Sau khi Dạ Cơ rời khỏi vương phủ, Bạch Phi Yên và Hàn Oanh chuyển đến ở trong Ngọc Cẩm Viện. Liên Liên thì lại dọn ra ở Thu Đường Viện bên cạnh.
Rất rõ ràng, Tần Mộ Phong có ý định để Bạch Phi Yên làm Vương phi.
Mấy ngày Bạch Phi Yên trở về vương phủ, tuy rằng y không có qua đêm ở Ngọc Cẩm Viện, nhưng cũng không sủng tín nữ nhân nào khác.
Dạ Cơ đã đi, Ngọc La không phải là đối thủ của nàng. Y có đối tốt với Liễu Thiên Mạch, không còn ai có thể ngăn cản.
Hoa đào năm nay nở rất đẹp, gió xuân thoang thoảng, thổi những cánh hoa bay bay.
“Phi Yên, khi nào thì có thể rời khỏi đây.” Hàn Oanh đứng sau lưng Bạch Phi Yên.
“Nhanh thôi.” Ở vương phủ đã mười ngày, có một số việc nên có kết quả rồi.
Hàn Oanh bẻ một cành hoa đào ngắm nghía, “Không phải nói muốn ám sát Tần Mộ Phong sao? Mãi chả thấy động tĩnh gì cả.”
“Sắp rồi.” Bạch Phi Yên khẽ đυ.ng vào cành cây, những bông hoa đào đỏ tươi rơi lả tả.
“Phi Yên, kỳ thực Tần Mộ Phong đối với muội là thật lòng đó. Vì sao muội lại bỏ hắn?” Nhẹ buông tay, cành hoa đào kia rơi xuống đất. “Muội đã mang thai con của hắn, không phải sao?”
“Không phải của y.” Bên môi Bạch Phi Yên thấp thoáng một nụ cười khổ.
“Ta hiểu muội mà, muội không phải loại đàn bà thủy tính dương hoa. Nếu đã gả cho hắn, không thể nào chung chạ với nam nhân khác.” Người như Bạch Phi Yên, nam nhân có thể lọt vào mắt nàng không nhiều lắm. Chỉ cần nàng không yêu, không nam nhân nào có thể cùng nàng phát sinh quan hệ.
Nàng đang nói dối.
“Không.” Bạch Phi Yên cười có chút mỉa mai, “Khi y đến Túy Yên Lâu uống rượu, ta đã bỏ thuốc vào trong rượu của y, là thuốc tránh thai. Vì sao thuốc tránh thai nhất định phải do nữ nhân uống? Còn nam nhân chỉ hưởng thụ mà không chịu hậu quả gì?” Ngày quyết định gả cho Tần Mộ Phong, nàng đã bắt đầu nghiên cứu thuốc tránh thai.
“Không thể nào?” Hàn Oanh kinh ngạc thốt lên. Cho Tần Mộ Phong uống thuốc tránh thai? Vậy hài tử....
“Hài tử không phải của y.” Bạch Phi Yên nhắc lại một lần nữa.
“Hả?” Bạch Phi Yên không thích nói dối, lại càng không đùa giỡn đối với những việc như thế này. Hàn Oanh thực sự hoảng hốt, nhìn vẻ mặt và giọng nói nghiêm túc của nàng, thì việc đó không thể nghi ngờ. Thế nhưng... Bạch Phi Yên đâu phải cái loại đàn bà thủy tính dương hoa chứ. Cho dù có lỡ nhất thời bất cẩn, cũng sẽ không để mình mang thai, nàng làm như vậy, chỉ có một cách giải thích....
Hàn Oanh bị đả kích ghê gớm, hầu như đứng không vững. Phục hồi tinh thần lại, nàng ôm trán, “Trời ơi.” Nàng thật muốn ngất xỉu. Hay là cứ ngất xỉu đi, ngất xỉu đi thì không còn chuyện gì nữa.
“Cẩn thận, coi chừng ngã.” Bạch Phi Yên hảo tâm đỡ lấy thân thể lung lay sắp ngã của Hàn Oanh.
“Muội đừng đỡ ta, để ta chết.” Hàn Oanh một tay vỗ trán, một tay vỗ ngực,
“Không ngờ muội dám hồng hạnh vượt tường, ta bị muội hù chết rồi.” Nàng xoay người, khom lưng bỏ đi. Mơ hồ có thể nghe thấy tiếng nàng thở dài.
Bạch Phi Yên nhìn hoa rơi, ánh mắt dần dần mờ đi. Những cánh hoa bay tán loạn trong gió, giống như nỗi u sầu đang quanh quẩn trong lòng nàng.
Mây bồng bênh, gió thổi nhẹ, bướm day dập dờn. Nàng khẽ đưa tay đón lấy một cánh hoa rơi, lặng yên đứng dưới gốc hoa đào, thật lâu vẫn chưa lấy lại bình tĩnh.
Bất tri bất giác, một tiểu nha hoàn bước đến bên người nàng. Trong tay cầm một chén thuốc nóng hổi, “Nương nương, đến giờ uống thuốc rồi.”
Bạch Phi Yên đón lấy chén thuốc trong tay tiểu nha hoàn, mặt không cảm xúc,
“Ngươi lui xuống đi.”
Lúc Hoắc Thiên đút nàng uống thuốc, lúc nào cũng chuẩn bị một cái đĩa mứt hoa quả đút nàng ăn kèm.
Thế nhưng, Tần Mộ Phong không làm như vậy.
Nàng nhớ lời đại sư phụ nói, hôn nhân, cần phải có sự cộng tác của hai người.
Tần Mộ Phong luôn miệng nói yêu nàng, nhưng chưa từng cộng tác với nàng đi qua cuộc hôn nhân. Thậm chí, chưa từng thử một lần.
Cách thức yêu nàng của y, là vàng bạc châu báo, là lụa là gấm vóc, những thứ kia, lại chính là những thứ nàng không thích nhất.
Tần Mộ Phong căn bản không hề biết nàng muốn điều gì, cũng không hiểu được thế nào là yêu một người.
Nàng cũng chưa từng thử cộng tác, thử để y tin tưởng nàng. Thế nhưng, y khiến nàng đau lòng, hung hăng tổn thương nàng. Một lần đả kích là đủ rồi, nàng không đủ sức chịu đựng thêm sự vô tình của y. Một lần là đủ rồi, thực sự đủ rồi. Nhìn nước thuốc trong bát, nàng đột nhiên nhớ tới buổi tối ngày hôm đó. Nàng cúi đầu, cười cay đắng.
Nghiêng tay, nước thuốc nóng hổi toàn bộ đổ xuống đất. Hoa đào vẫn nhẹ nhàng rơi, rơi vào chỗ vũng thuốc nước đang bốc hơi nghi ngút.
Nghe được tiếng bước chân phía sau, nụ cười của Bạch Phi Yên tích tắc trở nên lãnh khốc.
“Thật là uổng phí chén thuốc.” Giọng nói chanh chua của Liễu Tự Họa vang bên tai Bạch Phi Yên.
Bạch Phi Yên ngẩng đầu, nhìn lên bầu trời cao xanh, trầm ngâm. Nàng không muốn để ý tới Liễu Tự Họa, thực sự không muốn để ý tới.
“Cũng là người nhưng số mạng thật là khác biệt, ngươi mang thai, Vương gia xem ngươi như bảo bối. Ta mang thai, y bắt ta phá bỏ.” Liễu Tự Họa oán hận trừng mắt nhìn Bạch Phi Yên.
“Bởi vì ngươi không xứng.” Kỳ thực, nàng cũng không xứng.
Bạch Phi Yên cười nhạt vài tiếng, nghe như đang tự giễu.
Nhưng tiếng cười đó vào tai Liễu Tự Họa, lại thành tiếng cười nhạo báng. Ả chưa bao giờ chịu sự vũ nhục quá lớn như vậy, thẹn quá thành giận, đôi mắt đẹp oán hận trừng lên với Phi Yên, “Liễu Thiên Mạch, ngươi...”
“Làm sao?” Bạch Phi Yên lạnh lùng ngoắc mắt, “Muốn gϊếŧ ta sao? Đến đi, ta hoan nghênh.”
“Liễu Thiên Mạch, ngươi không nên quá đắc ý, một ngày nào đó, ngươi sẽ thất sủng.” Các ngón tay Liễu Tự Họa hết buông ra rồi lại siết chặt, cố gắng kềm chế cảm xúc của mình. Đã từng thua một lần trong tay Liễu Thiên Mạch, ả không dám hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Bạch Phi Yên chớp mắt một cái, hung quang chợt lộ, “Liễu Tự Họa, người nên cút càng xa càng tốt, đừng để ta nhìn thấy mặt ngươi lần nữa.” Giọng nói lạnh giá như thể hàn băng.
Nàng đã chịu đựng người nhà họ Liễu quá lâu rồi.
Trong nháy mắt, Bạch Phi Yên bị mùi máu tanh, sự tàn khốc, sự giá lạnh bao phủ. Nàng là võ lâm đệ nhất sát thủ, đệ nhất sát thủ.
“Ta...” Liễu Tự Họa sắc mặt trắng bệch, liền lùi lại mấy bước, cả người run bắn, không nói nên lời.
“Liễu Thiên Mạch, ngươi muốn... làm gì?” Liễu Tự Họa ôm ngực, không ngừng run rẩy.
Bạch Phi Yên hiện tại, là người mà Liễu Tự Họa chưa từng gặp bao giờ. Sự lạnh lùng, tuyệt tình, tàn khốc, hung hãn, độc ác trên người nàng khiến ả sợ hãi.
Bạch Phi Yên tựa hồ không có ý định buông tha Liễu Tự Họa, sấn bước tới gần ả, ánh mắt như lưỡi dao lạnh lùng lia trên mặt ả, “Liễu Tự Họa, nếu ngươi còn dám xuất hiện ở trước mặt ta, ta sẽ gϊếŧ ngươi, gϊếŧ ngươi.” Mười lăm năm rồi, nàng đã nhận đủ rồi.
Liễu Tự Họa không ngừng lui ra phía sau, trên mặt không còn huyết sắc, một câu cũng nói không nên lời.
“Cút.” Vẻ độc ác trên người Bạch Phi Yên không hề giảm sút.
Tiếng quát dữ tợn đó, khiến hai chân Liễu Tự Họa mềm nhũn, không kềm chế nổi ngồi phịch xuống đất.
Một ngày nào đó, nàng sẽ bắt tất cả người của Liễu gia ngã dưới chân nàng.
Nàng sẽ làm điều đó, một ngày nào đó, nàng sẽ làm được.
Liễu Tự Họa nhìn bóng lưng cao ngạo của Bạch Phi Yên, không ngừng run lên.
Bạch Phi Yên lạnh lùng xoay người, vung tay lên, bao nhiêu là hoa rơi tả tơi xuống đất.
****
Đã bước sang tháng Hai, nhưng hoa mai trong Ỷ Mai Viên vẫn chưa rụng hết.
Thảm hoa rụng trên mặt đất thỉnh thoảng bị gió cuốn lên, trông thật là đẹp.
“Liễu Thiên Mạch thật đáng sợ, thật đáng sợ, ta chưa từng gặp ai đáng sợ như thế.” Nghĩ đến gương mặt của Liễu Thiên Mạch, Liễu Tự Họa nhịn không được lại run lên.
“Đây là bí chế cung đình của Nam Việt gọi là ‘si tâm bất cải’ (cuồng dại không thay đổi), bỏ vào trong rượu của Tần Mộ Phong, ta bảo đảm sau này hắn chỉ yêu một mình ngươi thôi.” Người nọ rút ra một chiếc bình sứ đặt lên trên bàn.
Liễu Tự Họa khoái chí, vội nhận lấy. Nhận lấy xong, Liễu Tự Họa bỗng có chút nghi hoặc, “Ta vẫn chưa trộm được thứ ngươi cần, vì sao lại cho ta.”
“Để hắn một lòng yêu ngươi rồi, thì khả năng trộm được thứ kia càng lớn.”
“Có thật là cuồng dại không thay đổi không?” Liễu Tự Họa vẫn chưa tin mình có thể dễ dàng có được ‘si tâm bất cải’ trong truyền thuyết.
“Ngươi có thể thử xem.” Người nọ cười thần bí.
Trên một cây hoa mai gần đó, một bóng áo trắng lẳng lặng nhìn chăm chú những chuyện đang diễn ra. Bên môi nàng, thoáng xuất hiện một nụ cười mơ hồ như có như không.
Gió xuân thổi nhẹ, hoa mai rụng càng nhiều. Hoa bay ngập trời cũng không che giấu được âm mưu này.
Nhìn Liễu Tự Họa rời đi, ánh mắt người nọ trở nên hung ác nham hiểm. Tần Mộ Phong, ngày hôm nay chính là ngày chết của ngươi. Haha, đồ nữ nhân ngu ngốc.
Hắn vừa quay đầu lại, đã thấy một bóng áo trắng đứng ngay phía sau, duyên dáng yêu kiều. Hắn thoáng giật mình, nhưng lập tức khôi phục bình tĩnh, “Ngươi là ai?”
“Hoàng tử, dựa vào đàn bà để ngồi lên ngôi vị hoàng đế, ngươi không cảm thấy thẹn ư?” Bạch Phi Yên lạnh lùng nhướng mày, nở nụ cười.
Nam Tề Thiên sắc mặt không thay đổi, đưa tay ra hiệu, “Cô nương mời ngồi.” Một đôi mắt diều hâu sắc bén, dán chặt vào Phi Yên.
“Hoàng tử thật là có khí phách, lúc này còn có thể bình tĩnh như vậy.” Bạch Phi Yên chậm rãi vỗ tay vài cái.
“Ta không hề ép buộc Liễu Tự Họa nghe lời, không phải sao?” Ý cười bên môi Nam Tề Thiên càng sâu hơn.
“Cũng đúng, thế nhưng... ” Nụ cười nhạt của Bạch Phi Yên còn sâu hơn hắn, “…các hoàng tử của Nam Việt vì sao đều thích dùng đàn bà để hãm hại Tần Mộ Phong vậy?”
“Đàn bà, là nhược điểm duy nhất của Tần Mộ Phong.” Miệng cười nhưng mắt không cười.
Bạch Phi Yên nhìn hoa rơi trong vườn, cười đến mơ hồ, “Cũng đúng, đàn bà, là nhược điểm của y. Tần Mộ Phong khôn ngoan như vậy, rất khó trà trộn vào vương phủ, dùng đàn bà là phương pháp tốt nhất.”
“Ngươi là ai?” Nam Tề Thiên ưu nhã rót cho Bạch Phi Yên một chung trà.
“Liễu Thiên Mạch.” Bạch Phi Yên tinh tế thưởng thức hương trà, hít thật sâu một luồng hương thơm, “Ừm ừm, trà ngon. Chỉ tiếc, ngâm quá lâu trong nước, bích loa xuân này, đã mất đi hương vị ban đầu.”
Đôi mắt sâu thẳm của Nam Tề Thiên hiện lên vẻ nham hiểm, “Ngươi là Liễu Thiên Mạch?”
“Có lẽ, ngươi nên gọi ta đại nội mật thám Tuyết Nhạn cô nương.” Bạch Phi Yên chậm rãi ngẩng đầu, đáy mắt vẫn trong veo như ban đầu.
“Tuyết Nhạn?” Các ngón tay Nam Tề Thiên siết chặt, nhìn chằm chằm vào nàng, “Thân phận thật sự của Tuyết Nhạn là Liễu Thiên Mạch?” Ái thϊếp của Bình Nam Vương?
“Tam hoàng tử, Liễu Tự Họa vẫn chưa nói với ngươi sao?” Bạch Phi Yên vân đạm phong khinh.
“Ngươi làm sao biết được thân phận của ta? Lại còn biết Liễu Tự Họa tới gặp ta?”
“Có lẽ ngươi không biết, ả dùng Bách Nhật Hồng đối phó ta, khiến ta nghi ngờ ả. Nhất cử nhất động của ả, đều nằm trong lòng bàn tay của ta.” Nàng là Liễu Thiên Mạch, cũng là Tuyết Nhạn.”Ngươi không nên cho ả Bách Nhật Hồng, lại càng không nên dùng trên người ta và Tần Mộ Phong.”
Nam Tề Thiên không để ý vẻ châm chọc trong mắt Bạch Phi Yên.
Hắn hít một hơi thật sâu, hô hấp có chút run rẩy, “Liễu Tự Họa là người Liễu gia, cô ta thông đồng với địch, ngươi cũng trốn không thoát.” Giờ khắc này Nam Ngạo Thiên rõ ràng đã biết, hắn thất bại rồi. Thật không ngờ, nhược điểm lớn nhất của Tần Mộ Phong, lại không phải là nhược điểm. (note chỗ này, theo mạch truyện đáng lẽ phải là Nam Tề Thiên mới đúng, nhưng ta không hiểu sao lại thành Nam Ngạo Thiên, có lẽ tác giả nhầm hoặc người post truyện lên mạng gõ nhầm, hoặc là có ý khác, nên không dám tự ý sửa.)
Liễu Tự Họa sợ Liễu Thiên Mạch, rất bình thường. Bởi vì, hắn cũng sợ. Nàng vẫn giữ nụ cười tươi rói bên môi, nhưng dưới nụ cười nhìn như xán lạn đó, lại ẩn giấu một sự tàn khốc lạnh lùng.
“Cho dù Liễu gia có bị tru di cửu tộc, ta cũng sẽ vô sự, bởi vì...” Bạch Phi Yên đưa mắt qua song cửa, nhìn cành mai hồng, “…ta là Tuyết Nhạn.”
Đúng vậy, nàng là Tuyết Nhạn mà Hoàng Thượng nể trọng.
Bàn tay cầm chung trà khẽ run lên, ánh mắt Nam Tề Thiên càng thêm sâu thẳm, như một cái đầm nước đọng không chút gợn sóng. “Tuyết Nhạn, ta bày mưu tính kế lâu như vậy, mà vẫn thua trong tay ngươi. Đại nội đệ nhất mật thám, danh bất hư truyền.” “Ta rất hiếu kỳ, ngươi và Liễu Tự Họa cấu kết bán nước từ khi nào.”
Giỏi cho một Tuyết Nhạn, không ngờ lại dùng từ cấu kết bán nước. Thế nhưng, Nam Tề Thiên lại không hề tức giận, lúc này, hắn chỉ buồn cười.
“Sao không đi hỏi cô ta.”
“Tam hoàng tử ngàn dặm xa xôi tới chơi, Thiên Diệp chiêu đãi không chu toàn, thất lễ.” Bạch Phi Yên thân thiết mỉm cười với hắn.
Nụ cười kia, khiến Nam Tề Thiên bất giác rét run, “Ta sẽ đi khỏi nơi đây.”
Hoa mai bắt đầu rụng, muôn hoa khoe sắc đầy trong sân, e rằng không còn tươi đẹp được mấy ngày.
(Biết anh chàng này tới đây làm gì không? Đánh chết ta ta cũng không nói. Hắc hắc, đọc câu chuyện về Tuyết Nhạn đi thôi. Mấy anh em họ Nam này, đều đang rối ruột rối gan vì Tuyết Nhạn mất rồi. Sở Sở nói, không fải Maroon)
*******
Dạ Cơ đi rồi, nhưng vẫn không tìm ra hoàng kim bị mất. Tần Mộ Phong điều động rất nhiều quan binh truy tìm, vẫn không tìm thấy gì.
Từ trong cung trở về, đã là buổi chiều.
Liễu Tự Họa đã lâu không xuất hiện ở trước mặt y, y hầu như đã quên mất sự tồn tại của cô ta.
Thật không ngờ, lại gặp cô ta đứng trước cửa Thính Phong Hiên. Khi không có mặt Phi Dương, Thính Phong Hiên có người canh gác, cô ta căn bản không vào được, chỉ có thể chờ ở đây.
Hắn lạnh lùng nhìn Liễu Tự Họa, không thèm để ý.
“Vương gia, hãy nghe thϊếp nói một câu.” Liễu Tự Họa đuổi theo vài bước, gọi y lại.
Tần Mộ Phong dừng bước, nhưng không quay đầu lại.
Liễu Tự Họa vòng ra trước mặt y, cười như mếu, “Thấy chàng đối với tỷ tỷ tốt như vậy, Liễu Tự Họa đã hiểu rồi. Tình cảm là không thể miễn cưỡng, quá mệt mỏi, thϊếp không muốn cưỡng cầu nữa.”
“Ta không cản ngươi ra đi.” Vẻ mặt y lạnh lùng. “Ngươi là tỷ muội của Thiên Mạch, thích ở bao lâu thì ở.” Ở trong vương phủ, y mới có thể thuận tiện theo dõi nhất cử nhất động của ả.
“Thế nhưng thϊếp mệt mỏi lắm rồi.” Liễu Tự Họa đưa đôi mắt quyến rũ nhìn chằm chằm Tần Mộ Phong, “Vương gia, nhất dạ phu thê bách nhật ân, thỉnh Vương gia uống cùng thϊếp chén rượu này.”
Lúc này, Tần Mộ Phong mới phát hiện nha hoàn ở phía sau Liễu Tự Họa. Trong tay nha hoàn kia bưng một cái khay, trên khay có một bầu rượu bạch ngọc và một ly rượu.
Y ngẩng đầu, liếc nhìn Liễu Tự Họa.
“Vương gia, một chén thôi.” Đôi mắt Liễu Tự Họa mê mẩn nhìn Tần Mộ Phong.
“Thôi được.” Trong nháy mắt, Tần Mộ Phong bị dao động.
Liễu Tự Họa nháy mắt cho nha hoàn phía sau, nha hoàn lập tức bưng khay đến trước mặt ả. Liễu Tự Họa đang sợ, tay cầm bầu rượu run run, tràn ra vài giọt mà không biết.
Tần Mộ Phong xưa nay chưa bao giờ để ý tới Liễu Tự Họa, đương nhiên không chú ý chuyện gì đang diễn ra.
“Vương gia.” Ả nhấc chén rượu lên, đưa đến trước mặt Tần Mộ Phong.
Tần Mộ Phong không nghi ngờ gì, uống một hơi cạn sạch.
Xuân phong nhẹ thổi, Liễu Tự Họa nở nụ cười đắc ý.
“Liễu Tự Họa, ngươi vui lắm sao?” Giọng nói lạnh lùng của Bạch Phi Yên đột nhiên xen vào giữa bọn họ.
“Thiên Mạch?”
Liễu Thiên Mạch đối với y luôn lạnh lùng thờ ơ, chưa bao giờ dành cho y vẻ mặt hoà nhã. Y thậm chí còn cảm thấy nàng đang lẩn tránh mình.
Vì để nàng buông gánh nặng trong lòng xuống, y không dám gặp nàng. Chỉ có thể đứng ở xa xa, lặng lẽ nhìn bóng áo trắng mờ ảo của nàng.
Từ khi nàng trở lại vương phủ, đây là lần đầu tiên y nhìn nàng chân thực như thế.
“Ta sắp đi, cho nên thỉnh Vương gia uống một chén rượu.” Liễu Tự Họa trấn định tự nhiên.
“Giữa bọn ta không có gì cả!” Sợ Bạch Phi Yên hiểu lầm, Tần Mộ Phong vội vàng giải thích.
Bạch Phi Yên quay đầu nhìn Tần Mộ Phong, thản nhiên nói, “Ngài có biết trong rượu mình uống có cái gì không?”
Tần Mộ Phong lập tức hiểu ý của Bạch Phi Yên, đôi mắt đen liền nheo lại, ngữ khí đầy nguy hiểm, “Trong rượu này.....”
Thanh âm Bạch Phi Yên lạnh tới cực điểm, “Thứ Liễu Tự Họa bỏ vào trong rượu là kịch độc, kịch độc chết người không có thuốc giải.”
Liễu Tự Họa sắc mặt tái nhợt, thất thanh kêu lên, “Nói bậy, rõ ràng là ‘si tâm bất cải’.”
Bạch Phi Yên đột nhiên cười to, “Ngươi thừa nhận mình bỏ thứ khác vào rượu rồi sao?”
“Ta...” Liễu Tự Họa nhất thời ngậm miệng không nói.
“Ta còn biết, ngươi hạ ‘si tâm bất cải’, tục xưng là tình cổ. Nam tử sau khi ăn vào, từ nay về sau sẽ một lòng không thay đổi với kẻ hạ cổ. Ta còn biết, là Nam Tề Thiên đã đưa cho ngươi. Giữa ngươi và Nam Tề Thiên có một cuộc giao dịch, ngươi thay hắn trộm mật hàm trong vương phủ, hắn cho ngươi si tâm bất cải.”
Nàng chậm rãi nhìn về phía Liễu Tự Họa, thoả mãn khi thấy vẻ khủng hoảng trong mắt ả.
Bạch Phi Yên thông minh tuyệt đỉnh, dựa vào mẩu đối thoại của Liễu Tự Họa và Nam Tề Thiên, đoán được toàn bộ câu chuyện cũng không phải là khó.
Tần Mộ Phong hờ hững liếc nhìn Liễu Tự Họa, “Làm sao nàng biết được?”
“Chỉ cần ta muốn biết, trên đời này không có gì ta tra không ra.” Dựa vào thế lực của Thiên Cơ Các, không có thứ gì là khó tìm. Thế nhưng, loại chuyện vặt vãnh này, nàng không cần phải làm phiền tam sư huynh.
“Ta thực sự đã uống ‘si tâm bất cải’?” Tần Mộ Phong không chút hoảng sợ, y biết rõ, nếu Liễu Thiên Mạch đã biết ý đồ của Liễu Tự Họa, sẽ không để mặc cho y uống.
“Không có, một chút phấn hoa mà thôi. Thuốc mà Nam Tề Thiên cho ả, đã bị ta đổi rồi.” Nàng là thiên hạ đệ nhất phi tặc, việc đổi thuốc dễ như trở bàn tay.
“Ngươi...” Liễu Tự Họa nói không ra lời.
Bạch Phi Yên lạnh lùng nhìn Liễu Tự Họa, trong mắt tràn đầy châm chọc, “Đần độn! ‘Si tâm bất cải’ muốn luyện thành cần phải dùng máu thịt của ngươi. Thứ mà Nam Tề Thiên đưa cho ngươi là kịch độc, không có thuốc giải, người ta muốn dùng tay ngươi, gϊếŧ Tần Mộ Phong.”
“Đồ ngu si, cho ngươi cái gì ngươi cũng tộng vào mồm à, muốn chết sao?” Hàn Oanh chẳng biết từ đâu chui ra, ném cho Tần Mộ Phong một cái nhìn khinh thường.
Tần Mộ Phong quay sang thủ vệ ở cửa Thính Phong Hiên bình tĩnh nói, “Bắt nữ nhân này lại, giam vào địa lao.”
Nha hoàn bên người Liễu Tự Họa toàn thân run rẩy, lặng lẽ chuồn đi.
Cũng chẳng ai thèm bận tâm, không cần phải tính toán với một nha hoàn.
******
Huân hương lô khói xanh lượn lờ, chén trà thơm cũng tỏa hương bốn phía.
Hoa rụng trong sân, bị gió xuân thổi bay tán loạn.
“Liễu Tự Họa cấu kết với Nam Tề Thiên, ngài biết rồi sao?” Bạch Phi Yên thờ ơ nhìn ngoài hoa rơi ngoài cửa sổ.
Nhìn vẻ trấn định điềm tĩnh của Tần Mộ Phong như vậy, chắc chắn đã biết được gì đó.
“Biết.” Y không phủ nhận.
“Từ khi nào?” Màn hoa bay xinh đẹp, mê mẩn ánh mắt nàng.
“Bách Nhật Hồng.” Bách Nhật Hồng khiến y hoài nghi Liễu Tự Họa. Phái người điều tra ả, điều tra được một bí mật động trời. Thiên kim của Tể tướng, thông đồng với địch.
“Giữ ả lại vương phủ, là bởi vì hoài nghi Liễu tướng thông địch sao? Hy vọng từ ả ta, sẽ tìm ra nhược điểm của Liễu tướng? Nhưng không có chứng cứ.” Nàng quay đầu lại, nhìn Tần Mộ Phong.
“Ừ.” Chuyện gì cũng không thể gạt được nàng.
Bạch Phi Yên hớp một ngụm trà, “Phi Dương đại ca đâu, không thấy huynh ấy theo ngài.” Từ khi trở lại vương phủ, nàng chỉ gặp huynh ấy vài lần.
“Không biết hắn đang bận việc gì.” Có người nói, bận đi cùng một cô nương nào đó tên là Thanh Loan.
“Xử trí Liễu Tự Họa thế nào?” Không có chứng cứ, không thể ngang nhiên xử trí nữ nhi sủng ái nhất của tể tướng đại nhân.
“Giao cho Hoàng Thượng.” Ném cái nan đề này cho Tần Vật Ly.
“Vương gia, tể tướng và tể tướng phu nhân đã tới.” Có người thông báo.
Tần Mộ Phong và Bạch Phi Yên nhìn nhau, y bất đắc dĩ đích thở dài, “Phiền phức tới.”
“Ta đến địa lao xem thử, ngài đi trước đi.”
Liễu Tự Họa do Hàn Oanh trông coi, nếu phu phụ tể tướng đến vương phủ, thể nào cũng sẽ đến gặp Liễu Tự Họa, dưới tình thế cấp bách Hàn Oanh rất có khả năng sẽ làm bại lộ thân phận của bọn họ.
Thế nhưng, nàng không muốn làm như vậy. Nàng muốn Tần Mộ Phong biết thân phận của nàng, nhưng không phải bây giờ.
*****
Lại trở lại địa lao.
Ở đây âm khí vẫn nặng nề, ảm đảm âm u. Mỉa mai thay, những lần trước vào địa lao, nàng là phạm nhân. Còn bây giờ, lại thành chủ nhân thống trị.
Liễu Tự Họa bị điểm huyệt, như một con rối bị đặt trong góc tường, nhưng bộ dạng ngang ngược kiêu ngạo không hề giảm sút, liên tục chửi bới. “Liễu Thiên Mạch, ngươi có tư cách gì mà giam ta? Ta chính là thiên kim tể tướng, cháu ngoại của bộ binh thượng thư. Ngươi nói ta cấu kết Nam Tề Thiên, đưa chứng cứ ra đây.”
“Phi Yên, nữ nhân này thật là con mẹ nó khó trị.” Hàn Oanh dẩu môi, bực bội chỉ vào Liễu Tự Họa đang chửi rủa không ngừng.
Bạch Phi Yên cũng không để ý tới mấy lời kêu gào của Liễu Tự Họa, “Nếu khó trị, tỷ trở về ngủ đi, ta ở đây trông ả.”
“Vậy được, muội trông chừng ả đi.” Hàn Oanh ngáp một cái, liếc Liễu Tự Họa một cái khinh thường.
Tể tướng thiên kim quả nhiên là tể tướng thiên kim, điêu ngoa buông thả khiến người ta không dám khen tặng.
“Liễu Thiên Mạch, ngươi sẽ bị báo ứng, thả ta ra.”
Kẻ nên bị báo ứng, hình như không phải Bạch Phi Yên.
Nhìn Hàn Oanh đi ra ngoài, Bạch Phi Yên quay đầu lại, lành lùng nhìn ả, “Liễu Tự Họa, ngươi còn ồn ào, ta sẽ điểm á huyệt của ngươi. Hoặc là, ta sẽ gϊếŧ ngươi. Người chết sẽ không nói được, đúng hay không?” Không phải uy hϊếp, nếu ả còn tiếp tục kêu gào, Bạch Phi Yên sẽ khiến ả nói không ra tiếng.
Từng chứng kiến sự lạnh lùng tàn bạo của Bạch Phi Yên, Liễu Tự Họa không dám kêu gào nữa. Trực giác cho ả biết, nàng sẽ làm như vậy thật.
“Liễu Thiên Mạch, đồ tiện nhân, lúc nào cũng ở một bên gây xích mích ly gián, nữ nhi của ta là tể tướng thiên kim quý giá, sao có thể thông địch?” Người chưa tới, tiếng đã tới trước.
Giọng nói oán độc kia, vừa nghe đã biết là tể tướng phu nhân.
Bạch Phi Yên lạnh nhạt như không, chẳng buồn tức giận, cũng không nói một lời. Nàng đứng dưới ngọn đèn dầu, hai tay khoanh trước ngực.
Người mà Tể tướng phu nhân chú ý trước tiên, không phải Liễu Tự Họa, mà là Liễu Thiên Mạch. Tể tướng phu nhân từng bước đến gần, ngón tay hùng hổ chỉ vào Liễu Thiên Mạch, “Tiểu tiện chủng, lúc đầu vì sao ta không gϊếŧ ngươi cho xong, để ngươi cùng với con tiện nhân mẫu thân của ngươi chết chung với nhau? Ta tốt bụng tha cho ngươi, không ngờ ngươi lại ỷ vào bản thân được Bình Nam Vương sủng ái, gây chia rẽ ly gián, vu hãm Tự Hoa nhà ta.” Nghe nha hoàn nói, tất cả chuyện này đều là do Liễu Thiên Mạch giở trò quỷ.
“Đúng vậy, ta là tiện chủng.” Bạch Phi Yên dùng cằm chỉa chỉa Liễu tướng đứng sau lưng bà ta, “Là chủng của tiện nhân đứng sau lưng bà kia.” Ánh mắt lạnh lẽo, nhìn thẳng vào mắt Liễu tướng.
Gương mặt già nua của Liễu tướng nén giận, xấu hổ đến cực điểm. “Phu nhân, bộ dạng của bà còn ra thể thống gì nữa?”
Tể tướng phu nhân trừng mắt với Liễu tướng, “Con tiểu tiện chủng này gây chia rẽ ly gián, hại nữ nhi chúng ta, ông còn che chở nó?”
Tần Mộ Phong nheo mắt, chắn trước người Bạch Phi Yên, “Liễu phu nhân, bà ngang nhiên nhục mạ ái phi của bản vương, hình như không thích hợp.”
Ánh mặt y dữ tợn, khiến người ta khϊếp sợ.
Tể tướng phu nhân hống hách nhất thời không dám mở miệng.
“Vương gia, chuyết kinh (bà nhà tôi) vô lễ, lão phu thay mặt xin nương nương thứ tội.” Liễu tướng vội đứng ra giảng hòa.
“Cha, mẹ, cứu con.” Liễu Tự Họa thấy mình bị phớt lờ, nước mắt lập tức chảy dài.
Tể tướng phu nhân không muốn thấy con mình rơi nước mắt, vội lao tới, lau nước mắt cho con, vạn phần xót xa, “Nữ nhi, con vẫn khỏe chứ?”
“Vương gia, có thể để tiểu nữ và phu phụ chúng tôi nói chuyện riêng không?” Liễu tướng khép nép khẩn cầu.
Liễu tướng mặc dù thân phận địa vị cao, nhưng thái độ làm người thập phần thấp.
Tần Mộ Phong còn chưa kịp nói, Bạch Phi Yên đã mở miệng, “Tần Mộ Phong, ngài ra ngoài đi, ta nói chuyện với bọn họ.” Không phải là thương lượng, mà là mệnh lệnh.
Y đành gật đầu, xoay người đi ra ngoài.
Dưới ngọn đèn, Bạch Phi Yên nở một nụ cười như có như không. Thấy không có Tần Mộ Phong che chở, tể tướng phu nhân lập tức kiêu ngạo trở lại, “Liễu Thiên Mạch, ngươi đã làm gì nữ nhi của ta? Mau thả nó ra.”
Liễu Tự Họa sợ hãi nhìn Bạch Phi Yên, không dám nói lời nào.
“Nương nương, không biết có thể thả tiểu nữ ra hay không.”
Bạch Phi Yên cao ngạo nhìn tể tướng, thâm sâu khó lường. Khẽ nhướng mày, nàng khom lưng nhặt một hòn đá lên, giải huyệt cho Liễu Tự Họa.
Trốn ở sau lưng tể tướng phu nhân, Liễu Tự Họa vẫn không dám mở miệng.
“Nương nương, không biết tiểu nữ phạm vào tội gì?” Lão tể tướng đa mưu túc trí thấy vẻ mặt hoảng hốt của Liễu Tự Họa, cũng có chút không giải thích được.
Liễu Thiên Mạch chỉ là một nữ tử yếu đuối, Liễu Tự Họa vì sao lại sợ đến như vậy?
“Thông đồng với địch.” Nàng không muốn nhiều lời với Liễu tướng.
Tể tướng phu nhân gào lên chát chúa, “Không thể nào, nữ nhi của ta nhu thuận như vậy, sao có thể thông đồng với địch chứ?”
“Nương nương, có chứng cứ không.” Liễu tướng cúi đầu, vẫn bình tĩnh như trước.
“Không có.”
“Nếu đã không có chứng cứ, còn không thả ta.” Liễu Tự Họa nhịn không được lên tiếng.
Bạch Phi Yên mâu quang đột nhiên sắc lạnh, mắt trừng trừng nhìn Liễu Tự Họa,
“Họ Liễu kia, ngươi còn nhiều chuyện, ta lập tức gϊếŧ ngươi.”
“Tiểu tiện chủng, ngươi chỉ là thϊếp mà thôi.” Câu nói của Bạch Phi Yên chọc giận tể tướng phu nhân, bà ta nhào tới, định đánh Bạch Phi Yên.
Hàn quang chợt lóe, Ngân Tuyết lạnh như băng đã nằm kề trên cổ tể tướng phu nhân. “Còn tiến thêm một bước, ta gϊếŧ bà luôn.”
Tể tướng phu nhân vội bụm miệng lại, sợ bản thân sẽ thét lên thành tiếng. Đến lúc này, bà ta rốt cục đã biết Liễu Tự Họa vì sao sợ Liễu Thiên Mạch như vậy.
Bạch Phi Yên chậm rãi thu hồi Ngân Tuyết, chắp phía sau người, hờ hững nhìn Liễu tướng, “Liễu tướng, đưa nữ nhi của ông đến hình bộ, giam vào thiên lao. Nếu có sai sót gì, ông và hình bộ thượng thư mang đầu tới trình diện.”
Giờ khắc này, nàng đợi đủ mười lăm năm rồi.
“Tiểu tiện chủng, ngươi cho ngươi là ai?” Tể tướng phu nhân thét chói tai. Cứ cho cô ta là sủng thϊếp của Bình Nam Vương đi, cũng không có tư cách uy hϊếp đường đường tể tướng.
Bạch Phi Yên vung tay lên, tể tướng phu nhân đã bị điểm trụ.
Liễu tướng kinh nghiệm chính đàn, kiến thức hơn hẳn người bình thường. Cái kiểu tự cao tự đại trên người Bạch Phi Yên, tư thái coi thiên hạ bằng nửa con mắt, không phải ai cũng có. “Nương nương, người là ai?”
“Liễu tướng, ông hỏi nhiều quá.” Bạch Phi Yên lạnh lùng liếc Liễu tướng một cái, cao ngạo hếch mặt lên trời.
Liễu tướng trầm mặc một hồi, “Nương nương, cho dù giam Tự Họa vào thiên lao thì sao? Người không có chứng cứ chứng minh nó thông đồng với địch.”
“Lời ta nói chính là chứng cứ.” Cuồng ngạo không kềm chế được, không ai bì nổi.
“Lời nói của một phía, sẽ không ai tin tưởng.”
“Hoàng Thượng sẽ tin.” Tần Vật Ly tin tưởng, đã đủ rồi.
“Vì sao?”
“Chỉ bằng cái này.”
Một khối lệnh bài, có khắc hai chữ Tuyết Nhạn.
Thoả mãn nghe được một âm thanh hít vào. Nàng đợi mười lăm năm, rất đáng giá.
Trong ánh lửa lờ mờ chập chờn, Bạch Phi Yên khóe miệng lộ rõ một nụ cười châm chọc, như có như không.
Liễu tướng quay sang vợ con ra hiệu, “Hai người đi ra ngoài trước đi.”
Cho đến lúc này, Liễu Tự Họa và tể tướng phu nhân còn ngây người vì kinh ngạc mới hồi phục tinh thần lại. Không dám nói lời nào, lặng lẽ lui ra ngoài.
“Nương nương, người rốt cuộc là ai?” Đối mặt với nữ nhi xa lạ này, tể tướng đại nhân lần đầu tiên cảm thấy sợ.
Bạch Phi Yên cười mỉa mai, “Ha ha, ta là ai? Nữ nhi Liễu Thiên Mạch của tướng gia ông, Thất tiểu thư Bạch Phi Yên của Vô Tranh Sơn Trang, thiên hạ đệ nhất phi tặc, thiên hạ đệ nhất sát thủ Phi Yến, đại nội đệ nhất mật thám Tuyết Nhạn. Rất nhiều người đã hỏi ta câu này, thế nhưng, ngay cả ta cũng không biết mình là ai.”
“Mười lăm năm nay, có bao nhiêu chuyện mà ta không biết.” Liễu tướng đột nhiên cảm thấy nàng xa xôi không thể chạm vào.
Bạch Phi Yên cười vang, “Nhiều không kể xiết. Ông không biết sau khi mẹ ta chết ta đã sống ra sao, không biết ta gặp được sư phụ, rời nhà suốt tám năm. Không biết, ta danh chấn giang hồ, sống bằng nghề cầm đao gϊếŧ người. Không biết ta kinh tài tuyệt diễm (vừa có tài vừa có sắc), chỉ một kế liên hoàn, đánh cho Nam Việt trở tay không kịp. Ông không biết ta khí chất tài tình, khiến vô số nam nhi phải khom lưng cúi đầu. Điều ông không biết, nhiều lắm.”
“Ngươi muốn Tự Họa chết?” Ánh mắt Tể tướng trở nên thâm trầm.
Bạch Phi Yên hừ lạnh, không thèm đếm xỉa, “Nếu như ta muốn báo thù. Không cần đợi đến hôm nay. Dựa vào võ công của ta, diệt cả nhà Liễu gia dễ như trở bàn tay.”
“Hận ta sao?”
“Hận. Để cho ông thấy sự hả hê của ta, chính là hình phạt tốt nhất.”
“Buông tha Tự Họa đi, cầu xin ngươi.”
Tể tướng đại nhân thấp giọng hạ mình.
“Tuyết Nhạn xưa nay vốn không phải người công tư bất phân, đáng tiếc, cô ta là kẻ có tội.” Cho dù nàng không hận Liễu Tự Họa, cũng sẽ không buông tha ả. Bởi vì, ả thông đồng với địch. Nàng là Tuyết Nhạn, đại nội đệ nhất mật thám.
Đúng vậy, nàng là đại nội đệ nhất mật thám. Ông ta có tư cách bảo nữ nhi mình buông tha Liễu Tự Họa, nhưng không có tư cách bảo đại nội mật thám buông tha kẻ tội nhân thông đồng với địch.
“Hoàng Thượng và Vương gia biết thân phận của ngươi không?”
“Không biết, muốn nói ra sao? Xin cứ tự nhiên.” Bạch Phi Yên chẳng hề để ý.
“Tiếp tục làm Tuyết Nhạn của ngươi, làm Thất cô nương của ngươi, ta sẽ không tiết lộ thân phận ngươi. Bởi vì, ta không xứng. Về phần Tự Họa, ta sẽ cho ngươi một lời công đạo.” Ông ta nợ nàng, đâu chỉ là một câu công đạo?
Nàng biết, tể tướng sẽ không nói ra, ông ta không dám.
Đường đường tể tướng, lại là cha của một sát thủ, mỉa mai thay?
“Tể tướng, thông đồng với địch là tội tru di cửu tộc. Liễu Tự Họa chết rồi, ta sẽ bảo vệ Liễu gia. Ta sẽ thuyết phục Tần Mộ Phong, bảo y giả vờ không biết gì cả.” Nàng giương mắt, nhìn vào mặt tể tướng, ngữ khí nghiêm trọng, “Liễu Tự Họa chết vì bạo bệnh, hiểu rõ chưa? Còn nha hoàn kia, cũng không có cơ hội mở miệng. Người chết, không biết nói mà. Đương nhiên, nếu như tể tướng phu nhân lỡ nói những gì không nên nói, cũng sẽ biến thành người chết. Ta mười bốn tuổi xuất đạo, chưa bao giờ thất thủ.” Thanh âm nhẹ nhàng như gió, vọng lại trong địa lao. Nhưng mơ hồ có thể thấy chỉ là một bóng lưng phiêu hốt.
Nhìn bóng lưng Bạch Phi Yên, tể tướng dường như nghe thấy những tiếng thở dài thê lương cay đắng, “Vì sao ta lại là người của Liễu gia?”
Nàng không phải người Liễu gia, ông ta biết rõ, nàng không phải.
Từ mười lăm năm trước, đã không phải.
******
Hoa đào vẫn nở tươi đẹp chói lòa. Thế nhưng, gốc hoa đào của Liễu kia, lại đã lụi tàn. Thời khắc ả sức xuân phơi phới nhất, cũng là lúc lụi tàn.
Vào cái ngày Thất tiểu thư của Liễu gia chết, tể tướng phu nhân cũng lên cơn điên. Bị giam cách ly trong một căn lầu các. Hằng đêm, vẫn nghe thấy tiếng gào khóc thê thảm của bà ta.
Bạch Phi Yên đã sớm đoán được kết cục sẽ là như vậy.
Để giữ vững quyền thế, tể tướng tất phải làm như vậy. Ông ta gϊếŧ chết Liễu Tự Họa, chính tay mình đổ thạch tín vào miệng con gái mình. Tể tướng phu nhân chứng kiến cảnh đó, ngất lịm đi.
Liễu tướng cho rằng, không ai biết chuyện đó. Thế nhưng, ông ta quên mất chiếc bóng trắng mờ ảo bên ngoài cửa sổ kia. Đương nhiên, cũng sẽ không biết lúc tể tướng phu nhân ngất xỉu, chiếc bóng trắng đó từng đến trước giường, cho bà ta ăn một viên dược hoàn.
“Liễu Tự Họa đã chết, chuyện này coi như chưa từng xảy ra.” Bạch Phi Yên nhìn hoa rơi ngoài cửa sổ, lãnh đạm nói.
“Đúng vậy, chưa từng xảy ra.” Tần Mộ Phong cũng không muốn truy cứu tới cùng.
Trong địa lao, nàng và tể tướng rốt cuộc nói những chuyện gì? Y biết, cái chết của Liễu Tự Họa có liên quan đến nàng.
Hai canh giờ trước, nàng nói, “Mọi người đều biết, ngài và tể tướng không hợp nhau. Nói Liễu Tự Họa thông đồng với địch, ngài không có chứng cứ. Tùy tiện bẩm với Hoàng Thượng, y sẽ chỉ cho rằng ngài đang vu hãm. Tha cho ả đi, coi như bán một món nợ nhân tình cho tể tướng.”
Hồng nhan như hoa, đã tàn lụi vào mùa xuân năm nay.
******
Đêm xuân thanh vắng, trăng nhạt l*иg sa.
Một bóng áo đen dưới ánh trăng nhảy như thoi đưa, rồi lặng lẽ lẻn vào Thính Phong Hiên. Bóng đen kia tới trước cửa phòng ngủ, rút từ trên người ra một ống trúc, chọc thủng giấy dán cửa sổ. Ả nhẹ nhàng thổi, một làn khói trắng mỏng, tràn ngập khắp phòng.
Lặng lẽ đẩy cửa, ánh trăng lạnh lẽo ùa vào, tỏa sáng khắp phòng.
Ánh trăng lờ mờ, chiếc bóng của ả trải dài trên mặt đất.
Một cái bóng khác, bỗng đè lên chiếc bóng ả. “Ngọc La cô nương, ta đợi đã lâu.” Từ phía sau, đột nhiên vang lên tiếng nói lãnh đạm.
Ngọc La theo phản xạ quay đầu lại, nhìn thấy một bóng áo trắng.
Bóng áo trắng lờ mờ, dưới ánh trăng càng thêm mông lung.
“Là ngươi?” Ngọc La nheo mắt, nhìn Bạch Phi Yên gần trong gang tấc.
“Là ta.” Bạch Phi Yên thờ ơ đáp.
Ngọc La bình tĩnh nhìn thẳng Bạch Phi Yên, không có chút hoảng hốt nào, “Ta đến tìm Vương gia, chàng nửa năm nay không sủng hạnh ta rồi.”
Bạch Phi Yên hai mắt khép hờ, vẻ lười nhác không thể tả, “Dùng mê dược ư? Định cường bạo y sao?” Sự lạnh buốt trong đôi mắt không hề suy giảm.
“Đâu có.” Ngọc La phủ nhận, nhưng nét mặt hiện lên vẻ mất tự nhiên.
Bạch Phi Yên chậc chậc lưỡi, “Ngọc La cô nương, thủ đoạn của ngươi thật có chút cực đoan.”
“Liễu Thiên Mạch, ngươi rốt cuộc muốn làm gì?” Ngọc La nghi hoặc, ánh mắt hung ác.
“Ngọc La cô nương, bản đồ bố phòng lần trước, dùng có tốt không?” Bạch Phi Yên tựa cười nhưng không cười, liếc nhìn ả một cái.
Khuôn mặt thanh tú của Ngọc La trong nháy mắt mất đi huyết sắc, nhưng cố tự trấn tĩnh, “Ngươi nói cái gì? Ta không hiểu.”
“Nhớ không ra, để ta giúp ngươi nhớ. Mấy tháng trước, Ngọc La cô nương đã từng một thân y phục dạ hành, ám sát ta. Hơn hai tháng trước, cô nương ghé thăm Thính Phong Hiên, đánh cắp một tờ bản bố phòng. Không biết lần này, cô nương cần trộm cái gì đây?” Liễu Thiên Mạch thản nhiên tự đắc nhắm mắt lại. “Ánh trăng đêm nay đẹp quá.”
Ngọc La trong lòng hồi hộp, nhất thời chỉ cảm thấy toàn thân vô lực. Liễu Thiên Mạch biết, Liễu Thiên Mạch không ngờ biết hết việc mình làm. Liễu Thiên Mạch biết, Vương gia phải chăng cũng biết?
“Ngươi là làm sao mà biết được?” Hung quang lóe lên trong đôi mắt Ngọc La. Nếu như Liễu Thiên Mạch thực sự biết chuyện gì, tuyệt đối không thể lưu lại.
Giọng nói Bạch Phi Yên đột nhiên lạnh đi, “Không có gì, lần trước vừa khéo nhìn thấy ngươi đang trộm đồ mà thôi. Thật không ngờ, nữ nhân bên người Vương gia, kẻ nào cũng có lòng riêng.”
“Ngươi ở chỗ này chờ ta, rốt cục là muốn gì?” Ngọc La đưa tay rờ sang hông, rút ra một cây chủy thủ.
“Nói chuyện.” Dùng kiếm để nói.
Ngân Tuyết trượt ra từ tay áo nàng, hàn quang lập lòe. Ánh trăng mờ ảo như nhập vào trong thân bảo kiếm, vẻ quỷ dị không nói thành lời. Đêm nay, định trước sẽ không yên bình.
Thấy thanh bảo kiếm đó, Ngọc La sửng sốt. Cô ta là Liễu Thiên Mạch sao? Là nữ tử nhát gan nhu nhược kia ư? Là nữ tử băng lãnh cao ngạo kia ư?
Không, nàng không phải.
Cho dù là sát thủ, trên người cũng chưa chắc có sát khí nặng nề như vậy.
“Ngươi rốt cuộc là ai?” Ả nheo lại mắt.
“Ngươi không xứng biết.” Kiếm quang chợt lóe, bảo kiếm trong tay Bạch Phi Yên thẳng hướng Ngọc La đâm tới.
Kiếm quang lạnh lẽo, khiến ả chói mắt. Ngọc La còn chưa kịp phản ứng, mũi kiếm đã ở ngay trước mắt.
Bạch Mạn Điệp được mệnh danh là vô ảnh, kiếm của Bạch Phi Yên, cũng như sư phụ nàng, nhanh đến vô ảnh.
Ngọc La cả kinh, tùy tiện vung chủy thủ, ngăn kiếm trước mắt.
Kiếm quang lóe lên, đan vào nhau như chiếc võng, ùn ùn đánh tới, vây Ngọc La vào giữa.
Mũi kiếm xẹt qua quần áo của ả, trong nháy mắt nở ra một đóa sen hồng xinh đẹp.
Kiếm của Bạch Phi Yên quá nhanh, Ngọc La hầu như không kịp né tránh.
Trong phút chốc, ả đã thương tích đầy mình. Một thân áo đen, nhuộm hồng máu tươi. Dưới ánh trăng, quỷ dị không nói nên lời.
“Trên đời này, không ngờ có kiếm nhanh như vậy.” Ngọc La sớm đã không còn sức lực, hầu như nói không ra lời. Cho tới bây giờ, ả vẫn không thể tin được, kiếm của Bạch Phi Yên sao lại nhanh như vậy. Nhanh đến không thấy được. Ngoại trừ kiếm quang, chẳng còn nhìn ra gì khác.
Bạch Phi Yên đứng đối diện, lạnh lùng nhìn ả. Những giọt máu đỏ sẫm trượt dài theo mũi kiếm, từng giọt từng giọt rơi tí tách trên mặt đất.
“Nói, ngoài ngươi ra, còn có ai muốn ám sát Vương gia?”
Vô luận Ngọc La là người của ai, chắc chắn sẽ không phải là sát thủ duy nhất. Nếu đã trăm phương ngàn kế muốn gϊếŧ Bình Nam Vương, một Ngọc La thì chưa đủ.
Ngọc La nở một cười xinh tươi, nhưng trong mắt lại đầy thê lương, “Ta đã nói rồi, đằng nào cũng chết, không phải sao?” Thua trong tay Liễu Thiên Mạch, ả chết không nhắm mắt. Thật buồn cười, trước kia ta còn định ám sát nàng ta. Buồn cười, thực sự là buồn cười đến cực điểm.
Bạch Phi Yên từ ngực áo móc ra một chiếc khăn tay, nhẹ nhàng lau sạch Ngân Tuyết. “Chí ít, ta có thể cho ngươi chết thoải mái.”
“Ta chết cũng sẽ không phản bội chủ tử.”
Ánh mắt Bạch Phi Yên vẫn ngắm nghía bảo kiếm không rời, khẽ cười một tiếng, ” Ngọc La, ngươi thật sự cho rằng Thiên Cơ Các tra không ra thân phận của ngươi sao?” Nụ cười kia, vô cùng buốt giá. Tấm lụa trắng kia, nhẹ nhàng rơi xuống. Thấm máu đỏ tươi, xinh đẹp vô cùng. (ọe, máu mà đẹp)
“Ngươi... ngươi điều tra ta....” Sắc mặt Ngọc La càng khó nhìn.
“Ta từng đánh bại Hàm Thúy, đánh bại Thái Y, đánh bại ngươi. Giờ mới phát hiện, không ngờ nữ nhân trong vương phủ, tất cả đều bại dưới kiếm của ta.”
Bạch Phi Yên cười càng lúc càng thống khoái, cũng càng ngày càng lạnh như băng, “Uổng cho các ngươi tự xưng là thông minh, nhưng đều bại trên tay ta.”
“Thái Y biết võ công?” Ả chỉ biết Hàm Thúy có võ công.
Thái Y đã chạy khỏi vương phủ, nghe nói là cấu kết với thích khách, còn sự việc rốt cục như thế nào, ả cũng không rõ.
“Chắc ngươi không biết, Thái Y là đệ nhất tử sĩ của quý quốc.” Bạch Phi Yên tựa cười mà không cười.
“Dạ Cơ.” Ngọc La kêu lên sợ hãi.
Nam Việt đệ nhất tử sĩ, không ngờ lại là Thái Y ả luôn khinh thường? Không có khả năng, tuyệt đối không có khả năng.
“Sao lại không thể?” Bạch Phi Yên cười nhạt.
“Không ngờ ngươi lại đánh bại Nam Việt đệ nhất tử sĩ?” Võ công của Liễu Thiên Mạch rốt cuộc cao cỡ nào?
Cùng với một giọng nói ngọt ngào, bóng Hàn Oanh đã đứng ở bên cạnh nàng, “Đánh xong sớm vậy hả? Ta biết muội có thể giải quyết gọn gàng mà.” Cho nên mới dám nằm ngủ một giấc trên nóc nhà.
“Xong rồi.” Một mình Ngọc La thì là cái gì.
“Tốt.” Hàn Oanh ngáp một cái.
Từng cơn gió lạnh thổi qua, những chiếc lá non không ngừng rơi rụng. Bạch Phi Yên đưa tay đón lấy một chiếc lá, mâu quang đột nhiên lạnh đi.
Hàn Oanh liếc mắt, xòe cây qua giắt bên hông ra, bất đắc dĩ nói, “Lại có người đến nữa sao?”
Ả đã thua, Ngọc La biết, mình thua rồi. Ả đã thua tất cả, kể cả tính mạng của chính mình. Nhiệm vụ thất bại, thân phận bại lộ. Cho dù có thể sống sót trở về, chủ tử cũng sẽ không buông tha cho mình.
Ngọc La cười thảm một tiếng, tuyệt vọng giơ chủy thủ lên, đâm thẳng vào ngực, một dòng máu ấm nóng phun trào, nhuộm đỏ đêm đen.
“Lại thêm một người tự sát.” Bạch Phi Yên chỉ lạnh lùng trơ mắt nhìn Ngọc La đang hấp hối.
“Liễu Thiên Mạch, ngươi... rốt cuộc là ai?”
“Ta là ai? Ta là đứa con bị vứt bỏ của tể tưởng – Liễu Thiên Mạch, là Thất tiểu thư của Vô Tranh Sơn Trang – Bạch Phi Yên. Là thiên hạ đệ nhất phi tặc danh chấn giang hồ – Phi Yến, là đại nội đệ nhất mật thám – Tuyết Nhạn. Là bà chủ đằng sau Túy Yên Lâu – hoa khôi Liễu Thiến. Ta là ai? Ngươi nói ta là ai?” Ngay cả chính mình, cũng không biết bản thân là ai.
Trái tim Ngọc La đã hoàn toàn lạnh buốt, nhưng trên môi lại nở nụ cười. Thua trong tay Bạch Phi Yên, cũng không mất mặt, ả đã cam lòng. Thiên hạ đệ nhất sát thủ trong truyền thuyết, đại nội đệ nhất mật thám trong truyền thuyết, a... mình sao so được với nàng.
“Phi Yên, ả sắp chết rồi, muội đừng đả kích người ta có được không?” Hàn Oanh vỗ vỗ vai Bạch Phi Yên, lạnh lùng mở miệng.
Bạch Phi Yên cong môi, tiếp tục nói, “Ta chỉ hỏi ngươi một vấn đề, ngươi có yêu Tần Mộ Phong không?”
Ngọc La cười thảm, đưa mắt nhìn về phía Thính Phong Hiên. “Một nam nhân… như y... giống như... một thứ độc dược mê người, rõ ràng... biết là độc, nhưng… nhịn không được... cứ uống. May là.... ta... uống không nhiều lắm.” Cho dù là độc dược chết người, cũng cam tâm tình nguyện mà uống.
Đúng vậy, y là độc dược. Nàng cũng đã từng uống. Chỉ cần là nữ nhân, hiếm có ai không bị y hấp dẫn.
Khoảnh khắc Ngọc La nhắm mắt xuôi tay, hàng mi cong dài của Bạch Phi Yên khẽ lay động, nhưng nàng không nói lời nào.
Hàm Thúy đã chết, Dạ Cơ đi rồi, Ngọc La cũng chết, bão tố trong vương phủ, thực sự nên kết thúc rồi.
Ừ, nên kết thúc rồi!
Nàng cười bi thảm, không chú ý đến một thân ảnh tuấn lãng đang ẩn trong chỗ tối.
Hàn Oanh đưa mắt nhìn về phía hòn giả sơn trong vườn, khẽ thì thầm, “Cao thủ.” Khẽ đến nỗi người khác không nghe rõ nàng có thực sự nói hai từ đó hay không.
“Ah?” Bạch Phi Yên nhìn hòn giả sơn, tựa cười mà không cười. Đúng vậy, là một cao thủ.
“Võ công của hắn, cũng ngang ngửa với muội. Ta, không phải đối thủ của hắn. Là địch, hay là bạn?” Ánh mắt Hàn Oanh vẫn nhìn thẳng về phía trước.
Bàn tay Bạch Phi Yên khẽ động, hàn quang Ngân Tuyết lập lòe, “Bên người Tần Mộ Phong từ khi nào lại có thêm một vị cao thủ như vậy?”
“Kẻ sau giả sơn là Tần Mộ Phong hả?” Hàn Oanh hơi kinh ngạc, “Thì ra, hắn vẫn nhìn chúng ta.”
“Đúng vậy, ta nghe ra hô hấp của y.” Thính lực của nàng rất tốt.
Hàn Oanh mở quạt ra, không thèm đếm xỉa, “Bên người hắn có một vị cao thủ như vậy, có phải chúng ta có thể rời khỏi vương phủ rồi không. Ở đây hơn nửa tháng, ta chán rồi.”
“Nhẫn nại thêm một chút.”
“Nam Việt vĩnh viễn ám sát, lẽ nào, chúng ta phải vĩnh viễn ở trong vương phủ sao?” Nàng chịu hết nổi rồi.
“Những kẻ đầu tiên tới, đều là sát thủ hàng đầu. Giải quyết xong bọn chúng, những người khác để Tần Mộ Phong tự mình đối phó. Có Phi Dương đại ca, Thanh Loan, Liên Liên, bọn họ đều có thể giúp. Hơn nữa có vị sát thủ hàng đầu bên người y lúc này, gϊếŧ Bình Nam Vương chẳng khác nào tự tìm đường chết.”
“Sao muội lại cho rằng tên cao thủ này là người của Bình Nam Vương?”
“Đoán.” Bạch Phi Yên đảo mắt ra chung quanh, “Quanh đây có một cỗ khí âm tà, tỷ nhận ra chưa? Năm xưa, Lỗ vương (cha của Mộ Phong) trắng trợn thu nạp võ lâm cao thủ, Âm Sơn đạo nhân chính là một trong số đó. Theo 《 Võ Lâm Sử 》 ghi chép, Âm Sơn đạo nhân dùng máu người luyện tà công, toàn thân toát ra một luồng khí âm tà. Năm đó, Lỗ vương tạo phản thất bại, Âm Sơn đạo nhân cũng mất tích. Phải chăng Âm Sơn đạo nhân lại quay về? Hoặc giả nói, hắn vẫn âm thầm đi theo bên người Tần Mộ Phong.” Trước đây có vị Thiền Cơ pháp sư thân phận bất minh, giờ thì việc Âm Sơn đạo nhân xuất hiện cũng không phải không có khả năng.
“Âm sơn đạo nhân, Lỗ vương dư nghiệt....” Hàn Oanh thì thầm, mâu quang sâu không thấy đáy.
“Đúng vậy... Lỗ vương dư nghiệt.” Bạch Phi Yên thở dài. Nàng không hề muốn thành kẻ địch với Tần Mộ Phong, thế nhưng, nàng không biết Tần Mộ Phong đang suy nghĩ những gì. Có một ngày, bọn họ phải chăng sẽ đao kiếm tương tàn.
Tần Mộ Phong hai tay chắp sau người, nhìn Bạch Phi Yên đang đứng dưới bóng cây, “Ta biết nàng võ công giỏi, nhưng không ngờ, nàng đã luyện đạt đến đỉnh cao như vậy.”
“Trên đời này, không có kiếm của ai có thể nhanh như vậy, ngoại trừ...” Giọng nói của Âm Sơn đạo nhân trở nên ưu phiền, oán độc.
“Ai?” Tần Mộ Phong có chút hiếu kỳ.
“Thiên hạ đệ nhất kiếm Bạch Mạn Điệp.” Những lời này gần như được rít qua từ kẽ răng của Âm Sơn đạo nhân.
Tần Mộ Phong trong lòng chấn động, “Đại phu nhân Vô Tranh Sơn Trang, bạn thâm giao của thái hậu – Bạch Mạn Điệp?” Đó là một trong những hung thủ hại chết cả nhà y, cái tên đó, y đã khắc sâu tận đáy lòng.
Bạch? Đêm hôm đó, lúc nàng rời đi đã từng nói, nàng họ Bạch.
Ngọc Phiến công tử Hàn Oanh của Vô Tranh Sơn Trang gọi nàng là muội muội. Nàng và Vô Tranh Sơn Trang, và Bạch Mạn Điệp chẳng lẽ thật sự có quan hệ.
“Thiếu chủ, nữ nhân của Vô Tranh Sơn Trang không thể động vào.” Trong mắt Âm Sơn đạo nhân loang loáng sát khí, “Thiếu chủ, năm xưa Vương gia khởi sự, Bạch Mạn Điệp là kẻ cản đường. Cái chết của Vương gia có liên quan rất lớn với Bạch Mạn Điệp.”
“Nàng là con gái tể tướng.” Tần Mộ Phong muốn lừa mình dối người, nhưng không lừa được bản thân.
Trong đầu cứ vang lên những lời Bạch Phi Yên từng nói, nàng nói, nàng được một thế ngoại cao nhân thu dưỡng. Người kia, là Bạch Mạn Điệp chăng?
“Năm đó, ta từng phụng mệnh Vương gia ám sát tiên hoàng. Một tối nọ, ta lần đầu tiên giao thủ với Bạch Mạn Điệp. Ngoại trừ kiếm quang và mâu quang của cô ta, không nhìn thấy gì khác. Tối đó, ta không còn sức đánh trả. Bạch Mạn Điệp cho rằng ta đã chết, cho nên, ta mới có thể tránh được một kiếp. Kiếm của Bạch Mạn Điệp, nhanh đến cực hạn. Lão phu sống nhiều năm như vậy, chưa bao giờ gặp qua. Kiếm đó, chỉ có Bạch Mạn Điệp.”
Không biết khi nào, trái tim kia đã thất lạc trên trên người nàng. Thế nhưng, nếu nàng là truyền nhân của kẻ thù của y, giữa bọn họ còn có khả năng sao?
Mùa xuân năm nay, hoa nở đẹp hơn mọi năm.....