Lúc hồi phủ, ta đã nhìn thấy một cảnh tượng khiến người ta hộc máu mũi.
Tiêu Cảnh Diệp mặc áo ngủ hờ hững, để lộ gần hết phần ngực trần rắn chắc đang ngồi trong bồn tắm hơi nước nóng.
‘’Thỉnh an vương gia.’’
Tiêu Cảnh Diệp không hề đáp lời, điều này làm ta thấy khó chịu.
Dù sao cũng đã là phu thê từ lâu, những chuyện này cũng đã quá quen thuộc rồi.
‘’Vương gia, người có muốn thϊếp đến hầu hạ không ạ?’’
Tiêu Cảnh Diệp mím môi một lúc rồi cũng đáp: ‘’Đến đi.’’
Thế là, ta đứng tại chỗ rút từng món đồ ở trên người xuống.
Từ trâm cài cho đến xiêm y, chỉ chừa lại một lớp vải mỏng bên trong.
Tiêu Cảnh Diệp nhìn chằm chằm ta, ta hiểu rất rõ ánh mắt đó của hắn là có ý nghĩa gì.
Nhưng mà không sao cả, chuyện gì đến cũng sẽ đến thôi.
Ta từ từ chìm xuống làn nước, tiến đến xoa bóp cho Tiêu Cảnh Diệp.
Dần dần sau đó, ta hôn lên gáy hắn.
Tiêu Cảnh Diệp đỡ lấy eo ta, lạnh lùng hỏi: ‘’Hôm nay nàng đi đâu?’’
‘’Ưm, thϊếp đến bái tế mẫu phi.’’
‘’Sau đó thì sao?’’
‘’Thϊếp gặp mặt Thất điện hạ, có cùng hắn trò chuyện vài câu. Đúng rồi, thϊếp còn đang định mách vương gia chàng đây.’’
‘’Ồ, chuyện gì?’’
‘’Vương gia, người nhất định phải bảo vệ thϊếp. Hôm nay Thất điện hạ có nói một vài chuyện với thϊếp, thϊếp rất sợ.’’
‘’Vậy sao?’’
‘’Thất điện hạ nói là ngủ mơ thấy thϊếp, còn nói thấy hai bọn ta là phu thê với nhau nữa. Nhưng rõ ràng phu quân của ta đang ở đây cơ mà, thϊếp nghi ngờ hắn có tâm tư đen tối với thϊếp.’’
‘’Ồ, hóa ra Tiêu Cảnh Dực nảy sinh suy nghĩ không nên có với hoàng tẩu của mình?’’
Ta bám lấy vai hắn, cố gắng mở to hai mắt cho long lanh hết sức có thể.
‘’Vương gia, thϊếp rất sợ cho nên đã cố gắng hồi phủ thật nhanh. Vậy mà cuối cùng vương gia chàng vẫn biết được. Nhưng không sao, bây giờ thϊếp sẽ chứng minh.’’
‘’Chứng minh gì nào?’’
Tiêu Cảnh Diệp nắm lấy eo ta, kéo đến sát ngực hắn không chút khe hở.
‘’Chứng minh ta là thê tử của ai.’’
Nói xong, ta chủ động ngồi lên mà không cần hắn đỡ.
Nhưng sự thực chứng minh, ta vẫn là đang làm liều.
Chỗ đó quá to làm cho ta thở không ra hơi, cuối cùng Tiêu Cảnh Diệp vẫn phải giúp đỡ ta ra vào từ từ.
‘’Cảnh Diệp, ưʍ.’’
‘’Đã nói bao nhiêu lần rồi, nàng phải làm từ từ.’’
‘’Từ từ hay không cũng chẳng sao, nhưng mà vương gia có tin thϊếp không?’’
‘’Bổn vương có nói không bao giờ, do nàng không đánh mà tự khai thôi.’’
Mặc dù Tiêu Cảnh Diệp đã nói là hắn không ghen gì hết, nhưng mà hắn vẫn hành xác ta như đi đánh giặc.
Chúng ta làm ở trong phòng tắm một canh giờ, sau khi lau khô người lại ở trên giường đại chiến cả đêm.
Ta có nỗi khổ mà không thể nói, chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay mà chịu đựng.
Tiêu Cảnh Diệp lần nào cũng như lần nào, hùng hục như trâu xong lại tỏ ra dịu dàng an ủi hứa hẹn lần sau sẽ nhẹ nhàng hơn.
Bây giờ hắn đang xoa bóp cho ta ở trên giường, ta dù mệt mỏi nhưng vẫn còn hơi sức trò chuyện cùng hắn.
‘’Cảnh Diệp, chàng bắt đầu thích thϊếp từ lúc nào vậy?’’
‘’Từ rất lâu rồi.’’
‘’Lâu là lúc nào, chàng đừng có mà trả lời qua loa.’’
‘’Bổn vương có thể né tránh câu hỏi này không?’’
‘’Không thể đâu, chàng mau trả lời đi.’’
Lý do ta hỏi như vậy là vì ta cảm thấy lạ, hôm nay gặp Tiêu Cảnh Dực thì ta đã lờ mờ đoán ra hắn đã có ký ức về tiền kiếp.
Vậy trong thiên hạ này liệu có ai cũng trùng sinh giống như ta hay không?
Nhớ ngay từ lần đầu gặp, Tiêu Cảnh Diệp đã đưa cho ta ngọc bội của hắn.
Lúc đó ta cứ nghĩ là do hắn muốn nẫng tay trên của Tiêu Cảnh Dực, cưới ta để tận dụng thế lực tướng phủ và ngăn chặn âm mưu của các phe cánh khác.
Có điều sau khi thành hôn, ta đã có đủ thời gian để hiểu biết về con người hắn.
Cho nên càng nghĩ càng thấy lạ hơn, bởi vì tính cách của Tiêu Cảnh Diệp thì khó lòng mà làm như vậy.
‘’Lan nhi, bổn vương chỉ có thể nói cho nàng bốn chữ mà thôi.’’
‘’Là bốn chữ gì?’’
‘’Nhân quả tuần hoàn.’’
Nhân quả tuần hoàn, kiếp trước kiếp này.
Nếu như Tiêu Cảnh Diệp cũng có ký ức từ kiếp trước, như vậy thì mọi chuyện liền có thể nghĩ thông.
Vì sao hắn lại nắm rõ từng đường đi nước bước như vậy, vì sao lại hiểu biết từng chút một tâm tư của ta như vậy, tất cả đã có câu trả lời.
Ta khổ sổ cả đời trước, cuối cùng kiếp này lại có thể gả cho lang quân như ý, yêu thương ta hết mực.
Cả hai sống với nhau đến khi già đi, con cháu đầy đàn rồi lại nắm tay nhau về cõi vĩnh hằng.
Ta rất hạnh phúc, cho nên đã thổ lộ điều đó với Tiêu Cảnh Diệp.
Hắn cũng nói với ta điều tương tự, chúng ta đã thốt ra lời nói yêu thương người kia, chứ không giống như những đôi phu thê trong thiên hạ chỉ có thể nói về tình nghĩa.
Nhiều năm sau đó, ta cùng Tiêu Cảnh Diệp xưng bá một phương.
Nói là xưng bá là bởi vì chúng ta đã được giao cho quản lý khu vực Bắc Địa vốn hoang tàn xơ xác, nói cách khác chính là làm vua xứ chột.
Chúng ta đã biến nơi đây trở thành một vùng đất trù phú, hợp tác thông thương với các xứ láng giềng, tạo phúc cho bá tánh có cuộc sống ấm no.
Tam hoàng tử Tiêu Cảnh Nhiên năm xưa cũng đã kế vị, hắn lại tiếp tục ban bố nhiều chính sách tốt cho người dân, tiếp nối thời đại thịnh thế.
Các chính sách hỗ trợ nhân dân và củng cố an ninh quân đội cũng được phê chuẩn, biến hắn trở thành một vị hoàng đế tài ba mưu lược, được dân chúng kính phục.
Đúng như Tiêu Cảnh Diệp từng nói năm xưa, Tiêu Cảnh Nhiên có thể làm tốt hơn tiên đế rất nhiều.
Ta sinh cho Tiêu Cảnh Diệp năm người con, sau này đều lớn lên thành tài rồi tiếp tục cống hiến cho quốc gia.
Dòng dõi Duệ vương phủ cũng được triều đình ân chuẩn cho tước thế tập, tức là con cháu sau này sẽ có tước hiệu truyền đời từ tổ tiên.
Phu thê hòa thuận yêu thương lẫn nhau, con cháu lớn lên cũng thành tài.
Như vậy chính là phước đức sâu dày, ta cũng không còn mong cầu gì hơn.
Kiếp này ta đã sống cuộc đời mỹ mãn, đúng như những gì Tiêu Cảnh Diệp đã hứa với ta.
Rốt cuộc, ta cũng không còn gì phải hối tiếc nữa rồi.