Hoàng đế nửa nằm nửa ngồi trên chiếc ghế bành dài trong lều.
Hàng chục người nơm nớp lo sợ đứng phía sau, không một ai dám thở mạnh.
“Người đâu.”
“Bẩm hoàng thượng, có nô tài.”
“Gọi Trương Đông Thành và Triệu Nhân tới đây.”
Một khoảng thời gian sau người lập tức có mặt.
Bao nhiêu nô tài đều lui hết ra ngoài.
“Tiêu Cảnh Vũ đúng là gan rất lớn!”
“Hoàng thượng xin bớt giận.”
“Bớt giận? Các ngươi nói trẫm bớt giận sao? Mẫu tử hoàng hậu bao năm ăn gan hùm mật gấu nên dần dần chẳng xem ai ra gì rồi.”
Trương Đông Thành ngẩng đầu lên, nhẹ nhàng nói.
“Hoàng thượng, vì sao người dám chắc là thái tử có liên can ạ? Dù sao thái tử cũng chưa kịp làm gì.”
“Đó là do nó may mắn, chẳng lẽ đợi đến khi nó thành công gϊếŧ vua gϊếŧ cha sao?”
“Nghiệt tử!”
Hoàng đế nhìn đăm đăm ra xa, không ai biết người đang thực sự nghĩ gì.
“Trẫm sống đến tuổi này, chẳng lẽ còn không rõ địa hình nơi này sao? Bình thường thú hoang cách bao nhiêu dặm trẫm đều nằm lòng. Hôm nay có điều bất thường như vậy, lẽ nào trẫm đoán không ra có người giở trò?”
“Hoàng thượng thánh minh!”
Triệu Nhân, thân là cha vợ của Ngũ hoàng tử bấy giờ mới lên tiếng.
“Nhưng ngày hôm nay mọi chuyện xảy ra như vậy, trọng điểm vốn không nắm ở chuyện thú hoang.”
“Đúng vậy, hoàng thượng. Hôm nay người gặp phải thích khách.”
“Hoàng thượng, thần có một suy đoán này, không biết có nên nói hay không?”
Hoàng đế nhẹ nhàng gật đầu.
“Không biết hoàng thượng có từng nghe qua liên hoàn bẫy không?”
“Liên hoàn bẫy?”
Sau đó, Triệu Nhân bắt đầu giải thích từng chút một về những gì mình suy đoán.
“Những thứ này ai có kinh nghiệm thực chiến với các bộ tộc du mục thì mới biết, bởi vì không có cuốn sách binh pháp nào đề cập cả.”
“Nhưng lúc đó Tam điện hạ cùng Duệ vương gia đều cách chúng ta rất xa, có bắn cả trăm mũi tên cũng không tới. Như vậy chắc chắn bọn họ khó mà liên quan đến chuyện này.”
“Thủ thuật này yêu cầu kỹ thuật cực kỳ cao siêu, nếu ai làm được chắc cũng danh chấn thiên hạ rồi. Nhị hoàng tử và thái tử thì đều ở gần hoàng thượng cả.”
“Thần suy đoán, không biết mũi tên này là do người nào bắn?”
Trương Đông Thành cũng không phải kẻ ngốc, ông ta gần như đã bắt kịp những giả thuyết này.
“Ngươi nói thủ thuật này xuất phát từ các bộ tộc du mục?”
“Đúng vậy, các tướng lĩnh từng tham chiến trong các cuộc bình định phản loạn chắc có lẽ sẽ biết. Duệ vương điện hạ cũng biết những cái này.”
Trương Đông Thành hơi ngạc nhiên vì sự thành thật của Triệu Nhân.
Người này đúng là của hiếm cần được bảo tồn của giới quan liêu.
Con gái ông ta đang là Duệ vương phi của Tiêu Cảnh Diệp, vậy mà ông ta cũng dám lôi điện hạ vào chuyện này.
“Trẫm hiểu, không cần gọi Tiêu Cảnh Diệp tới đâu.”
“Triệu Nhân, vậy theo ý ngươi thì ai là người có khả năng đứng sau chuyện này nhất?”
Triệu Nhân cẩn thận trả lời.
“Thần không dám chắc, đó chỉ là suy đoán của thần. Nhưng thần nghĩ người bắn có lẽ là một tướng lĩnh nhỏ nào đó, giống như lính đánh thuê trà trộn vào.”
Trương Đông Thành cũng lên tiếng.
“Trước mắt cách giải thích của tướng gia là hợp lý nhất. Nhưng để làm được như vậy không phải là ý tưởng của một người, mà phải có sự che chở của một thế lực nào đó khác.”
“Nhưng mà nếu có một thế lực nào đó đi đi lại lại dưới mí mắt như vậy, lẽ nào Tam điện hạ cùng Duy Hãn bộ lại không phát hiện ra?”
Nói tới nói lui, cuối cùng tất cả người nào có chút liên quan đều bị lôi vào.
“Tam điện hạ sắp xếp bố trí mà thôi, ngươi nghĩ trong thời gian ngắn cộng thêm lực lượng người đông đúc như vậy thì làm sao mà quản hết được.”
“Có khi muốn làm triệt để cũng sẽ đắc tội bên Duy Hãn bộ, ảnh hưởng đến Lục công chúa đang làm dâu bên đó.”
Chuyện ngày càng phức tạp, thậm chí có khả năng ảnh hưởng đến bang giao hai bên.
Cáp Lạt Nhĩ đã là một phần trong lãnh thổ, nhưng chính vì vừa sáp nhập không bao lâu nên vẫn còn chưa ổn định.
Hoàng đế giữ hai đại thần ở lại rất lâu, không ai biết bên trong đang bàn bạc chuyện gì.
Hoàng hậu sốt ruột đi đi lại lại trong lều, làm cho thái tử vốn đang lo lắng cũng không chịu nổi nữa.
“Mẫu hậu, người ngồi xuống chút đi.”
“Con nói xem vì sao lại như vậy? Rốt cuộc là ai đã phá hỏng kế hoạch của chúng ta?”
Mặc kệ hoàng hậu lo lắng, thái tử vẫn cảm thấy yên tâm vì mọi thứ không thành.
“Mẫu hậu, nhi thần nghĩ nếu chuyện thất bại thì cũng tốt. Ít nhất là không liên quan đến chúng ta, phụ hoàng có điều tra cũng không tới.”
Hoàng hậu bực bội vô cùng.
“Con chỉ nghĩ được đến vậy thôi sao? Con dụng tâm chút đi, có thấy chuyện lần này là có người cố ý phá chúng ta không hả?”
“Như vậy thì có khả năng chuyện này đã bị bại lộ, tức là chúng ta đã bị người khác nắm đằng chuôi rồi.”
“Đúng rồi, những người kia đã xử lý hết chưa?”
Thái tử nghe xong thì cũng hơi hoảng, thầm tự trách mình suy nghĩ nông cạn.
“Mẫu hậu yên tâm, chuyện này đã làm rất sạch sẽ rồi. Chỉ là nếu đúng như người nói, vậy không biết người cố ý phá chúng ta có nắm thêm bằng chừng nào khác không?”
“Nhi thần sẽ xử lý chuyện này cẩn thận. Chỉ là hiện tại chúng ta không nên hành sự, bởi nếu có chút động thái cũng sẽ rất dễ bị nghi ngờ.”
Hoàng hậu lạnh giọng: “Nếu có gì bất thường thì đều gϊếŧ hết cho ta!”