Ngày lành rất nhanh đã đến, ta cuối cùng cũng phải xuất giá.
Trước đó ít ngày, cả nhà mẫu thân ta đã từ Hà Châu xa xôi lặn lội đến đây.
Từ Hà Châu đến được kinh thành thật sự rất xa, con đường nhanh nhất là đường thủy.
Nhưng ta cũng không ngờ bọn họ có thể đến kịp lúc như vậy.
Từ lúc thánh chỉ tứ hôn được ban xuống đến nay là một khoảng thời gian rất ngắn.
Cả nhà thúc thúc cùng dì đã đến tướng phủ, thi nhau hỏi han ân cần cùng với thêm hồi môn cho ta.
Ta phải cố gắng lắm mới kiềm nén được cảm giác nhớ nhung mẫu thân đã mất.
Sáng sớm hôm nay, ta đã bị đánh thức bởi nữ quyến nhà mẹ đẻ.
Bọn họ kéo nhau đến giúp ta trang điểm, làm tóc và thay y phục.
Trong lúc ta còn đang ngái ngủ được người ta se lông mặt cho, thì nha hoàn đã chạy vào báo tin.
‘’Tiểu thư, Duệ vương điện hạ đã đến rồi.’’
‘’Cái gì? Bây giờ vẫn còn sớm mà?’’
Mọi người trong phòng nhao nhao hết cả lên.
‘’Điện hạ thân là hoàng tử, lẽ ra chỉ cần đến đúng giờ là được rồi. Đây rõ ràng là muốn cho vương phi thể diện đó.’’
‘’Đúng vậy, điện hạ rõ ràng là rất yêu thích vương phi.’’
Cũng do Tiêu Cảnh Diệp đến quá sớm, làm cho tốc độ trang điểm chuẩn bị của ta cũng nhanh hơn rất nhiều.
Tướng phủ không dám để cho hắn phải đợi lâu.
Lúc ta bước ra, đầu đã được che kín bằng khăn voan màu đỏ.
Ta được ma ma dắt tay đến, đặt vào một lòng bàn tay to rộng ấm áp của nam nhân.
Chúng ta cùng nhau hành lễ với phụ mẫu.
Tiêu Cảnh Diệp là hoàng tử, lẽ ra nếu đặt nghĩa quân thần lên trên thì hắn không cần phải làm.
Nhưng cuối cùng hắn vẫn cùng ta làm đầy đủ mọi lễ nghi.
Vì chân của hắn không tiện, nên chỉ có thể ngồi xe lăn để làm lễ.
Mọi người vây quanh chứng kiến đi từ tiếc thương cho đến ngưỡng mộ ta.
Bọn họ đã chẳng còn tội nghiệp ta phải gả cho một kẻ tàn phế nữa, mà trở nên ngưỡng mộ ta vì đã trở thành một vương phi, lại còn được phu quân coi trọng như vậy.
Phụ thân cõng ta đến tận xe ngựa được trang trí đỏ rực, cẩn thận dặn dò ta lần cuối.
‘’Tướng gia yên tâm, về sau bổn vương sẽ thường đưa nàng về thăm. Ông không cần phải làm như sinh ly tử biệt đến nơi vậy.’’
‘’Duệ vương điện hạ quá lời, đợi sau này điện hạ có nữ nhi thì sẽ hiểu được tấm lòng của thần thôi.’’
Tiêu Cảnh Diệp cũng được đẩy xe lăn lên một chiếc xe ngựa khác.
Ta đường đường chính chính trở thành Duệ vương phi, hay thấp hơn là Ngũ hoàng tử phi của hoàng thất.
Sống hai kiếp, thì cả hai kiếp ta đều không thoát khỏi số mệnh làm vương phi này.
Mười dặm hồng trang, đường hoàng xuất giá.
Sau một ngày dài hành xác, thì thời khắc quan trọng nhất cũng đến.
Ta sẽ phải động phòng.
Tiêu Cảnh Diệp lấy cớ thân thể không tiện nên chỉ uống vài ly rồi đuổi hết khách khứa về.
Ta ngồi ở trên giường, nín thở chờ đợi hắn.
Tiếng xe lăn va chạm với nền nhà tiến đến ngày càng gần.
Tiêu Cảnh Diệp cuối cùng cũng đã trở lại.
‘’Làm sao vậy? Bổn vương thấy nàng hơi căng thẳng đó.’’
‘’Có nữ nhân nào vào thời khắc này mà không căng thẳng chứ, ngược lại là vương gia nên lo cho mình hơn đi kìa. Chân chàng như vậy, có chắc là làm được chuyện gì không?’’
Tiêu Cảnh Diệp cười lạnh.
Sau đó, hắn mạnh mẽ đứng lên khỏi xe lăn như một người bình thường.
Hoàn toàn chẳng phải tàn phế gì cả.
Ta không bất ngờ, mà chỉ nhìn vào đôi chân hắn với ánh mắt nghiền ngẫm.
Hắn cũng chẳng hỏi vì sao.
‘’Triệu Vi Lan, bây giờ chúng ta phải làm chuyện chính thôi?’’
‘’Sớm đã nghi ngờ từ lâu, hóa ra là ta nghĩ không sai.’’
‘’Nàng biết từ lúc nào?’’
Tiêu Cảnh Diệp hỏi như vậy, bởi vì hắn còn đang phải diễn cho đám huynh đệ luôn muốn trừ khử hắn xem.
‘’Từ lúc chàng đưa ngọc bội cùng lệnh bài cho ta, chàng đoán trước được ta sẽ tìm chàng giống như một chỗ dựa vững chắc. Lúc đó ta đã suy đoán mọi chuyện không đơn giản như những gì ta thấy, hay nói cách khác là chàng cũng muốn lợi dụng ta để trở lại?’’
Tiêu Cảnh Diệp thoải mái thừa nhận.
‘’Vương phi của bổn vương đúng là có tâm tư tỉ mỉ, nếu đã như vậy bổn vương cũng không giấu gì nàng nữa.’’
‘’Nhớ lúc trước nàng hỏi ta lý do không? Bây giờ ta sẽ nói cho nàng biết.’’
‘’Năm đó bổn vương đi đánh giặc, bách chiến bách thắng. Như vậy ta chắc chắn sẽ là ưu tiên hàng đầu cho ngôi vị trữ quân, đe dọa đến vị thế của mẫu tử hoàng hậu.’’
‘’Mà lúc đó ta vẫn chỉ là hoàng tử không có mẫu thân, dù tài giỏi đến mấy cũng không thể hoàn toàn tránh thoát khỏi những tai họa.’’
‘’Lần đó ta phát giác ra được dị tâm của Nhị hoàng huynh, cho nên lợi dụng để tạm ẩn mình chờ thời. Nếu không chỉ dựa vào hắn, làm sao đấu được với ta?’’
Ta cẩn thận lắng nghe từng chút một, sau đó tiếp tục hỏi.
‘’Ý chàng là chàng không muốn trở thành thái tử?’’
‘’Không sai.’’
‘’Vì sao vậy?’’
‘’Nguồn cơn cho mọi đau khổ ở trên đời này là quyền lực và sự thống trị. Trên đời này tuyệt đối sẽ không bao giờ có công bằng, dù là vận đổi sao dời thế nào đi chăng nữa. Thân là hoàng tử, bổn vương đã hiểu ra điều đó từ lâu. Nhìn vào cái chết của mẫu thân, ta đã quyết tâm sẽ tuyệt đối tránh xa ngôi vị đó.’’
‘’Cái chết của mẫu thân?’’
Bởi vì đã chính thức trở thành phu thê, nên ta phải gọi Ý quý phi là mẫu thân mới đúng phép tắc.
‘’Ta không dám nói mẫu thân ta xinh đẹp hiền lành hay tốt bụng gì cả. Bất cứ ai sống trong cung đều phải có đầu óc, mẫu thân ta bại dưới tay hoàng hậu nên ta phải nhịn nhục chờ thời. Nhưng người không thể đắc thắng mãi, ta cũng sẽ khiến cho mẫu tử bà ta phải trả giá. Hoàng cung chính là như vậy, người chết ta sống mới là đạo lý.’’
Có lẽ bị ta khơi vào nỗi đau, nên giọng điệu của Tiêu Cảnh Diệp lạnh lùng như băng.
Ta chỉ yên lặng lắng nghe, đóng vai một thê tử đúng mực.
Ngoài ra, nếu hắn đã thẳng thắn như vậy có nghĩa là hắn chấp nhận sự hiện diện của ta trong cuộc đời hắn.
Như vậy cũng tốt, tốt hơn là thê tử không biết phu quân có mưu đồ gì, đến lúc xảy ra chuyện lại phải chịu chung hậu quả.
‘’Nhưng bây giờ phe phái đã chia ra, lợi ích cũng đã gắn chặt với nhau. Cho dù tương lai ai lên ngôi thì đều không tốt cho vương gia, không biết vương gia tính thế nào?’’
‘’Nàng cho rằng bổn vương không có toan tính à?’’
‘’Thϊếp không biết.’’
‘’Được rồi, chuyện chính ta muốn nói cho nàng chính là về Tam hoàng huynh. Không bao lâu nữa, hắn có thể ra khỏi hoàng lăng rồi.’’
‘’Sao cơ?’’
Từ xưa đến nay, việc vào canh giữ lăng được xem là một hình phạt không chính thức dành cho vương công tông thất.
Nếu hoàng tử phải nhận ý chỉ này thì đồng nghĩa với việc vô duyên với ngôi vị trữ quân.
Thế nhưng bây giờ Tiêu Cảnh Diệp lại dám đảm bảo Tam hoàng tử có thể ra khỏi hoàng lăng?
“Đúng vậy, chừng nào bổn vương còn sống thì sẽ dốc hết lực để hắn lên ngôi.”
Mọi chuyện có vẻ càng ngày càng phức tạp.
Mỗi một diễn biến nhỏ cũng kèm theo vô số mưu kế phía sau.
“Vương gia dựa vào đâu để làm vậy?”
“Bổn vương tạm thời chọn hắn, hơn nữa năm đó hắn cùng lục muội phải chịu hình phạt chẳng qua là do đắc tội hoàng hậu quá sớm. Phụ hoàng cũng thừa hiểu điều đó, canh giữ hoàng lăng chỉ là cái cớ để cân bằng quyền lực mà thôi.”
Tiêu Cảnh Diệp nói không sai.
Nếu như Tam hoàng tử có thể trở ra, vậy phải suy nghĩ đến dụng ý phía sau của hoàng thượng.
Liệu có phải là cũng đem Tam hoàng tử ra kiềm chế những người con khác?
“Cho nên sắp tới vương phi phải bận rộn nhiều rồi.”
“Thϊếp đã biết, đa tạ sự coi trọng của vương gia.”
“Yên tâm đi, bổn vương chỉ cưới một vợ thôi. Xưa nay cũng không có nữ tử nào khác hết, tương lai phụ thuộc hết vào vương phi rồi.”
Ta hơi ngỡ ngàng, nhưng ngẫm nghĩ kĩ chút liền có thể hiểu.
Tiêu Cảnh Diệp tính tình quỷ quyệt đa nghi như cáo, hắn đã muốn ẩn dật chờ thời thì không ngu gì đưa thêm tai hoạ vào bên cạnh mình.
Huống hồ hắn cũng không có dã tâm với ngôi báu, nên không cần đa thê để có được sự ủng hộ gì cả.
Ba vị vương phi đột tử trước kia, có lẽ cũng là tác phẩm của hắn.
Mặc dù không biết vì sao hắn chọn ta, nhưng ta rốt cuộc cũng phải chấp nhận số mệnh của mình, lên cùng một thuyền với hắn.
“Được rồi, hôm nay là ngày vui mà, chúng ta bỏ qua mấy chuyện đó đi. Bây giờ phải làm chuyện chính thôi.”
Lời vừa dứt, Tiêu Cảnh Diệp đã ôm ta lên giường lớn.
Bàn tay to rộng cởi từng lớp vải ra ngoài.
Nam nhân dũng mãnh như sói đói, chỉ đáng thương cho nữ nhân nhỏ bé như mèo con phải trở thành con mồi cho hắn.
Một đêm xuân sắc động tình, hai người như hoà lại thành một thể.
Giờ khắc này, cả hai mới chính thức trở thành phu thê.