Chương 48

Nếu nói là khả năng dự đoán của hắn, nàng thật sự không tin, tiên đoán chỉ có thể dự đoán sự kiện trọng đại, chẳng lẽ việc nhỏ như ăn uống tiêu tiểu nội viện tranh đấu có thể đoán trước được?

Cho nên, nàng định sau hai ngày nữa sẽ đến đó như lời hắn nói, hai ngày này, nàng muốn yên tâm chờ đợi. Chờ tin tức bên kia của lão phu nhân, còn có tin tức của Tề gia. Nàng nghĩ, Tề gia ở Hầu phủ gϊếŧ người, Nạp Lan Khang như thế nào cũng không thể cho phép sự việc như thể xảy ra trong phủ của ông ta mà nhắm mắt làm ngơ.

“Tiểu thư, có người đưa tới một phong thư.”

Nạp Lan Vân Khê đang ngồi nhàn nhã ở trên ghế uống trà đọc sách, Hà ma ma nhẹ nhàng bước vào phòng, đưa cho nàng một phong thư ở bên tai nàng thì thầm nói.

Nạp Lan Vân Khê có chút đăm chiêu nhìn bà ta một cái, thấy ánh mắt bà ta thanh minh, cung kính có lễ, mới cầm lá thư trong tay bà ta chậm rãi mở ra.

“Người truyền tin đâu?”

Nàng đọc xong lá thư quay đầu hỏi Hà ma ma.

“Tiểu thư, người nọ đem lá thư giao cho lão nô sau đó liền đi rồi, lão nô cũng không biết hắn đã đi đâu.”

Hà ma ma trở lại với vẻ mặt điềm tĩnh.

“Được rồi, ngươi đi đi.”

Nạp Lan Vân Khê nói xong liền đứng dậy hướng ngày đó đi đến rừng hoa mai trên ngọn núi phía sau Phật điện.

Nghe nói năm đó Từ An Hoàng Hậu thích hoa mai, trong cung liền gieo trồng đủ loại. Bởi vì việc bà ấy thập phần yêu thích hoa mai, cho nên các thành viên trong gia đình quý tộc cũng sôi nổi làm theo, rất nhiều nhà các đại thần đều có một mảnh rừng hoa mai, mà phiến rừng hoa mai sau núi Hầu phủ này là năm đó noi theo Từ An Hoàng Hậu Tần Ngọc Dung mà gieo trồng.

Lúc này hoa mai vừa đến độ rộ, hoa màu trắng đỏ, cánh hoa mịn màng trong suốt, giống như pha lê có giá trị, sặc sỡ nhưng không quỷ dị, thanh u tao nhã, khó trách lúc trước Từ An Hoàng hậu chỉ yêu thích loài hoa này, nghĩ đến việc bà cũng là nữ tử như hoa mai bình thường kia.

Nạp Lan Vân Khê ở rừng hoa mai đi dạo một lúc, liền thấy sâu trong rừng mai, một người ngồi một mình trên xe lăn, thân ảnh cao lớn xanh biếc như thanh tùng đứng ngạo nghễ, chỉ là một cái bóng dáng nhưng cũng khiến người khác kinh ngạc cảm thán.

“Ngươi tới rồi?”

Nghe thấy tiếng bước chân, Dung Ngọc đẩy xe lăn chậm rãi xoay người lại.

Hôm nay nàng chứng kiến hắn ta không giống ngày ấy ở chùa Bạch Vân trương dương tùy ý, hôm nay hắn ta vẫn mang trên mình một bộ y phục màu đỏ, nhưng lại không phải là màu đỏ thẫm, mà là trường bào màu đỏ thêu kim lụa, dung nhan thanh tuấn, ánh mắt trong trẻo, càng thêm xuất sắc hơn người, siêu phàm thoát tục.

“Quốc sư triệu kiến, Vân Khê không dám không tới.”

Nạp Lan Vân Khê cúi đầu hành lễ, chậm rãi mở miệng, trong lời nói có một tia không tình nguyện.

“Cư xử thô lỗ với ân nhân cứu mạng của chính mình như vậy, cũng không phải việc của một tiểu thư khuê các nên làm.”

Dung Ngọc ánh mắt sâu thẳm nhìn nàng một cái, nhẹ giọng nói.

“Quốc sư là ân cứu mạng, Vân Khê vĩnh viễn không dám quên, lúc nào cũng nhắc nhở bản thân nhớ kỹ. Quốc sư nếu có sai bảo, Vân Khê dù cho có phải nhảy vào biển lửa, cũng quyết báo đáp ân tình của quốc sư.”

Nạp Lan Vân Khê ánh mắt lóe lên, tránh nặng tìm nhẹ nói.

“Ta muốn tam tiểu thư báo đáp như thế nào, không phải đã nói rồi sao?”

Dung Ngọc lại không để ý tới nàng giở giọng, ngữ khí lạnh lùng nói.

“…”

Nạp Lan Vân Khê bị nghẹn họng, nói không nên lời.

“Vân Khê nguyện lấy phương thức khác để báo đáp quốc sư, về phần ngài nói, Vân Khê lúc này bên ngoài ác danh rất nhiều, thật sự không dám trèo cao.”

“Vậy ngươi nguyện ý gả cho tên biếи ŧɦái Tề gia? Cho hắn tùy ý mua vui?”

Dung Ngọc ngữ khí vừa chuyển, thanh âm thanh lãnh nói.

“Cái gì? Biếи ŧɦái?”

Nạp Lan Vân Khê suy nghĩ hồi lâu, nguyên nhân Hầu phu nhân đem nàng gả cho Tề gia nhị công tử, nguyên lai là bởi vì hắn là một tên biếи ŧɦái?

“Đi thôi.”

Dung Ngọc chậm rãi đẩy xe lăn đi về phía trước.

“Đi đâu?”

Tư duy Nạp Lan Vân Khê có chút theo không kịp hắn, nơi này chính là An Bình Hầu phủ, hắn ra vào hậu viện Hầu phủ giống như đang dạo chơi nhà của mình vậy, nàng tới đây lâu như vậy rồi, cũng không thấy chung quanh có người, xem ra nơi này khá khuất, chẳng lẽ hắn thường xuyên ra vào nơi này?

“Đi xem Tề gia nhị công tử, Tề Dật.”

Dung Ngọc nói xong liền không nói chuyện nữa, đẩy xe lăn chậm rãi ra khỏi rừng hoa mai, đi đến chân tường phía tây.

Tề gia nhị công tử là tên biếи ŧɦái sao?

Nạp Lan Vân Khê nhất thời bị hắn gợi lên lòng hiếu kỳ, nàng muốn biết làm cách nào hắn ra vào rừng hoa mai của Hầu phủ mà không bị ai phát hiện, đồng thời cũng muốn biết Tề gia nhị công tử là người như thế nào. Tuy rằng lúc này lão phu nhân nói không cho Hầu phu nhân nhúng tay vào việc hôn nhân của nàng, nhưng ai biết Hầu phu nhân có bí mật hay không lại giở trò quỷ, cho nên ma xui quỷ khiến nàng nhất định phải đuổi kịp hắn.

Dung Ngọc thấy nàng đi theo, vẻ mặt lạnh lùng ban đầu cũng tốt hơn một chút, hắn đứng ở chỗ góc tường giơ tay lên, không biết ấn vào đâu một cái, liền thấy bức tường đột nhiên dịch chuyển sang hai bên, lộ ra một con đường nhỏ cho người ra vào.

“Này… Đây là do ai làm?”

Nạp Lan Vân Khê hít một ngụm khí lạnh, ngạc nhiên hỏi.

Người này thật to gan, ở nhà người khác khoét một con đường để mình có thể tự nhiên ra vào, thật đúng là lợi hại.

Dung Ngọc liếc mắt một cái, không trả lời nàng, đẩy xe lăn đi ra ngoài. Nạp Lan Vân Khê thấy hắn tự mình đẩy xe lăn, bước lên phía trước giúp hắn, hắn thấy nàng như vậy ánh mắt luôn lạnh nhạt mới hòa hoãn một chút, buông bàn tay đang nắm trên xe lăn ra.

Hai người bọn họ sau khi rời khỏi đây, cánh cửa chậm rãi đóng lại, từ phía ngoài không thể nhìn thấy chỗ này đã từng xuất hiện một cánh cửa, Nạp Lan Vân Khê quay đầu gõ gõ, vách tường vang lên tiếng vọng trở lại, quả nhiên là rỗng ruột.

“Ngươi cho rằng… Là ta nhàm chán ở nhà ngươi khoét một cánh cửa sao?”

Mới vừa gõ xong thanh âm Dung Ngọc liền ở phía trước vang lên, Nạp Lan Vân Khê cứng họng, chẳng lẽ cửa này không phải hắn mở? Là do ai làm chứ?

“Hừ.”

Thấy nàng không thể trả lời được, Dung Ngọc khịt mũi hừ một tiếng, đẩy xe lăn về phía trước, Nạp Lan Vân Khê vội vàng đi lên phía trước vài bước.