám tử của ta hồi báo, những đêm gần đây hầu như Tĩnh Vương đều tới chỗ của Thái Tử, có chút lén lút.”

Lý Chẩm chớp chớp mắt, khẽ mỉm cười liếc mắt nhìn ta.

“Bang” một tiếng, ta dùng một chưởng nện trên bàn.

Lúc đó, ta hùng hổ trợn mắt, duỗi mấy ngón tay quật cường tới:

“Cố Tây Phong, ta cảnh cáo ngươi, đừng đυ.ng vào Tĩnh Vương!!!”

Lúc đó, bởi vì một trận rống giận của ta khiến cho Cố Dung thập phần không vui. Hắn nói ta trọng sắc khinh bạn, thấy sắc quên phu. Hắn nói mười mấy năm tình nghĩa của ta cùng Lý Chẩm cũng không bằng cái nhìn thoáng qua của Tĩnh Vương mười lăm tuổi năm ấy. Nói đến mức dường như đều thay Lý Chẩm than thở không đáng, hận ta đến mức ngứa răng ngứa lợi. Nhưng tốt xấu gì thì cuối cùng hắn vẫn tạm thời gác lại chuyện đối phó với Tĩnh Vương, chuyên tâm xử lý Đoan Vương.
« Chương TrướcChương Tiếp »