Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Vương Phi Trùng Sinh Báo Thù

Chương 12

« Chương TrướcChương Tiếp »
“Con nói cái gì?”

“Phụ hoàng bị lãng tai ạ? Liệu có cần nhi thần phải nói lại?”

“Không không, ý con là con muốn cưới thê tử sao?”

“Đúng vậy.”

Hoàng đế từ ngỡ ngàng chuyển sang vui mừng.

“Cuối cùng con cũng nghĩ thông rồi à? Cảnh Diệp, trẫm đã đợi được đến ngày này rồi đó sao?”

Tiêu Cảnh Diệp không nói gì, chỉ lặng lẽ nhấp ngụm trà.

Hắn một bộ “ta cưới vợ chứ có phải ngươi cưới vợ đâu mà đợi cái gì” ngồi đó.

“Vâng, chuyện này nhi thần không chờ được nữa. Nay quyết định tiến cung chia sẻ cùng phụ hoàng, mong được sự đồng ý của người.”

“Ôi, nhi tử của trẫm muốn cưới ai mà chẳng được. Có điều cưới chính phi thì phải cẩn thận chọn lựa chút, con muốn hôn phối với người nào?”

“Điều này phụ hoàng không cần lo lắng, nàng có thân thế rất tốt. Là đích nữ của thừa tướng, Triệu Vi Lan.”

Hoàng đế im lặng một lúc, nhìn chằm chằm Tiêu Cảnh Diệp hồi lâu mới lên tiếng.

“À, chuyện này Lệ phi đã đề cập với trẫm. Xem ra tướng phủ gần đây thật náo nhiệt.”

“Vậy phụ hoàng nghĩ sao?”

“Trẫm vẫn chưa hạ chỉ.”

Cũng không bày tỏ ý kiến gì thêm.

“Phụ hoàng, thật ra nhi thần cũng có lý do của riêng mình.”

“Lý do?”

“Nhi thần và Triệu tiểu thư là vô tình gặp gỡ, lưỡng tình tương duyệt. Nhi thần tình cờ cứu nàng nên mới quen biết nhau.”

“Ồ?”

“Sau đó, quốc sư nói chúng ta là trời sinh một cặp, nếu kết nghĩa phu thê chắc chắn sẽ đem lại điềm lành cho nhi thần.”

“Quốc sư nói vậy thật à?”

“Vâng ạ, quốc sư quyền cao chức trọng, lời nào nói ra đều là sấm truyền. Nhi thần thật không dám xem thường.”

Hộ vệ đứng nép phía sau chỉ cúi gằm mặt, không lộ ra biểu cảm.

Nhưng thật ra đuôi mắt cũng hơi giật giật.

Chủ tử xem ra vì cưới vợ mà không tiếc lời nói dối ngay trong Cần Chính Điện, quả là không tiếc danh dự nam nhân.

Sở dĩ Tiêu Cảnh Diệp dám nói, là bởi vì quốc sư chính là họ hàng xa bên nhà mẹ đẻ của hắn.

Nhưng chuyện này hầu như không có ai biết, kể cả hoàng đế.

Bởi vì quốc sư quanh năm cô độc, thân thế cũng rất bí ẩn, chẳng những khó gặp mà còn khó điều tra.

Những gia tộc y học cổ như nhà mẹ của hắn vẫn luôn có cách để giữ vững vị thế trong thiên hạ.

“Hơn nữa, Thất hoàng đệ gần đây gây ra chuyện lớn với nghĩa muội của nàng. Có thể thấy là mối hôn sự này hoàn toàn không phù hợp.”

“Không hợp với Cảnh Dực, nhưng mà hợp với ngươi à?”

“Dĩ nhiên là vậy, nhi thần cho rằng nếu đã có duyên phận như vậy thì sao lại không cùng nàng kết nghĩa phu thê?”

Hoàng đế vuốt ve ngọc bội trong tay, lặng lẽ yêu cầu thái giám bên cạnh.

“Phúc Bảo, đem giấy bút tới đây.”

“Vâng ạ.”

Một tấm giấy mỏng, nhưng lại có sức nặng nghìn cân.

Tiêu Cảnh Diệp nhìn theo từng nét bút của hoàng đế, tuy đã qua tuổi trưởng thành từ lâu nhưng hắn vẫn cảm thấy có chút hồi hộp.

“Xong rồi, các ngươi mau đi tuyên chỉ đi, kẻo có kẻ sốt ruột mong chờ.”

“Đa tạ phụ hoàng, nhìn thấy người vẫn còn linh hoạt như vậy nhi thần cũng yên tâm.”

Tiêu Cảnh Diệp đã đạt được điều mình muốn, hắn cố nán lại nói chuyện thêm một chút rồi mới đi.

Tất cả những điều đó không làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ta lắm.

Sau khi hồi phủ, ta yêu cầu đem tất cả sổ sách ra để xem xét.

Gần đây tất cả những chuyện chi tiêu lẫn quản lý cửa hàng thuộc tướng phủ đều được chuyển từ Liễu di nương về tay ta.

Thế nhưng, sắp tới ta sẽ phải xuất giá.

Trong phủ cần có một người đảm nhận việc quản lý mọi thứ trong phủ.

Kiếp trước, chính vì để Liễu di nương nắm quyền chưởng quản nên bà ta mới có thể thông đồng đưa chứng cứ giả đến gần phụ thân.

Tiêu Cảnh Dực mưu đồ xong xuôi liền vội vã lật đổ tướng phủ, khiến cho ta tan cửa nát nhà.

Bây giờ hiển nhiên phải tính đường khác.

Ta gọi các ma ma và quản gia đến trong phòng, dặn dò một vài chuyện quan trọng.

Bao gồm cả việc chuyển một số tài sản trọng yếu vào phần hồi môn của ta.

Giống như kiếp trước phụ thân đã làm, nhưng do bị mẫu tử kia lén lấy đi không ít tiền bạc và cửa hàng.

Sau đó ta cũng phân phó cho một vài ma ma có uy tín từng hầu hạ mẫu thân ta lúc trước, để bọn họ quản lý một phần tài sản khác.

Bên cạnh đó, cũng không thể bỏ qua mẫu tử Liễu thị.

Tuy bây giờ quan hệ hai bên đã như nước với lửa, nhưng dù sao bà ta cũng có mặt trong cái phủ này.

Nếu hoàn toàn cô lập hai mẹ con đó, rất dễ khiến cho bọn họ bí quá hoá rồ, ta nên để cho bọn họ một miếng bánh nhỏ, khống chế trong lòng bàn tay thì sẽ tốt hơn.

Khi đó mới dễ bề theo sát mọi chuyện.

Kinh thành sắp đến hồi đổi chủ, một khi ta xuất giá thì gió tanh mưa máu cũng sẽ đến hồi nổi lên.

Tướng phủ sẽ gắn với vận mệnh của phu gia tương lai của ta.

Tướng phủ không thể có chuyện, mà bản thân ta cũng phải cẩn thận.

Sau khi viết xong bức thư cho phụ thân cùng với một bức thư cho Tiêu Cảnh Diệp, nha hoàn bước vào thông báo với ta.

“Tiểu thư, Phúc Bảo công công đến tuyên chỉ rồi.”

“Lão gia đang chờ ở ngoài, tiểu thư mau ra ngoài tiếp chỉ đi ạ.”
« Chương TrướcChương Tiếp »