*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Chương 17Qua Cơn Nguy Hiểm Trong bóng tối mờ ảo, một nam nhân tay nắm chặt cơ thể run lên. Gương mặt hắn ta vặn vẹo, khó coi vì tức giận. Những đồ vật trong phòng vương vãi, vỡ nát do hắn ta xô ngã, đạp đổ. Không khí lạnh lẽo, gian mật thất ở sâu dưới lòng đất càng trở nên lạnh lẽo.
Tiếng hắn ta gào thét, gầm gừ trong đêm điên cuồng như một con sói hoang.
"Nhiệm vụ thất bại. Đúng là lũ ăn hại."
Giọng nói Việt Vương rít qua kẽ răng nghe rất rùng rợn. Vẻ mặc ôn nhu vốn có ngày thường trên gương mặt đã biến mất. Đây mới chính là con người thật của hắn ta. Được là chính mình mới là thoải mái nhất. Chiếc mặt nạ giả tạo được tháo xuống. Người tan thì tiệc cũng tàn. Kịch sắp tàn, người diễn cũng cần phải thư thả thoái mái...
Hắn ta cười... Ha... ha... Âm thanh vang vọng trong đêm. "Uổng công, hắn ta phí bao tâm tư dụ con mồ vào bẫy. Vậy mà thất bại thật thảm hại. Hạ sát một Vương Gia cũng làm không xong." Ánh mắt hắn ta dâng lên một cỗ sát khí lạnh lẽo, ghê rợn.
"Hoàng Vương ta không tin ngươi luôn gặp may."
Bàn tay hắn nắm chặt lại thành nắm đấm. Đấm mạnh một phát lên bàn. "Ầm..." Âm thanh phát ra nghe chói tai.
Theo hắn ta từ rất lâu nhưng đây là lần đầu tiên Ngạo Phong thấy hắn tức giận, điên cuồng phát tiết ra như vậy. Hắn ta chỉ biết im lặng đứng đó không dám thốt lên một lời. "Đêm nay, nhiệm vụ hắn ta được giao thực thi đã thất bại. Chưa biết chủ nhân sẽ xử lý hắn ta như thế nào?" Hắn ta đứng đó lặng im, lòng lo âu.
Trăng non cũng đã tan từ bao giờ. Trời bắt đầu mờ sáng, những bóng cây lờ mờ đã hiện ra rõ hơn sau làn sương dày đặc của núi đồi.
Một bóng dáng nữ nhân đang nằm tựa vào gốc cây ngủ. Trên người nàng được phủ lên một thanh y màu trắng, lúc này đã bị nhàu nát hoen ố vì máu. Đang mơ màng, chợt nàng tỉnh giấc. Mắt dáo dác nhìn xung quanh. Gương mặt hốt hoảng, nhìn lại quanh mình nhưng không có bóng một ai. Rõ ràng khuya hôm qua, nàng băng bó vết thương cho hắn... Cảnh tượng ấy như hiện ra trước mắt nàng.
"Hai bóng dáng liêu xiêu đi về phía một vách đá. Nam nhân quá mệt, hắn kiệt sức vì mất máu. Gương mặt phờ phạt, hơi thiếu tỉnh táo. Cơ thể hắn bắt đầu lạnh đi run lên. Người có dấu hiệu sốt. Cơ thể suy kiệt... Khi gần đến vách đá hắn đã ngất đi. Nàng phải rất khó khăn mới dìu hắn tới nơi, tìm một chỗ cho hắn nằm. Đêm tối nàng đi tìm lá cây, cỏ dại làm dược liệu làm thuốc. Cũng may trước đây nàng học nghiên cứu sinh, làm việc liên quan đến y khoa. Bây giờ, mới không luống cuống khi rơi vào hoàn cảnh này.
Vết thương trên tay hắn khá sâu, mất máu nhiều khiến cho gương mặt hắn nhợt nhạt. Mồ hôi không ngừng tuôn ra từ tráng. Nàng khẽ nghẹ nhàng băng bó vết thương cho hắn. Tay chân luống cuống đỡ hắn ngồi tựa vào gốc cây ngay ngắn. Cơ thể, nóng sốt do mất nhiều nước rất nguy hiểm. Hắn cần phải bổ sung nước... Nàng mơ màng đánh giá sự việc một lúc, mắt hướng về phía trước. Sau khi, đảm bảo hắn đã ổn nàng bắt đầu rời đi tìm quả dại.
Đồi núi heo hút nhưng có rất nhiều quả và lá cây dại. Nơi đây thiên nhiên vẫn còn được bảo tồn nguyên sơ do không có nạn chặt phá rừng. Nàng thích thích mỉm cười, trên tay lúc này là những quả tròn màu cam và một ít lá. Có thể nói, bọn sát thủ không đuổi cùng gϊếŧ tận đã là một may mắn. Đôi chân nhỏ dẫm đạt lên cỏ dại mà bước đi. Thành phố trước đây nàng sống làm gì có cảnh như thế này. Có đi phượt thì cảnh cũng chẳng nguyên sơ rừng rú.
Sương xuống những chiếc lá ướt đẫm sương càng thêm ẩm ướt. Một cảm giác rợn rợn chạy dọc sống lưng.
Bước qua đám cỏ dại nhìn về phía vách đá. Nàng thấy hắn đang run rẩy, vật vã. Nghĩ đến hắn bị thương còn dắt nàng bỏ chạy. Không biết Vương Gia sống chết thế nào? Nàng nghĩ nàng nợ hắn... Cái chạm mặt đầu tiên nàng lỡ lời nói ra thân phận của mình. Nhưng Vương Gia vẫn không biết nàng giả xấu xí. Hắn đã không bẩm báo sự việc, dù hắn cần phải làm thế. Nghĩ đến đây lòng nàng thấy nặng trĩu, ân tình này... Nàng vứt bỏ hết lễ tiết của Vương Phi lao về phía hắn. Đôi tay mềm mại khó nhọc vắt những quả mọng, nước chảy từng giọt vào miệng hắn uống. Tay lau mồ hôi trên trán không ngừng tuôn ra.
Áo nàng bị xé toạc từ bao giờ để cố định, băng bó vết thương cho hắn. Trời về khuya, đồi núi vắng lặng nhiệt độ xuống thấp lạnh lẽo. Hai cơ thể run lẩy bẩy, hắn lại đang nóng lạnh bất thường... Nghĩ thế, nàng để hắn tựa vào người mình. Có lúc dùng tay ôm hắn, trong lúc mơ màng hình như nàng có làm gì đó... cũng chẳng nhớ nữa." Khi tỉnh dậy thì chẳng thấy hắn đâu? Hai tay nàng xoa xoa thái dương.
"Tên hâm này, đi đâu không biết." Nàng lẩm bẩm trong miệng nhìn ngó xung quanh.
Phía trước vách đá có một dòng suối nhỏ. Nước đang chảy xuôi dòng... Đêm qua, hoảng loạn, sợ hãi nàng không phát hiện ra. Cảnh nơi đây, đúng là đầy hoang sơ thơ mộng.
Hắn ngồi đó không biết đã bao lâu. Gương mặt âm trầm, lạnh lẽo, dáng vẻ cô đơn ngắm nhìn dòng nước. Chuyện hắn và nàng, chuyện bức mật thư, Lệ Thanh một vòng tròn lẩn quẩn. Trong lúc, nguy hiểm hắn không do dự cứu nàng ta. Lại còn lo nàng ta bị thương, đúng là buồn cười. Hắn ngồi đó, một nửa thân trần dười làn sương lạnh lẽo...
Đập vào mắt nàng là một thân thể rắn chắn, cơ bụng sáu múi rõ ràng đúng là con nhà võ có khác. Mấy anh đẹp trai trước đây nàng từng tiếp xúc, tập tạ sắp mặt cũng khó có "body" chuẩn men như hắn. Thời gian qua đi, thời thế cũng đổi thay nhưng tính ham mê trai đẹp vẫn chẳng thay đổi. Nàng nhẹ nhẹ bước lại sau lưng hắn lên tiếng:
"Ngươi mặt áo vào đi. Cảm lạnh đó."
Miệng nói tay nàng đưa chiếc áo về phía trước mặt hắn. Nhìn bộ dạng hai người lúc này thật là thê thảm. Quần áo te tua, máu me, rách rưới.
Ánh mắt lạnh, nhìn nàng hắn đưa tay lấy chiếc áo có vẻ ngại ngùng. "Nam nhân cổ đại là thế à." Nàng cười nhẹ như có như không mông lung nhìn dòng nước. Nhớ tới mấy ông bạn thân thấy gái là sổ sàng lao ra khoe thân. Mắt nàng ánh lên vì kiềm nén cơn buồn cười. "Chế đây là người của thập kỉ sau... Mấy chuyện này chế không có ngại. Huynh ngại làm gì? Hắn đúng là không biết mà." Đang cảm thấy vui vẻ trong lòng, miệng nở nụ cười chưa kịp tắt. Chân nàng vấp hòn đã ngã sắp mặt về phía trước. Người nàng va vào người hắn, vô thức đôi tay to lớn dang ra đỡ lấy thân thể mảnh mai kia.
Vẻ mặc ngưng động có phần nghiêm túc, khuôn mặt lúc này đúng là đoan trang thục nữ. Mắt nàng nhìn hắn, chăm chăm. Ánh mắt như nhìn xuyên thấu khiến hắn có vẻ bối rối. Tia mắt hắn đảo qua đảo lại ngưng đọng nhìn về phía trước. Đôi tay vội vã buông nàng ra.
"Vương Gia." Tiếng nàng vừa cất lên, câu nói chưa hoàn chỉnh...
Mặt hắn trầm tư, giọng nói trầm trầm:
"Đêm qua, Vương Gia đã an toàn về phủ. Vương Phi yên tâm." Giọng nói vẫn lạnh lẽo, không có biểu hiện gì bất thường.
Nàng khẽ gục gục đầu. Lặng im không nói.
"Vương Phi nghỉ ngơi đi. Trời sáng chúng ta sẽ về phủ. Đường về tuy gần nhưng không đảm bảo chúng ta sẽ an toàn."
Nói rồi hắn nhìn về phía trước. Không gian lại rơi vào yên tĩnh. Bầu không khí có vẻ gượng gạo, không thoải mái khi chỉ có một nam nhân và nữ nhân ở cạnh nhau. Họ không di chuyển, không mở lời, cứ ngồi đó đợi trời sáng. Khoảnh khắc này, cả nàng và hắn đều có những tâm tư riêng nơi sâu thẳm trong lòng mình.
Hết chương 17
Còn tiếp